Chương 24: Cho thêm một cái chăn

Không đợi Thẩm Lâm An chạm vào Trần Di Nhiên thì có một tiếng sấm sét truyền tới, Trần Di Nhiên sợ hãi nhảy dựng lên, trực tiếp nhào vào lòng của anh.

Thẩm Lâm An không biết phải làm sao, mở hai tay ra, cau mày nghĩ, có nên đẩy cô gái trước mặt này ra không?

Khi anh đang định đẩy ra, đèn trong khách sạn đột nhiên tắt, Trần Di Nhiên ôm anh càng chặt hơn.

"Khách sạn xảy ra chuyện gì thế? Để tôi gọi điện thoại xem thử"

Thẩm Lâm An cố gắng thoát khỏi cái ôm của Trần Di Nhiên, nhưng càng tránh thì lại càng bị kéo chặt hơn.

“Đừng, đừng đi, tôi sợ.”

Giọng nói yếu ớt của Trần Di Nhiên truyền vào tai Thẩm Lâm An, Thẩm Lâm An bất lực thở dài, đối mặt với tình huống này, anh cũng không biết nên như thế nào làm mới tốt.

“ Như vậy đi, cô cầm góc áo của tôi, cùng tôi qua kia gọi điện thoại.”

“Được!” Trần Di Nhiên miễn cưỡng đồng ý, kéo chặt góc quần áo của anh, Thẩm Lâm An cảm thấy được phần nào có lại được chút sức lực.

Anh bật đèn điện thoại lên, tìm được điện thoại bàn của khách sạn, nhanh chóng bấm số.

“ Xin chào quý khách, tôi xin lỗi, sấm sét vừa rồi đã làm ảnh hưởng đến hệ thống điện của khách sạn, khách sạn sẽ sớm khôi phục điện lại ạ.”

Thẩm Lâm An chưa kịp lên tiếng thì cô gái bên kia đã nói trước.

Thẩm Lâm An cau mày, không nói được gì.

“Làm phiền gửi thêm một cái chăn bông đến phòng 3402.”

“ Vâng ạ, sẽ nhanh chóng được giao đến thưa quý khách.”

Thẩm Lâm An cúp điện thoại, cảm giác được thân thể run rẩy của người phụ nữ bên cạnh, không còn cách nào, đành phải kéo cô ta ngồi xuống trước.

“Chỉ là một tiếng sấm, cô sợ hãi như vậy sao?” Thẩm Lâm An ôm trán có phần bất đắc dĩ.

Trần Di Nhiên co rúm người lại như một chú chuột hamster, "Xin lỗi ông chủ, từ bé đến lớn tôi rất sợ sấm sét, lúc nhỏ tôi sợ nhất là khi ở trong phòng một mình mỗi khi thời tiết thế này. ”

Trần Di Nhiên lần đầu tiên cho người khác thấy sự yếu đuối của mình, Thẩm Lâm An cảm thấy trong lòng có một cảm giác khác lạ khi nghe giọng nói của Trần Di Nhiên.

“ Yên tâm, sẽ có điện ngay.” Thẩm Lâm An vỗ vỗ tấm lưng gầy của Trần Di Nhiên an ủi.

( Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại truyenhdt.com)

Quả nhiên một lúc sau, hệ thống điện của khách sạn được khôi phục, đèn trong phòng lại được bật sáng, hành vi vừa rồi của hai người có vẻ hơi kỳ lạ.

Trước khi đèn bật sáng, Trần Di Nhiên vẫn đang kéo chặt góc quần áo của Thẩm Lâm An, khi đèn bật sáng, cô ta nhanh chóng buông tay ra.

Thẩm Lâm An đứng dậy, thấy tia chớp bên ngoài dường như nhỏ đi rất nhiều, nhưng mưa lại như nước trút xuống, xem ra mưa hôm nay sẽ tạnh.

Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Thẩm Lâm An nghe thấy liền đứng dậy mở cửa.

"Xin chào, thưa ngài, đây là chăn mà ngài yêu cầu khách sạn. Ngài còn cần gì nữa không?", Nhân viên phục vụ tri kỷ hỏi.

“Nếu khách sạn còn phòng trống, làm phiền thông báo cho tôi.”

“Được, thưa ngài.”

Sau khi đèn bật sáng, Trần Di Nhiên dần dần bình tĩnh lại, mặt cô ta đỏ bừng khi nghĩ đến việc mình vừa làm, cô ta sao dám nhào vào lòng của người đó?

Nhưng ngẫm lại, tựa hồ có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trong cái ôm vừa rồi, quanh quẩn ở chóp mũi cô ta, không thể xua đi

Thẩm Lâm An đặt chăn ở bên cạnh sô pha, "Tối nay cô ngủ ở đây, tôi vào phòng, có chuyện gì liền gõ cửa."

"Được, ông chủ."

Sau khi Thẩm Lâm An vào phòng, Trần Di Nhiên liền ôm lấy chăn bông, nằm trên ghế sofa.

Ghế sofa này rất mềm, nằm trên đó như đang nằm ở trên mây.

Trần Di Nhiên nhắm mắt lại, nhưng đầu cô ta vẫn không ngừng quanh quẩn lại sự việc vừa rồi, ký ức trong đầu cô giống như hiện lại.