Thẩm Lâm An cau mày, anh muốn đặt điện thoại xuống, nhưng anh nhớ đến bữa tiệc sẽ diễn ra vào buổi tối.
“Cảm ơn, phiền toái đưa tôi đến quán bar Thanh Dật.”
Người phụ trách đưa Thẩm Lâm An nghe thấy cuộc trò chuyện của anh hỏi, “Anh có cần giúp đỡ không?”
Có lẽ họ có kinh nghiệm hơn trong chuyện này, nghĩ vậy Thẩm Lâm An liền đồng ý.
“Vậy lát nữa làm phiền anh.”
“Không có gì, anh là khách của ông chủ, giúp anh là việc tất nhiên.”
Thẩm Lâm An một tay gõ vào ghế bên cạnh, anh ghét nhất là loại người phiền phức, hết Tống Nguyễn Nguyễn, giờ lại thêm một Trần Di Nhiên.
Trần Di Nhiên mơ màng gọi một cuộc điện thoại, nhưng không biết mình đã gọi cho ai.
“Ai nha, đi nhanh lên, em đã uống nhiều quá, sao còn không chịu nhanh trở về nghỉ ngơi?”
Trần Di Nhiên cả người không chủ sức lực, đành phải miễn cưỡng từ chối, “Không cần, tôi ở chỗ này chờ một……”
“ Anh không nghĩ tới tửu lượng em lại kém như vậy, vẫn là nhanh trở về đi.”
Đàn anh nhìn như thể rất quan tâm cô ta, nhưng bên trong lời nói lại không như vậy.
“Không……, không cần……”
Lúc này Trần Di Nhiên nói chuyện đã nói không rõ, trong đầu đã dần dần mơ hồ, chỉ có thể liều mạng kéo dài thời gian, hy vọng có người có thể nhìn ra điểm khác thường, cứu cô ta.
“Nếu anh còn tiếp tục hành vi hiện tại, đừng trách tôi không khách khí.” Thẩm Lâm An rốt cục chạy tới, nhìn thấy trước mặt hai người chen lấn xô đẩy,lời nói càng ngày càng lạnh.
Nghe thấy giọng nói, đàn anh sốt ruột ngẩng đầu lên, "Anh là ai, đừng có xen vào chuyện của người khác, hai chúng ta là tình nhân, cô ấy chỉ là đang tranh cãi với tôi, tôi khuyên anh không nên nhúng tay vào."
Ngay khi đàn anh nhìn thấy có người ngăn cản, trên mặt không còn là nụ cười gian xảo nữa, mà lộ ra sát ý.
" Anh có chắc hai người là người yêu của nhau không? Trần Di Nhiên cô còn không tỉnh táo lại."
Sau khi nghe ai đó gọi tên mình, Trần Di Nhiên khó khăn mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn ra người đối diện là ai.
“ Ông, ông chủ.” Cô cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng ngã vào người Thẩm Lâm An.
Thẩm Lâm An một tay ôm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt càng ngày càng tệ khi đối diện với người đàn ông trước mặt, điều anh ta ghét nhất chính là những kẻ chuyên dùng những thủ đoạn hại người này.
“ Trần Di Nhiên, mau tới đây, em đã nhận nhầm người rồi.” Nhìn thấy chuyện bị bại lộ, người đàn ông giãy dụa muốn kéo Trần Di Nhiên lại.
Thẩm Lâm An một tay đẩy người đàn ông xuống đất, “Tôi nghĩ nên có biện pháp tốt hơn để giải quyết chuyện này.”
Nói xong, ánh mắt của anh ám chỉ về phía tài xế mà Trần Kiệt phái đến tiễn anh, người tài xế hiểu ý, liền dẫn người đàn ông đó đi.
Toàn bộ quá trình không đến 30 giây, người đàn ông thậm chí còn không có cơ hội để đấu tranh.
Sau khi người đó đã bị đưa đi, Thẩm Lâm An nhìn người phụ nữ trong tay của mình, cau mày, " Trần Di Nhiên, bây giờ cô đang lãng phí thời gian của tôi, cô có biết không?"
"Tôi ..." Tình trạng hiện thời Trần Di Nhiên không giống bình thường , cô ta nhìn Thẩm Lâm An với đôi mắt mù sương, như thể cô ta không thể hiểu những gì anh đang nói.
Trần Di Nhiên bình thường trong mắt có chút cố chấp, trên mặt có chút hơi thở lạnh lùng, nhưng bây giờ cô ta không giống vậy, có chút dụ dỗ quyến rũ hơn, lại có chút nữ tính.
