Sau khi quan sát đại khái khung cảnh xung quanh, Tang Du dùng vân tay mở khóa, đi vào trong biệt thự.
Đại sảnh khá yên tĩnh, chỉ có tiếng tập thể dục nhịp điệu ngắt quãng phát ra từ TV.
Thay dép đi trong nhà xong, bước tới gần, Tang Du nhìn thấy cha mẹ của nguyên thân. Cha là Tang Bán Thành đang ăn hoa quả, đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu mỉm cười, liếc nhìn người vợ Diệp Nhu đang vui vẻ tập thể dục theo TV.
Bên cạnh Tang Bán Thành là một cậu bé đang đọc sách, đó là em trai của nguyên thân, Tang Hữu.
Ánh mắt của cô giao động giữa Diệp Nhu và Tang Bán Thành, cuối cùng dừng lại ở trên người Tang Hữu.
Ký ức của nguyên thân dần lấp đầy khoảng trống trong trí óc của cô.
Tang Du mơ hồ cảm thấy đứa nhỏ này trông rất quen mắt.
Trong lúc cô đang hồi tưởng lại ký ức thì cậu bé chợt ngẩng đầu, khi nhìn thấy cô, đôi mắt tức khắc sáng ngời, ném quyển sách trên tay xuống, chạy nhào về phía cô.
“Chị đã về rồi!”
Nụ cười kia như xuyên qua năm tháng, vạch trần ký ức đã phủ bụi từ lâu của Tang Du.
Đó là hơn một tháng sau tận thế, bởi vì cô trộm một chiếc chân giò hun khói mà bị vài người đuổi theo khắp phố.
Khi sắp bị đuổi kịp, có một đứa nhỏ bước xuống từ một chiếc xe lạ, giải vây cho cô.
Đứa nhỏ đó cho mấy người kia vài trăm tệ, lúc sau còn mời cô ăn một tô mì thịt bò nóng hầm hập.
Đó là món ăn ngon nhất mà cả kiếp trước cô từng ăn. Về sau, mỗi một lần đói đến sắp ngất xỉu, cô đều nhớ tới bát mì sợi phủ chút sa tế và hành lá kia.
Ngay cả thời khắc cuối cùng trước khi chết, cô cũng nhớ mãi không quên hương vị kia.
“Ừ, chị đã về.”
Nụ cười giả tạo mà cô luyện tập trước gương hai ngày nay, khi nhận ra Tang Hữu liền mang theo một tia chân thành.
Người phụ nữ đang tập thể dục nghe thấy giọng nói của Tang Du liền suýt chút nữa ngã nhào vì quấn hai chân vào nhau.
Hoàn toàn không bận tâm tới hình tượng của bản thân, Diệp Nhu chạy tới ôm Tang Du vào trong lòng ngực.
“Cuối cùng bảo bối của nhà chúng ta đã về rồi. Mẹ nhớ con muốn chết! Sao lại không nói trước với cha mẹ một tiếng để cha mẹ đến sân bay đón!”
“Con còn chưa quên đường về cái nhà này à? Trở về cũng không biết báo với cha mẹ một tiếng.”
Tuy rằng Tang Bán Thành không đứng dậy, ngữ điệu cũng không quá tốt, nhưng niềm vui trong ánh mắt hoàn toàn không che dấu được.
“Muốn trở về liền trở về. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì về sau cũng sẽ không đi nữa.”
Lần đầu tiên được người khác ôm vào trong lòng, đáy lòng của Tang Du dâng lên một cảm giác xa lạ, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Vậy nên, khi nói chuyện, cô không dấu vết rời khỏi vòng tay của Diệp Nhu.
“Thật sự ư? Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi sao? Về nhà làm sâu gạo à?”
Nghe đến lời này của Tang Du, hai mắt của Diệp Nhu lập tức sáng lấp lánh.
Từng câu từng chữ của Diệp Nhu khiến Tang Du hơi nhếch khóe môi, đáy lòng lại xẹt qua một tia chua xót.