Trần Di Nhiên đối với ý kiến của Thẩm Lâm An cảm thấy rất bất lực, nhưng cô ta không biết làm thế nào để từ chối.
Lòng tự trọng của cô ta không cho phép cô ta nói ra điểm yếu của mình, cô ta đã đủ hèn mọn trước mặt anh, cô ta không muốn anh lại hiểu lầm mình.
"Được rồi! Sau này tôi sẽ trả lại tiền cho công ty"
Thẩm Lâm An hài lòng gật đầu, cuối cùng người phụ nữ này cũng ngoan ngoãn.
“ Cô vẫn chưa nói cho tôi biết lịch trình cụ thể của buổi tiệc tối hôm nay?”
Trần Di Nhiên phản ứng lại, lấy điện thoại di động ra đọc nhanh tin nhắn. “ Ông chủ, buổi chiều bốn giờ ở khách sạn Thuận Phong được không?”
Thẩm Lâm An gật đầu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thẩm Lâm An, Trần Di Nhiên trả lời và xác nhận thông tin.
“Đừng ra ngoài gây chuyện, cứ ở trong bệnh viện đi!”
Thái độ càng không quan tâm, Trần Di Nhiên càng thêm không phục, một ngày nào đó cô sẽ để Thẩm Lâm An biết mình nhất định không phải người chỉ biết gây chuyện, không phải bình hoa đứng cạnh anh mà là người có thể thực sự giúp đỡ và sát cánh bên anh.
Thẩm Lâm An đang ngồi trong xe, không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền gửi ra một cái tin nhắn.
Người chủ nhận được tin nhắn hiện lại đang lo lắng đi đi lại lại.
Mình nên làm gì? Làm gì bây giờ?
Nguyễn Nguyễn lần đầu tiên tổ chức một cuộc họp lớn như vậy, mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng theo hướng dẫn của Thẩm Lâm An nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Đối với buổi gặp mặt hôm nay, cô cố ý về nhà thay một bộ đồ chỉnh chu, thậm chí còn tô lên đôi môi đỏ mọng, tạo cho cả người một khí chất khó ai bì kịp.
Nhưng dù khí chất đủ rồi, thì thực lực cũng không đủ, một kẻ gà mờ như cô không sánh kịp.
"Tiểu thư, sắp đến giờ rồi."
Thư ký của cha Tống là một người phụ nữ nghiêm túc, trông ngoài bốn mươi tuổi, ăn mặc luôn chỉnh tề, ngay cả góc tóc cũng có vẻ chỉnh chu, nhưng chưa từng thấy cô ấy cười.
“ Thời gian không sai biệt lắm, đi thôi!”
Nguyễn Nguyễn bề ngoài giữ vững vàng như núi Thái Sơn, trong lòng lại hoảng sợ.
Mọi người trong công ty rất ít khi gặp Tống Nguyễn Nguyễn , tuy nghe nói ông chủ có con gái, nhưng không ngờ trông lại khác ông chủ như vậy.
Mặc dù ngày thường cha Tống hay cười, nhưng không ai trong văn phòng biết rằng ông là một con cáo già, nếu bạn thực sự tin vào cách làm hời hợt của ông ấy, bạn sẽ phải chịu đựng rất nhiều.
Nguyễn Nguyễn có một tính khí tốt, khi có người chào cô thì cô luôn mỉm cười nhẹ.
Trong văn phòng, lãnh đạo các bộ phận khác nhau đã chuẩn bị sẵn sàng. Lần này ông chủ không đến mà con gái của ông chủ đến, việc làm này khiến người khác phải nghi ngời, có phải hay không ông chủ đang ám chỉ điều gì đó?
Ông chủ định giao công ty cho con gái à?
Những người lãnh đạo ở đây nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng đều bắt đầu tính toán, tự hỏi không biết lát nữa họp liệu có thu được tin tức gì không.
Khoảnh khắc thư ký Trần mở cửa, nét mặt của mọi người đã sẵn sàng.
Nguyễn Nguyễn tươi cười bước vào phòng họp, “Xin chào mọi người!”
Mọi người nhanh chóng gật đầu.
"Lần này bố tôi đến bệnh viện khám sức khỏe. Nên tôi sẽ thay mặt bố bàn bạc vấn đề mua lại công ty khoa học kỹ thuật. Ai là người phụ trách dự án này?"
"Là tôi. "Một người đàn ông đeo kính trông có vẻ hiền lành đứng dậy nói.
“Nói với mọi người về dự án của anh trước đi.”
“Được rồi, tiểu Tống tổng.”
Nguyễn Nguyễn ngồi vào chỗ của mình, nhìn có vẻ điềm nhiên nhưng không ai biết rằng trong lòng cô hiện giờ lại trống rỗng.
"Trước hết, tôi sẽ giới thiệu với mọi người về bối cảnh của công ty này."
