Lúc chuẩn bị xách đồ về nhà thì có một người đàn ông ngồi trên xe ba bánh cạnh đó huýt sáo nói: “Em gái, anh thấy hai mẹ con em lại thêm một đứa trẻ cầm mấy thứ này rất vất vả, nếu không đưa anh một cân gạo và mì, anh giúp hai người mang chở về nhé?”
“Không cần.”
Giọng điệu của Tang Du bình tĩnh nói, tay phải cầm một thùng nước, sau đó tay trái nhất túi thịt và túi rau lên.
Diệp Nhu ở bên cạnh cũng nhấc một thùng 10 lít nước lên, tay kia cầm bột mì, gạo thì để vào trong cặp sách của Tang Hữu.
Một nhà ba người sải bước tiến về phía trước, người đàn ông phía sau âm thầm chửi rủa một câu không biết điều, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Nhưng mà……
Có trời đêm làm màn bảo vệ, hai người phụ nữ đi một mình và một đứa trẻ rất dễ trở thành mục tiêu của kẻ xấu hơn sau khi khuất khỏi tầm mắt của nhân viên an ninh.
Lúc họ sắp đến khu biệt thự, ven đường đột nhiên xuất hiện 5 người đàn ông trùm đầu kín mít, trong mấy người này có người cầm dao, có người cầm gậy, ánh mắt tham lam nhìn về số đồ vật trong tay của Diệp Nhu và Tang Du.
“Không được hét lên, đặt hết mọi thứ xuống thì sẽ tha cho mấy người rời đi, nếu không…….”
Bàn tay đang cầm thùng nước và bột mì của Diệp Nhu vô thức siết chặt, vươn tay bảo vệ Tang Du và Tang Hữu ở phía sau, cau mày nói: “Mấy người nói lời giữ lời chứ?”
Họ không thiếu lương thực, nhưng cả nhà họ lại không có khả năng tự bảo vệ bản thân, số lương thực này cũng không là gì với cả nhà họ, chỉ là mất công vô ích xếp hàng đợi hơn một tiếng thôi.
Nhưng như vậy cũng không đáng để khiến con trai và con gái bị thương.
Tang Du nhìn về phía năm người này, cô cau mày, lúc này mới vừa bắt đầu chuyển phân phát lương thực cứu trợ, thế mà đã có người nghênh ngang đi cướp như vậy, chuyện này giống như đi lệch khỏi ký ức của cô.
“Du Du, con đưa lương thực cho bọn họ đi, chúng ta không phải đối thủ bọn họ.”
Sau đó, Diệp Nhu quay đầu lại, khuôn mặt dịu dàng mang theo vẻ quyết tâm nói với Tang Du.
Tang Du ngước mắt nhìn về phía Diệp Nhu, cô không thích việc đồ đạc của mình bị người khác cướp đi, nhưng mà…….
Nhìn người phụ nữ đứng ra che chở cho mình trước tiên, trong khi cơ thể bà ấy vẫn run rẩy, Tang Du im lặng.
Cô suy nghĩ một chút, mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dùng giọng nói run run: “Tôi…….Chúng tôi có thể để lại một túi gạo hay không, khác…….. những thứ khác đều đưa hết cho mấy người. Tôi không muốn bị chết đói, sau này mỗi một tuần nhận được lương thực, chúng tôi đều…….. đều chỉ để lại một chút, tất cả các thứ khác đều đưa hết cho mấy người, mấy người thấy có được không?”
Nghe vậy, mấy người đàn ông kia đều đồng thời nhìn về phía người đông cao lớn đứng ở giữa, rõ ràng lời nói nhu nhược của Tang Du khiến bọn họ có chút giao động.
Một phiếu cơm dài hạn yếu đuối, nghe có vẻ là một kế hoạch hay.
“Được, nhưng nếu như mấy người dám có ý tưởng nào khác……..”
Người đàn ông cầm đầu trầm giọng nói.
“Không…… Sẽ không.”
Tang Du giả vờ run rẩy gật đầu.
Nói xong, Tang Du và Diệp Nhu liếc nhìn nhau, hai người đặt đồ đạc xuống, Diệp Nhu bế Tang Hữu lên, sau đó cả ba quay người chạy đi.