Chương 16: Mua Thằn Lằn

Chủ quán vẫn luôn nhìn Tang Du, đến tận khi cô biến mất khỏi tầm mắt mới bắt đầu gọi điện thoại cho bạn tốt, điên cuồng khoe khoang bản thân gặp được Tang Du.

Sau khi đưa l*иg sắt cho tài xế, Tang Du bối rối nhìn hai con thằn lằn xuất hiện trong xe.

“Tang tiểu thư sợ chúng nó sao? Nếu sợ thì tôi sẽ tìm tấm vải để che chúng nó lại.”

“Không, chỉ đang tò mò sao đột nhiên anh lại mua một đôi thằn lằn thôi?”

Tang Du nhẹ nhàng lắc đầu, thu hồi tầm mắt.

Hai con thằn lằn này thực sự quá xấu, hơn nữa không có tác dụng gì với cô nên đương nhiên cô không có chút hứng thú nào với chúng nó.

Tài xế thờ phào một hơi, bắt đầu phổ cập khoa học:

“Đây là thằn lằn cát đuôi xoăn, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng rất dễ nuôi sống, còn có thể ăn không ít côn trùng.

Mấy bữa trước thời tiết quá nóng, ở nông thôn xuất hiện rất nhiều muỗi, cháu ngoại của tôi cũng không biết kiếm được cái video ngắn ở chỗ nào, nói cái gì mà thằn lằn ăn côn trùng, lải nhải làm nũng mấy ngày đòi tôi mua hai con về.

Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, lúc trước bận rộn không có thời gian, hôm nay thuận đường tới đây nên mua một đôi, chờ thêm hai ngày thời tiết nóng lên, sâu bọ côn trùng trong nhà đã có đôi thằn lằn này xử lý, cháu ngoại của tôi cũng sẽ không năn nỉ ỉ ôi suốt ngày nữa.”

“Có thể ăn nhiều loại côn trùng không?”

Nghe đến đây, đôi mắt của Tang Du tức khắc sáng ngời.

“Tôi xem trên mạng, thấy bảo chúng nó không kén ăn, ăn được hầu hết các loại côn trùng.”

“Mua ở đâu vậy? Tôi cũng đi mua hai con.”

Tang Du nhìn chằm chằm hai con thằn lằn kia.

Nhìn kỹ mới thấy, là cô mắt mù, rõ ràng hai con thằn lằn này có đôi mắt tròn xoe, trông cực kỳ đáng yêu, xấu đâu mà xấu!

Sau khi tận thế buông xuống, nạn sâu bệnh tràn lan, tuy rằng cô chuẩn bị rất nhiều thuốc trừ sâu, nhưng chưa chắc thuốc trừ sâu đã có tác dụng. Hơn nữa mùi thuốc rất không dễ ngửi, phun nhiều sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nuôi hai con thằn lằn không kén ăn này dường như là ý tưởng không tồi.

“Trời lạnh như vậy, để tôi đi mua. Cô ngồi trong xe chờ tôi một lát.”

Tài xế không nghĩ tới người có tiền như Tang Du cũng sẽ thích mấy con vật nhỏ rẻ tiền như vậy. Tuy ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng cởi dây an toàn, bước xuống xe.

……

Chuyến đi này thu hoạch không tồi, chờ tài xế hỗ trợ chuyển l*иg sắt và thức ăn chăn nuôi vào trong sân biệt thự, Tang Du thanh toán tiền cho tài xế.

Sau đó, cô thu hết toàn bộ gia cầm và thức ăn chăn nuôi vào trong không gian, ngoại trừ mấy con chó nhỏ kia.

Với điều kiện thời tiết hiện tại, những cái vật nhỏ đó cũng không thích hợp nuôi ở bên ngoài. Dù sao cô cũng không vội, tuy rằng bỏ vào trong không gian thì bọn chúng sẽ không lớn lên, nhưng không cần nuôi nấng mà vẫn luôn tồn tại, không phải sao?

Chờ không gian thăng cấp, cô sẽ đổi nhà cho chúng nó, để chúng nó có thể sinh trưởng như bình thường.

Vào nhà, Tang Du thả mấy con chó ra khỏi l*иg sắt, tùy tiện tìm hai cái bát lớn, đổ thức ăn cho chó vào bên trong, lại đổ thêm chút sữa bò đun nóng, sau đó tùy ý đặt vào một góc.

Mấy con chó nhỏ chậm chạp bò khỏi l*иg sắt, bắt đầu ăn thức ăn.