Đã hơn mười phút trôi qua kể từ lúc thuyết trình, Nguyễn Nguyễn chăm chú lắng nghe trong suốt toàn bộ quá trình, không có chút nào sửng sốt, những người lãnh đạo có mặt nhìn bộ dạng nghiêm túc của tiểu Tống tổng cũng không dám lừa gạt cô, tất cả đều lấy ra hết bản lĩnh của mình. Dù sao, người trước mặt cũng là tiểu Tống tổng.
"Phần trình bày của giám đốc Trần rất rõ ràng!"
Giám đốc Trần rất ngạc nhiên, lần đầu tiên tiểu Tống tổng tiếp xúc với ban lãnh đạo của công ty, mà cô đã biết tên của mọi người. Chắc là cô đã sớm chuẩn bị, tuổi còn trẻ nhưng không thể khinh thường.
“ Giám đốc Trương, anh là người phụ trách tài chính của công ty, anh hãy nói về ý kiến
của mình đi!”
Giám đốc Trương bộ phận tài chính đứng lên, nói về vốn lưu động gần đây của công ty và chi phí ước tính để mua lại công ty.
Sau khi lắng nghe ý kiến
của các bộ phận khác nhau, Nguyễn Nguyễn cuối cùng đã đưa ra bản tóm tắt.
"Tóm lại, trước mắt với kinh tế hiện tại của công ty, chúng ta có thể chống đỡ đủ cho việc mua lại công ty khoa học kỹ thuật này, hơn nữa qua điều tra, bối cảnh của công ty này cũng rất tốt, vì vậy tôi quyết đinh đích thân đi điều tra một chuyến."
Câu nói cuối cùng là cô mới đột nhiên nghĩ ra.
Nguyễn Nguyễn nghe nói Thẩm Lâm An cũng tới công ty này, đương nhiên loại chuyện bí mật này là lấy được từ chỗ thư ký Trương.
Bây giờ Thẩm Lâm An và Trần Di Nhiên chỉ có hai người, làm thế nào họ có thể thúc đẩy cốt truyện mà không có sự trợ giúp từ nữ phụ?
Nếu cứ để hai người họ hòa hợp từ từ, không biết bao giờ họ mới có thể tu thành chính quả! Bây giờ cần một nữ phụ ác độc như cô thúc đẩy một phen.
Quyết định này không có gì sai, trước đây cha Tống cũng thường đi khảo sát công ty ở nhiều nơi, người bên dưới cho rằng quyết định của tiểu Tống tổng đã được cha Tống chấp thuận nên đều gật đầu đồng ý.
Cha Tống không hề hay biết điều gì đến khi Nguyễn Nguyễn rời cuộc họp.
"Chuyện gì xảy ra? Đứa nhãi ranh như nó lại muốn đi khảo sát thực tế?" Lúc này cha Tống đang nằm trên máy chuẩn bị làm CT.
“ Vẫn là thỉnh ngài cùng tiểu Tống tổng thương nghị, dù sao tôi cũng không thể quyết định việc này” Giọng điệu của Thư ký Trần vẫn tỉ mỉ như vậy.
Cha Tống tức giận đến mức không còn khí lực, chỉ cho cô tổ chức một cuộc họp, mà hiện tại lại như thế nào cô có thể đưa ra quyết định đột ngột như vậy?
Ông còn không biết Tống Nguyễn Nguyễn có bao nhiêu cân lượng sao? Nếu cô thực sự đi khảo sát thực tế công ty, lỡ bỏ sót điều gì, không phải sẽ tạo tổn thất cho danh tiếng công ty sao.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Nói xong, Cha Tống cúp điện thoại, gọi vào di động của Nguyễn Nguyễn.
“Alo!” Nguyễn Nguyễn sau khi bắt máy ngay lập tức di chuyển điện thoại cách cô một khoảng.
"Bố sẽ cho con họp. Nhưng bố đã cho con cái quyền có thể tùy tiện đưa ra quyết định của mình không?" Giọng nói lớn và tức giận của Cha Tống vang lên từ điện thoại.
"Bình tĩnh bình tĩnh đi, ngươi tuổi đã lớn, sao lại tức giận như vậy? Con không phải làm đều vì người sao? Con giúp người quyết định, tiết kiệm cho người rất nhiều công sức."
"Con làm được sao? Không phải bố xem thường con, mà con vốn không làm được. ”
Nguyễn Nguyễn có chút không nói nên lời, đây còn không phải là xem thường cô không làm được việc sao?
“Ồ, yên tâm, nếu con đã đồng ý làm việc này, thì chắc chắn con sẽ làm được.”
Cha Tống hít một hơi thật sâu trước khi bình tĩnh lại, “Con lấy gì để chắc chắn?”
“Mặc dù con là một người mà tôi không có đủ năng lực, nhưng con có Thẩm Lâm An! ”
Câu nói ngắn gọn này đã hoàn toàn thuyết phục Cha Tống.