“Quên đi, nhìn bộ dạng bây giờ của cô, nói chắc cô không hiểu chuyện gì, đưa cô đến bệnh viện trước vậy.”
Thẩm Lâm An dùng sức ném Trần Di Nhiên lên ghế bên cạnh, nhưng cô ta lại xoay người quặn quẹo trên ghế rồi ngã vào vai anh.
Đỡ cô ta dậy về chỗ ngồi, chưa kịp thả lỏng thì cô ta lại ngã lại tiếp, chuyện như vậy cứ xảy ra hết lần này đến lần khác, Thẩm Lâm An chao mày nghĩ, anh chịu thua.
Trong lúc hai người còn đang dằng co thì xe đã đến trước bệnh viện.
Lúc trước thư ký Trương ở bên cạnh giúp anh thu xếp mọi việc, nhưng bây giờ thư ký Trương không ở bên cạnh, anh phải giúp Trần Di Nhiên sắp xếp vào phòng bệnh.
Thẩm Lâm An đang ngồi trên ghế trong bệnh viện, người xung quanh sợ hãi không dám tới gần, tuy rằng anh ngồi ở đó nhưng anh lại có một khí chất làm người khác khó có thể tiếp cận.
Nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lâm An, Trần Di Nhiên cuối cùng đã được đưa đến phòng cấp cứu.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm An cảm thấy cuộc sống của mình bận rộn như vậy, Trần Di Nhiên, quả thực chính là một ngôi sao chổi!
Không biết bao lâu sau, y tá bên trong đi ra thông báo, “Người nhà đi qua một chút, bệnh nhân bên trong đã tỉnh lại.”
Thẩm Lâm An miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng bệnh.
Trần Di Nhiên nằm trên giường bệnh với khuôn mặt yếu ớt tái nhợt, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy thương hại, nhưng Thẩm Lâm An là một trai thẳng.
“ Cô có biết vì cô mà tôi mất bao nhiêu thời gian không?”
Trần Di Nhiên giãy dụa muốn đứng lên nhưng mà không được, đành phải gật đầu xin lỗi, “ Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi vừa nghe nói tiền bối làm việc ở công ty khoa học kỹ thuật, nên tôi nghĩ muốn lấy một số tin tức hữu dụng từ miệng anh ta. "
" Lần sau không cần làm việc không tự lượng sức mình, không những không hỏi thăm được tin tức gì mà còn vào viện, mất cả chì lẫn chày, quan trọng là còn làm tốn thời gian của tôi."
"Tôi xin lỗi, ông chủ.""
Trần Di Nhiên nằm trên giường bệnh không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình trong lúc này. Cô ta đã sai, cô ta không ngờ rằng đàn anh lại bỉ ổi như thế.
Thẩm Lâm An suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Nhớ tự mình báo cáo chi phí chữa bệnh.”
Khuôn mặt hối lỗi ban đầu của Trần Di Nhiên đột nhiên cứng lại. Chuyện này thật sự quá tệ hại . Tiền chữa bệnh cho bà nội vốn đã rất khó khăn rồi, bây giờ còn phải trả viện phí cho cô ta nữa.
Cô ta chật vật ngồi dậy, định xỏ dép.
Thẩm Lâm An nhìn hành động của người trước mặt, “Cô đang làm gì vậy?”
“Tôi không sao, tôi có thể xuất viện ngay bây giờ.” Trần Di Nhiên nở một nụ cười miễn cưỡng trên mặt, chi phí nằm viện ở đây cô ta không có tiền trả.
“ Cô là bác sĩ?” Thẩm Lâm An phiền chán nói.
"Không, không ..." Trần Di Nhiên muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra, cúi đầu xấu hổ.
Làm sao Thẩm Lâm An có thể hiểu được sẽ có một người về tiền viện phí mà lo lắng? Làm sao anh có thể hiểu được hoàn cảnh một người dùng toàn bộ tiền lương hàng tháng nhưng vẫn không đủ sống?
“ Cô là đang uy hϊếp tôi, để công ty trả tiền viện phí cô nằm sao?” Thẩm Lâm An thờ ơ hỏi.
“Không, ông chủ, anh gíup tôi chuyện này là đã tốt rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không thì tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thực sự không kham nổi chi phí chữa bệnh,vậy nên tôi sẽ xuất viện.”
Thẩm Lâm An nói." Tôi đã nghĩ ra một cách để có được lợi ích tốt nhất cho cả hai. Bây giờ, công ty sẽ trả viện phí cho cô. Nhưng sau đó, cô sẽ trả lại trong vòng ba tháng"
Dạo này mình bận ôn thi nên sẽ không cập nhật chương thường xuyên, mong các bạn thông cảm 😗