Chương 36: Cuộc gọi lúc cơm tối

“ Nếu không phải tại cô thì tôi sẽ ngã sao?” Thẩm Lâm An hừ lạnh.

"Nếu vừa rồi anh không lấy sách của em, em sẽ ngã sao? Anh cưỡng từ đoạt lý" Nguyễn Nguyễn tức giận nhìn Thẩm Lâm An.

Lúc này hai người mới chậm rãi chú ý tới khoảng cách giữa cả hai đang rất gần, đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Này! Sao anh còn không ngồi dậy?" Nguyễn Nguyễn có chút xấu hổ đẩy vai anh.

Thẩm Lâm An đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thay vì lui lại, anh lại tiến gần lại một bước, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

" Về sau cô còn dám gây rối vô cớ với tôi không?” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Lâm An vang lên bên tai Nguyễn Nguyễn.

Nguyễn Nguyễn không biết tại sao, cô cảm thấy vành tai của mình đỏ bừng, cả người như mềm nhũn ra.

“Ý anh là gì?”

Thẩm Lâm An đã nhìn thấu người phụ nữ nhỏ bé phía dưới anh bất quá chỉ là đang giả ngu ngơ.

Thẩm Lâm An bật cười, “Ý tôi là gì, cô không hiểu sao, sau này cô có thể ngoan ngoãn không?”

Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình sắp phải khuất phục trước da^ʍ uy của anh, nhất là tiếng cười kia khiến cô càng trầm mê.

Nhưng vào lúc này, cửa ngoài đột nhiên mở ra.

"Hai con làm sao vậy? Gọi mấy lần rồi, còn không xuống ăn cơm" Cha Tống tức giận chạy tới, ba người nhìn nhau ngượng ngùng.

“Ồ, ta đột nhiên nhớ ra hình như có chuyện phải làm, ta

đi trước .” Cha Tống tới vội vàng mà đi cũng vội vàng, sau khi rời đi còn quay lại đóng cửa lại.

Nguyễn Nguyễn lần đầu tiên cảm thấy mất mặt như vậy, không khỏi che mặt.

"Sao anh còn không mau đứng lên?"

Lúc này Thẩm Lâm An mới chậm rãi đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo của chính mình.

Tuy rằng bề ngoài trông anh có vẻ không quan tâm lắm, nhưng Nguyễn Nguyễn cũng để ý thấy lỗ tai của anh đỏ lên, không khỏi bật cười, nhìn như một người từng trãi, nhưng thật ra cái gì cũng không biết.

“Em xem một lát anh giải thích thế nào với bố em.” Nguyễn Nguyễn nói như thể đang xem kịch vui.

“ Còn cần phải giải thích gì sao, chuyện này không phải là chuyện bình thường giữa vợ chồng sao?”

Lời tuy nói vậy, nhưng đây dù sao đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn hai người lại mặt, thế nhưng cảnh vừa rồi cũng thật sự quá làm người khác xấu hổ, về sau anh nên đối mặt với cha Tống thế nào đây?

Nguyễn Nguyễn khịt mũi cười, “Nếu anh không quan tâm thì tốt, chúng ta đi ăn tối đi.”

Thẩm Lâm An gật đầu, bước chân có chút nặng nề đi theo sau lưng Nguyễn Nguyễn xuống lầu.

Cha Tống dù sao cũng lớn tuổi, là người từng trải, xem chuyện vừa rồi dường như chưa từng xảy ra, biểu cảm tự nhiên, không nhìn ra được chuyện gì.

"Mau xuống ăn đi, không biết con thích ăn gì nên tùy tiện kêu người chuẩn bị."

Thẩm Lâm An có chút câu nệ gật đầu, "Con không kén chọn, ăn gì cũng được."

Ba người ngồi xuống, bầu không khí có chút im lặng, một màn vừa rồi thật lâu không vứt đi được.

“Sau này, trước mỗi bữa ăn ba hãy để người làm đo huyết áp cho ba, như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra thể trạng sức khoẻ của ba.” Nguyễn Nguyễn đột nhiên vừa ăn vừa nói.

"Sao lại phiền phức như vậy? Con đứa nhỏ này, ta đã lớn như vậy, không lẽ thân thể của mình còn không chăm sóc được sao?"

Cha Tống ngoài mặt thì than thở, nhưng trong lòng lại rất tự hào về đứa con gái này, đứa con gái này vẫn rất quan tâm đến ông.

" Ba quên mất bây giờ mình nên nghe lời ai rồi sao? Tại sao người một chút cũng không nghe lời vậy? Con làm vậy là vì tốt cho ba."

Thẩm Lâm An rất quen thuộc với giọng điệu này, mỗi lần bố anh kêu anh làm gì đó mà anh không làm thì đều sẽ nói với anh như vậy.

