“Hì hì, lão đại! Hai người phụ nữ kia khá xinh đẹp đấy, thật sự để bọn họ đi dễ dàng như vậy sao? Nhìn bọn họ nhát gan như vậy, giọng nói của cô gái kia nhỏ nhẹ mềm mại, chắc vẫn còn trinh, đem về để các anh em chơi chơi cũng tốt mà.”
Nhìn số lương thực trên mặt đất, một tên thấp bé trong đám người đó phát ra tiếng cười dâʍ đãиɠ.
“Cái đồ ngu xuẩn này, ngày tận thế rồi mà vẫn còn nhìn thấy phụ nữ là không đi nổi, ngủ với phụ nữ có thể khiến mày được ăn no sao?”
Kẻ đó bị tên gọi là đại ca giơ tay tát cho một cái.
……
Bên kia, Tang Du, Diệp Nhu và Tang Hữu thay đổi đường khác, chỉ mất vài phút đã đến trước cửa biệt thự.
Trên người họ không còn gì cả, nếu thật sự có người có ý đồ gì cũng sẽ không để ý đến họ.
“Mẹ, lạnh quá, con lên tầng tắm rửa một cái.”
Sau khi vào nhà, Tang Du để lại một câu này rồi đi lên tầng.
Mặc dù Tang Hữu không khóc, nhưng khuôn mặt nhỏ của thằng bé lại bị dọa đến trắng bệch, Diệp Nhu nhanh chóng rót cho thằng bé một cốc nước nóng, dịu dàng an ủi.
Dễ dàng bị cướp như vậy sao? Sao có thể có chuyện đó được.
Tang Du trở về phòng của mình, mặc thêm một chiếc áo khoác đen, đeo khẩu trang và đội mũ bông màu đen, bịt kín cả người.
Cô lấy một sợi dây leo núi từ trong không gian ra, cố định một đầu dây trong phòng ngủ, sau khi xác định khoảng cách với đầu dây kia rồi buộc sợi dây lên người mình.
Cô cẩn thận trèo ra khỏi cửa sổ, giẫm lên mép cửa sổ, cẩn thận khép hờ cửa sổ lại, sau đó giữ chặt sợi dây, cẩn thận từng bước từng bước leo xuống bên dưới.
Sau khi cởi sợi dây quấn quanh eo ra, Tang Du lẻn ra khỏi nhà mà không hề để ai phát hiện ra.
Mặc dù cô không có năng lực gì lớn, nhưng trí thông minh của cô khá tốt.
Mùa đông muốn gϊếŧ người, biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng thiên thời địa lợi.
Trên đường đi, cô đã thu tất cả số tuyết xung quanh vào trong không gian, một mảng Tuyết lớn được thu vào trong không gian, lấp đầy 8 ô vuông.
Sau đó Tang Du cẩn thận quay lại nơi 5 tên cướp đó xuất hiện.
Lúc cô quay trở về, đằng sau mấy mẹ con họ còn có người đang nhận lương thực, tất nhiên những kẻ đó sẽ không thể nào rời đi sớm được.
Tang Du đi vòng ra phía sau bọn họ.
Cô đoán rất đúng, bọn họ không nỡ bỏ đi.
Lợi dụng bóng tối, Tang Du cẩn thận đi đến gần khu vực kia, trong ngõ có một chiếc xe ô tô riêng đang đỗ, qua ánh đèn leo lét trong xe, cô mơ hồ nhìn thấy năm tên đàn ông đang lén lút ngồi trong xe, chờ đợi con mồi tiếp theo.
Tang Du từ từ tiến đến gần chiếc xe, mỗi một bước đi, tuyết dưới chân cô đều biến mất sạch sẽ, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Cách xe chưa đầy 3m, trong mắt Tang Du hiện lên một tia cười lạnh.
3m là khoảng cách tối đa mà cô có thể lấy và di chuyển đồ vật trong không gian ra ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy một lượng tuyết lớn bất ngờ rơi xuống nóc xe, mặc dù 8 tấn tuyết rất mềm xốp, nhưng cùng lúc rơi xuống khiến xung quanh thân xe phát ra tiếng vang.
Cùng lúc đó, một dòng nước lạnh tràn xuống cùng với những bông tuyết, rơi xuống xe trong nháy mắt lập tức ngưng tụ thành băng.