Chương 20: Muốn ăn thì tự mua

Trước khi hai người đến bệnh viện, Thẩm Lâm An đã sắp xếp người chuẩn bị quà, đồ vật chuẩn bị cũng mười phần lấy lệ, chỉ là một giỏ hoa quả đơn giản.

Trên giường bệnh, Trần Di Nhiên đang uống cháo trắng, thân thể cũng không còn vấn đề gì nghiêm trọng, cô ta muốn xuất viện càng sớm càng tốt, dồn hết tâm tư cho công việc, khiến Thẩm Lâm An nhìn chính mình thán phục.

Trong lúc cô ta đang nghiêm túc tính toán thì có tiếng gõ cửa.

Phòng bệnh cũng không có đóng cửa, cô ta vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy hai người giống như một đôi bích nhân*( đẹp đôi).

Hai người đứng ở cửa, ánh mặt trời chiếu vào mặt hai người, khiến cô ta càng thêm nhỏ bé.

“ Di Nhiên, cô thế nào rồi,khoẻ không?” Nguyễn Nguyễn dịu dàng đi đến bên giường cô ta chào hỏi.

Khuôn mặt của Trần Di Nhiên có vẻ tái nhợt nhìn Nguyễn Nguyễn đến gần.

Miễn cưỡng nở nụ cười, "Tôi gần như không sao rồi, hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện. Dù gì thì dự án của công ty mới là quan trọng nhất."

"Thân thể là quan trọng nhất, tiếp theo là công việc của cô. Tôi nhìn sắc mặt cô vẫn còn chưa ổn lắm đâu. ”

Trần Di Nhiên hơi cúi đầu nhìn bộ y phục bệnh viện màu xanh và trắng của cô ta, không biết vì sao lần đầu tiên cô ta cảm thấy khó chịu như vậy.

" Nhưng tôi nghĩ cô ta đã khoẻ rồi, vẫn nên đi ra ngoài nhiều hơn thay vì cứ nằm trong nhà."

Những lời của Thẩm Lâm An đã trợ giúp cho Trần Di Nhiên "Đúng, tôi ở trong phòng đã quá lâu rồi, hơn nữa tôi cũng cảm thấy khoẻ rồi. ”

Nguyễn Nguyễnliếc nhìn hai người, cười nhạt một tiếng,“ Hai người rất hiểu nhau, không hổ là người từng cộng tác với nhau.”

Thẩm Lâm An mặt mày nhăn lại sau khi nghe được lời nói của cô, nhíu mày.

Trần Di Nhiên nhất thời không biết trả lời như thế nào, cô luôn cảm thấy có chút không thoải mái khi đối mặt với bà chủ, bà chủ thật sự cho rằng mình là đối thủ sao?

Nhưng thực sự cô ta và ông chủ là trong sạch!

“Hai người đều đã nói như vậy, vậy chúng ta đi kiểm tra rồi xuất viện đi." Nguyễn Nguyễn mỉm cười giúp hai người giải vây.

Trần Di Nhiên gật đầu, liếc nhìn Thẩm Lâm An.

“Ông chủ, tôi có phát hiện mới về dự án này.”

Lời nói của Trần Di Nhiên khiến Thẩm Lâm An có chút bất ngờ, hôm qua cô ta ngất xỉu như vậy, thậm chí còn suýt gặp chuyện ngoài ý muốn. Trong lúc đó, cô ta còn phát hiện được vấn đề sao?

“ Cô nói đi.”

Trần Di Nhiên đột nhiên nhìn Nguyễn Nguyễn một cách rối rắm.

Nguyễn Nguyễn chợt nhận ra mình là bóng đèn giữa hai người, những bí mật này không thể nói cho cô biết.

“Vậy em đi ra ngoài trước, hai người nói chuyện trước đi?”

“Không cần, cô nói đi, chuyện này cũng có quan hệ cùng cô ấy. ”

Sau khi Thẩm Lâm An nói xong, Trần Di Nhiên trở nên ngoan ngoãn gật đầu.

"Ngày hôm qua, tôi từ khi đến bệnh viện cũng không nhàn rỗi. Đầu tiên, tôi tìm kiếm trong vòng bạn bè của đàn anh, vậy mà lại tìm được manh mối mới.

Hóa ra công ty khoa học kỹ thuật này đã thâm hụt tài chính từ một năm trước. Nhưng một tháng sau, không biết tại sao lại đột ngột có chuyển biến tốt hơn. ”

Thẩm Lâm An chìm đắm trong suy nghĩ. Chắc chắn có vấn đề vào thời điểm này. Ai đã giúp họ giải quyết cuộc khủng hoảng này?

"Thì ra cô còn dùng được, không vô dụng như tôi nghĩ"

Trần Di Nhiên biết lời này của Thẩm Lâm An là đã khen rồi, vì vậy cô ta mỉm cười.

Trên khuôn mặt tái nhợt có chút ửng hồng, khiến tiểu mỹ nhân này càng thêm đáng thương.