Cha Tống sắc mặt có chút xấu hổ, con nhóc này sao lại dám nói chuyện với mình như vậy trước mặt con rể? Một chút thể diện cũng không cho ông.

Nếu cô không cho ông thể diện, vậy thì ông cũng sẽ không cho cô mặt mũi.

“Con còn nói ta, con đó, tuy rằng vợ chồng con trẻ tuổi, nhưng ban ngày cũng nên chú ý, thân thể rất quan trọng.”

Diêm Vương đánh nhau, tiểu quỷ đau khổ, dù Thẩm Lâm An không nói gì, nhưng vẫn bị kéo vào cuộc khẩu chiến giữa hai cha con.

"Yên tâm, thân thể Lâm An còn rất tốt, so với người khoẻ hơn nhiều, nói tới người tuổi cũng không còn trẻ, nên chăm sóc bản thân cho thật tốt, con xem người như thế này, muốn tìm mùa xuân thứ hai cho chính mình cũng không dễ dàng gì đâu."

Cha Tống nghẹn lời, tiếp tục ăn cơm tối rồi nói," Hừ, yên tâm, nếu ta muốn, bây giờ em trai em gái con sớm đã thành đàn. "

" Vậy thì con thật vinh hạnh, trong nhà nhiều người như vậy càng náo nhiệt. ”

Hai người mỗi người một câu, không ai nhường ai, làm cho Thẩm Lâm An ngồi một bên như người ngoài, rất xấu hổ.

Anh đặt đũa xuống, vừa định muốn nói gì đó, nhưng hai cha con lúc này không hẹn mà cùng quay lại nhìn anh chằm chằm.

“Ta không sao, hai người cứ tiếp tục.” Thẩm Lâm An bưng bát cơm lên, lúng túng xơi cơm.

Đang lúc diễn ra cuộc tranh cãi giữa cha - con gái, đột nhiên có tiếng điện thoại di động vang lên.

Thẩm Lâm An nhíu mày, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tên của Trần Di Nhiên, cảm thấy không có chuyện gì lớn liền cúp điện thoại.

Nhưng không ngờ người bên kia gọi đi gọi lại nhiều lần.

"Con có một cuộc gọi khẩn cấp, con đi nghe trước."

"Đêù là người một nhà, cũng không có chuyện gì, con cứ nghe ở đây." Cha Tống trả lời.

Thẩm Lâm An gật đầu trả lời điện thoại, Trần Di Nhiên ở đầu dây bên kia có chút nghẹn ngào.

"Ông chủ, tôi cầu xin anh, anh có thể ứng trước cho tôi 100.000 tệ được không, sau này tôi nhất định sẽ kiếm tiền trả lại cho anh."

Thẩm Lâm An nhướng mày, làm sao có thể có người vừa bắt máy liền vay tiền ngay?

“Muốn mượn tiền thì đi phòng tài chính của công ty, sao lại gọi điện thoại cho tôi?” Thẩm Lâm An không chút do dự từ chối.

Trần Di Nhiên như sắp ngã quỵ, cô ta không ngờ bệnh tình của bà nội đột nhiên không ổn, hiện tại bà phải làm phẫu thuật, hiện giờ việc cấp bách là phải nộp đủ tiền phẫu thuật cho bà, nếu không thì bà sẽ không được mỗ.

“Không, ông chủ, tôi cầu xin anh, bà của tôi sắp mổ rồi, hiện tại tôi đang cần gấp 100.000 tệ, tôi thực sự không thể lấy ra được.”

Thẩm Lâm An không phải người không tốt, chỉ cảm thấy là những gì người này đột nhiên nói ra khiến người khác có chút khó tin.

“Những gì cô nói là thật?” Thẩm Lâm An hỏi.

Trần Di Nhiên nghẹn ngào gật đầu, "Những gì tôi nói là thật, xin ông chủ, nếu anh không tin tôi, anh có thể đến khoa cấp cứu của bệnh viện ngay bây giờ, xin hãy ..."

"Được, tôi sẽ bệnh viện bây giờ, cô đợi ở đó. ”

Nguyễn Nguyễn và cha Tống cũng mơ hồ nghe thấy những gì đang nói trên điện thoại.

Nguyễn Nguyễn hỏi: "Có chuyện gì vậy? Anh định làm gì?"

"Tôi có chuyện cần giải quyết, tôi rời đi trước, chờ lần sau sẽ đến thăm." Thẩm Lâm An đứng lên, lễ phép cúi đầu.

“Con có muốn Nguyễn Nguyễn đi theo con không?” Cha Tống đáp.

"Không, con một mình đi xử lý là được rồi, khi nào cô ấy muốn về thì hãy kêu tài xế đưa về, con đi trước."

