Chương 5: Cô muốn đi làm

Sau khi hai người rời khỏi quán bar , Thẩm Lâm An sải bước phía trước, ở phía sau Nguyễn Nguyễn mang giày cao gót có chút gian nan bước nhỏ chạy theo.

Thẩm Lâm An ban đầu còn đang nổi giận đùng đùng, nhưng giống như phát hiện ra cái gì chậm rãi thả chậm cước bộ.

Nguyễn Nguyễn có chút bất an đi theo sau Thẩm Lâm An, không chú ý tới Thẩm Lâm An thả chậm tốc độ lập tức đυ.ng vào sau lưng anh.

Lưng Thẩm Lâm An cũng không mềm mại ngược lại có chút cứng rắn, Nguyễn Nguyễn ảo não xoa xoa cái trán của mình.

Dọc theo đường đi Thẩm Lâm An không nói một lời, Nguyễn Nguyễn trong lòng bồn chồn, nhưng thấy Thẩm Lâm An trực tiếp trở về phòng, liền yên tâm .

Nghĩ đến loại bá đạo tổng tài như anh sao có thể tức giận vì người vợ như cô được?

Nguyễn Nguyễn vui vẻ, rửa mặt xong liền nằm trên giường đi ngủ.

Nhưng Nguyễn Nguyễn không biết Thẩm Lâm An là lần đầu tiên tức giận như vậy, nếu lúc trước anh đã sớm đi ngủ, nhưng hôm nay lại lần đầu tiên mất ngủ.

Mới vừa nhắm mắt lại liền lại mở, thật sự rất tức giận!

Tống Nguyễn Nguyễn này thật là quá chán ghét!

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nguyễn bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, cầm lấy di động mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua, mới 7 giờ sáng!

( Truyện dịch bởi Phấn đấu làm giàu, đăng duy nhất tại truyenhdt.com, vui lòng không report)

Cô phủ thêm áo khoác, lê dép lê đi ra ngoài.

“Bên ngoài có chuyện gì?” Nguyễn Nguyễn tùy tay kéo lại một người giúp việc hỏi.

“Tiểu, phu nhân, Thẩm tiên sinh đang yêu cầu mọi người đổi thiết bị tập thể hình cho ngài ấy.”

Nguyễn Nguyễn đỡ trán trong lòng đang mắng mẹ nó, Thẩm Lâm An có bệnh đi? Tối hôm qua rạng sáng mới trở về, hôm nay sáng sớm liền lăn lộn.

“ Cô tỉnh rồi à?”

Không biết vì cái gì, Thẩm Lâm An hôm nay gặp cô sắc mặt lại không tồi.

Nguyễn Nguyễn nhanh chóng thu hồi sự bất mãn trong lòng, gật đầu nói “Sao anh dậy sớm vậy? Tối hôm qua về trễ không buồn ngủ sao?”

“ Tôi đã quen dậy sớm, nhưng làm như cô không quen.”

Thẩm Lâm An rất vui khi nhìn thấy Tống Nguyễn Nguyễn tức muốn chết nhưng vẫn phải duy trì nụ cười, để cho anh hôm qua đội nón xanh, không tra tấn chết cô anh không gọi là Thẩm Lâm An!

Nguyễn Nguyễn chỉ có thể cười ngượng ngùng“ Em vẫn ổn.”

“Vậy cô nhanh xuống lầu ăn sáng đi!”

Nguyễn Nguyễn bộ dang thụ sủng nhược kinh gật đầu, trong lòng tức giận mắng chính mình như thế nào rãnh như vậy, lại đi ra xem anh, xui xẻo.

Lời tuy nói như thế, nhưng Nguyễn Nguyễn vẫn trở lại phòng thay quần áo, lúc cô nhìn đến một bộ quần áo nào đó trong tủ quần áo, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.

Thẩm Lâm An tâm trạng rất tốt ngồi ở dưới lầu, cũng rất vui vẻ khi nhìn loại sữa mặc dù mình không thích trước mặt.

Vừa định động đũa, Nguyễn Nguyễn từ trên lầu bước xuống một cách quyến rũ.

Thẩm Lâm An đầu tiên nhìn từ trên xuống, áo sơ mi hở vai và nữa bụng, phía dưới là quần sooc ngắn lộ ra cặp đùi trắng nõn.

Sau khi nhìn xong, anh nhíu mày thật sâu, “Tống Nguyễn Nguyễn, nhà cô dạy cô ăn mặc thế này à?”

Dù vậy, giá trị chán ghét vẫn không tăng lên.

Tống Nguyễn Nguyễn không quan tâm mà ngồi xuống phía đối diện nở nụ cười.

“Ở nhà em thường mặc đồ như vậy, anh không để ý sao?”