Nguyễn Nguyễn nghĩ đến sự phát triển của hai người này rất nhanh, nhanh như vậy đã âm thầm hứa hẹn rồi.

“Anh không nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đâu, liền kêu em tới.” Nguyễn Nguyễn kéo tay áo Thẩm Lâm An, làm nũng.

Thẩm Lâm An nhất thời muốn kéo thẳng tay áo của mình ra, nhìn ống tay áo có phần xộc xệch trong tay Tống Nguyễn Nguyễn, trong lòng càng thêm bất mãn.

"Vì tôi đã đồng ý giúp cô giải quyết dự án này, nên tôi sẽ không thất hứa. Bây giờ cô có thể bỏ tay của mình ra được không?"

Trần Di Nhiên nhận ra rằng thái độ giữa hai người dường như có vấn đề, chẳng lẽ ông chủ không thích bà chủ? Tại sao thái độ đối với cô lại lạnh lùng như vậy?

Nguyễn Nguyễn trông có vẻ thất vọng sau khi nghe Thẩm Lâm An nói, nhưng ngay sau đó đã ngẩng đầu lên và nở một nụ cười đầy tình cảm.

“ Được rồi, chỉ cần anh hứa là em có thể yên tâm.”

Thẩm Lâm An có chút không thoải mái khi nghe những lời như vậy, quay mặt sang một bên.

"Nếu trong người không có gì, vậy cô mau thay quần áo rồi cùng chúng tôi xuất viện đi. Tôi thấy giỏ hoa quả này không có tác dụng gì, nên tôi sẽ cầm nó đi."

Sau khi nghe lời này, Nguyễn Nguyễn cảm thấy cả người cứng ngắc, bộ dạng bá đạo tổng tài đâu ? Nghĩ lại những bộ phim truyền hình và sách mà cô đã xem, dường như trong đó không có thứ gì giống như thế này.

Chẳng lẽ bá đạo tổng tài thực sự là bộ dáng này? Bá đạo tổng tài mà tiết kiệm như vậy sao?

Nguyễn Nguyễn đột nhiên trầm ngâm, cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ, trước đây cô cho rằng Thẩm Lâm An chỉ là quá keo kiệt với mình, nhưng không ngờ anh cũng keo kiệt với người khác như vậy.

Trần Di Nhiên trông bình thường, như thể những gì anh ấy nói là bình thường.

Nguyễn Nguyễn càng khó hiểu, Trần Di Nhiên có hứng thú gì với Thẩm Lâm An không? Chẳng lẽ một bộ da lại quan trọng như vậy?

Thẩm Lâm An vô cùng tự nhiên, kéo Nguyễn Nguyễn ra bên ngoài phòng bệnh.

“Anh định giải quyết giỏ trái cây này như thế nào?” Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi.

"Đương nhiên là ngươi mang về khách sạn ăn, cô cũng muốn ăn sao?"

Nguyễn Nguyễn nhìn cái giỏ anh đang nắm chặt trong tay, thậm chí còn băn khoăn không biết nếu mình nói cũng muốn ăn, có khi nào anh có thể ném văng cô ra không?

“Muốn ăn, thì cô có thể tự mình mua cái khác, dù sao trong tay cô có thẻ tín dụng của tôi”

Nguyễn Nguyễn tò mò hỏi: “Trông anh như vậy, nhân viên của anh không ghét bỏ anh sao?”

(Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu, đăng duy nhất tại truyenhdt.com)

“ Ghét bỏ tôi? ” Thẩm Lâm An không hiểu.

“Anh đến bệnh viện mua giỏ trái cây cho người khác cũng phải mang đi. Như vậy có phải hơi quá đáng không?” Nguyễn Nguyễn cũng cố gắng dùng từ ngữ của mình một cách uyển chuyển.

Thẩm Lâm An vẻ mặt chán ghét nhìn cô, “Cô cho rằng mỗi một đồng đều là gió thổi tới sao? Quan trọng là phải tiết kiệm tiền, cắt giảm chi phí cô hiểu không?”

Nguyễn Nguyễn cảm thấy đầu mình đều là vạch đen.

"Ai nha, trong nhà chúng ta có một mình ngươi có thể kiếm tiền không phải tốt sao? Anh kiếm tiền nuôi gia đình, còn em phụ trách xinh đẹp như hoa." Nói xong, cô còn hướng Thẩm Lâm An làm một bộ dáng xinh đẹp.

Nhưng Thẩm Lâm An là một thẳng nam, hoàn toàn không cảm nhận được vẻ đẹp này.

"Cô không nghĩ mối quan hệ gia đình như thế này không đủ bình đẳng sao? Một mối quan hệ gia đình bình đẳng tốt nhất nên được thiết lập trên cơ sở hai bên có thể có tài chính bình đẳng."

Nguyễn Nguyễn cười với anh, không muốn nói gì. Đàn ông chỉ đơn giản là không hiểu sự khác biệt giữa vui đùa và nói thật khác nhau thế nào.