Nguyễn Nguyễn thậm chí còn chưa kịp nói gì , Thẩm Lâm An vội vã và bước ra ngoài.

"Người phụ nữ đầu dây bên kia là có chuyện gì? Sao ta thấy thân phận có vẻ không đơn giản." Sau khi Thẩm Lâm An rời đi, cha Tống đột nhiên nói.

“Là thư ký của Lâm An.”

Vẻ mặt của cha Tống đột nhiên có chút nghiền ngẫm. “Thư ký? Thư ký nữ? Vậy ta khuyên con nên cẩn thận hơn.”

“Ý của ba là?” Nguyễn Nguyễn hỏi, giả vờ như không biết.

"Chẳng lẽ con không biết những ông chủ trẻ tuổi thường rất dễ xảy ra chuyện dính dáng với nữ thư ký sao? Chuyện như vậy ở giới thượng lưu xảy ra nhiều vô số.

Đặc biệt con xem vừa rồi Thẩm Lâm An đối với chuyện của nữ thư ký kia còn rất khẩn trương, ta nghĩ con nên cẩn thận hơn. ”

Vẻ mặt của Nguyễn Nguyễn có chút phức tạp, không ngờ người cha này vẫn còn rất quan tâm đến đứa con gái của mình, không tệ như cô đã nghĩ.

"Làm sao con có thể quản lý chuyện của anh ấy? Hơn nữa con tin anh ấy."

Cha Tống nhìn vào đôi mắt kiên định của Nguyễn Nguyễn, có phần bất lực, "Tính cách của con giống hệt mẹ của con, vừa rất cứng rắn lại không chịu khuất phục."

Nguyễn Nguyễn nhìn vô định ngoài cửa dường như đang suy nghĩ điều gì.

Xe của Thẩm Lâm An nhanh chóng đến bệnh viện, dù sao cứu người cũng giống như chữa cháy, nếu sự việc là thật thì nên giao tiền càng sớm càng tốt.

Ngay sau đó anh vào phòng phẫu thuật nhìn thấy Trần Di Nhiên, cô ta đang ngồi xổm trên mặt đất và khóc.

Khoảnh khắc Trần Di Nhiên nhìn thấy Thẩm Lâm An, cô ta cảm thấy như mình nhìn thấy một vị cứu tinh.

“Ông chủ, anh cho tôi mượn 100.000 tệ, sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, không thể nói là hoàn toàn không muốn, Thẩm Lâm An trực tiếp lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ta.

"Trong đây có 100.000 nhân dân tệ, cô có thể trả tiền cho ca phẫu thuật trước."

Đôi mắt của Trần Di Nhiên đã đỏ hoe, cô ta gật đầu trong nước mắt.

(Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại s3.truyenhdt.com)

Bây giờ cô ta phải mạnh mẽ lên, nếu không thì bà có thể dựa vào ai?

Sau khi thanh toán phí phẫu thuật và ký tên, thấy bà đã được đưa vào phòng phẫu thuật Trần Di Nhiên bỗng cảm thấy nhẹ nhỏm đôi chút, nhưng cô ta vẫn đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật.

Thẩm Lâm An ngồi trên ghế bên cạnh không nói lời nào, không ngờ cô gái tưởng như độc lập lại có xuất thân như vậy, chẳng trách cô ta chưa bao giờ muốn tăng ca, chẳng trách cô ta làm việc chăm chỉ như vậy. .

Ngay lúc đó, hắn càng thêm ngưỡng mộ và ấn tượng đối với Trần Di Nhiên, một bông hoa vừa mềm yếu mà gai góc như vậy tất nhiên sẽ được lòng nam nhân.

“Tôi nghĩ cô nên ngồi nghỉ ngơi một lát, giữ lấy sức lực và tinh thần để còn chăm sóc cho bà cô.”

Trần Di Nhiên im lặng một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lâm An. Bây giờ tinh thần cô ta đã đã suy sụp lắm rồi, chủ dựa vào ý chí mới có thể nâng đỡ cô ngồi xuống.

"Ông chủ, anh nghĩ khi nào phẫu thuật sẽ xong? Sẽ không có vấn đề gì, đúng không? Bà nội nhất định sẽ bình phục."

Thẩm Lâm An biết Trần Di Nhiên giờ không cần nghe bất kỳ câu trả lời nào, cô ta nói vậy chỉ muốn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trần Di Nhiên nước mắt chảy xuống, đầu chậm rãi gục xuống vai Thẩm Lâm An, lúc này, cô ta chỉ muốn có một chỗ dựa.

Thẩm Lâm An cũng không phải là người máu lạnh, biết Trần Di Nhiên lúc này rất buồn nên cũng không từ chối.

Ở góc bệnh viện, Nguyễn Nguyễn lạnh lùng nhìn cảnh này.