Thẩm Lệ Nam lộ ra vẻ mặt không quan tâm đến bất cứ thứ gì, “ Tôi không quan tâm cô ở nhà mặc như thế nào, cô bên ngoài là con dâu Thẩm gia, phải chú ý hình tượng. "

"" Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ làm tốt chức trách con dâu Thẩm gia"" Sau khi nói chuyện, cô nhìn Thẩm Lâm An đầy dịu dàng.

Thẩm Lâm An không ngẩng đầu lên nói, “Buổi sáng đừng làm người khác ghê tởm như vậy, nuốt không trôi.”

Nguyễn Nguyễn vốn còn một bụng lời muốn nói lại bị câu này làm cho nghẹn.

Chuyện gì đang xảy ra với Thẩm Lâm An? Tại sao anh lại nói như vậy? Hơn nữa tại sao giá trị chán ghét không tăng lên, không lẽ miễn dịch rồi.

Sau khi hai người ăn xong, Thẩm Lâm An đi thay quần áo, chuẩn bị đến công ty.

Nguyễn Nguyễn đứng một bên bộ dáng muốn nói lại thôi.

Thẩm Lâm An liếc nhìn cô, "Nếu cô muốn nói gì thì nói ngay bây giờ đi. Cô chỉ có một phút. Nếu cô không muốn nói, tôi sẽ rời đi bây giờ."

Nguyễn Nguyễn vội vã chạy ra ngoài. "Chờ đã, Lâm An, em mỗi ngày ở nhà một mình, thật nhàm chán, em có thể đến công ty làm việc không?"

Thẩm Lâm An nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, "Vậy thì cô có thể nói trước cho tôi biết. Cô làm được gì? Có thể mang đến lợi ích gì cho công ty tôi?"

"Em trước đây đã học kế toán và kinh tế ở trường đại học. Em nghĩ mình có thể đảm nhiệm một vị trí phù hợp ở công ty anh".

Nguyễn Nguyễn không nói dối, nguyên chủ Tống Nguyễn Nguyễn vốn có trình độ này, nhưng trình độ này chỉ dùng để khoe khoang chứ không làm được gì.

Tống Nguyễn Nguyễn không có, nhưng Nguyễn Nguyễn cô lại có! Cô thực sự đã học kế toán và đang là sinh viên mới ra trường, nói thế nào thì chắc cũng dễ kiếm việc.

Thẩm Lâm An im lặng một lúc rồi nói "Vậy thì cô liên hệ thư ký Trương để anh ta sắp xếp công việc cho cô. Tôi có việc, đi trước."

Nói xong, Thẩm Lâm An quay người bỏ đi.

Nguyễn Nguyễn chửi thầm trong lòng, nói thế nào cũng là một bá đạo tổng tài, sao keo kiệt như vậy, sắp xếp công việc cho vợ có gì khó sao? Anh muốn vợ mình tìm thư ký sao?

Chẳng trách anh có số cô đơn, nếu không phải đến công ty để thúc đẩy quan hệ nam nữ chủ, cô cũng sẽ không lãng phí thời gian đi.

Nhưng nếu là đi phỏng vấn, tất nhiên cô phải thay quần áo và trang điểm đã.

Nguyễn Nguyễn nghĩ đến điều này liền cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn, vui vẻ trở về phòng của mình.

Chớp mắt đã là buổi trưa, Nguyễn Nguyễn thay quần áo, trang điểm xong, chuẩn bị đi.

(Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại truyenhdt.com, vui lòng không report)

Trước tiên, cô lấy điện thoại ra gọi cho Thư ký Trương, rất nhanh Thư ký Trương đã bắt máy .

“Xin chào, phu nhân!”

“ Xin chào, thư ký Trương, tôi lần này có chuyện muốn nhờ anh.”

“ Phu nhân khách khí, cô có việc gì cứ nói, nếu chuyện tôi có thể làm tôi sẽ cố hết sức làm.”

Nguyễn Nguyễn rất hài lòng với thái độ của thư ký Trương, xem ra vẫn cần quan hệ tốt với người của công ty.

Nguyễn Nguyễn vội vàng nói với Thư ký Trương những gì cô đã nói với Thẩm Lâm An hôm nay, đồng thời đảm bảo với Thư ký Trương rằng cô rất có năng lực.

Cho dù Nguyễn Nguyễn cái gì cũng không biết làm, thư ký Trương cũng không thể từ chối yêu cầu của vợ sếp, rất tự nhiên và nhanh chóng đồng ý.

"Thưa phu nhân, trùng hợp có một công việc rất thích hợp với cô. Chỉ có cô mới làm được, không biết khi nào cô có thể đến công ty? Tôi sẽ cho nhân viên sắp xếp."

Nguyễn Nguyễn vội vàng trả lời "Chiều nay. Tôi có thể đi làm, phiền anh thu xếp."

"Không sao."

Sau khi cúp điện thoại, Thư ký Trương cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nghĩ rằng phu nhân chỉ đi làm để theo dõi ông chủ, nhưng không ngờ phu nhân lại sốt ruột như vậy, anh phải vội vã đã sắp xếp.