Bóng đêm tối âm trầm đẩy ra mây mù, ít ỏi mấy ngọn đèn đường chiếu rọi xuống nhân gian.
Bên ngoài cửa sổ sát đất cao lớn là ngọn đèn thuộc về thành phố Nhược Hải, trong căn phòng yên tĩnh là một bóng dáng cô đơn dựa vào cạnh cửa sổ.
Tiểu Thất có nằm mơ cũng không nghĩ tới sau khi chính mình chết ở tận thế liền làm linh hồn du đãng 10 năm, sau khi tận thế kết thúc thế mà lại sống lại ở trước tận thế, lại còn biến thành một người khác mình một trời một vực —— ngôi sao nổi tiếng Tang Du.
Từ khi có ký ức là cô liền kiếm ăn dưới trướng một tập thể phạm tội dựa vào trẻ con ăn xin để kiếm tiền, thật vất vả chịu đựng đến khi tập thể phạm tội bị bắt hết, cô bị đưa đến viện phúc lợi được một tuần thì tận thế liền buông xuống.
Một mặt đáng ghê tởm của lòng người được hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn sau khi tai nạn buông xuống, còn cô……
Một bé gái không có ai che chở, trốn tránh không bao lâu đã bị người ta dùng dao gϊếŧ chết.
Vận mệnh thật biết trêu cợt người.
Cô không muốn phải trải qua tận thế một lần nữa, nhưng cô lại không dám chết, cô đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ đau khổ và không cam lòng của mọi người trước khi chết, cảm giác con dao đâm vào cơ thể rồi quấy quanh nội tạng, mặc dù đã thay đổi thành một cơ thể khác thì cô vẫn cảm thấy đau như cũ.
Nhưng mà…… Nếu như được sống lại một lần thì cô có thể dựa vào cái gì để chống lại được tận thế đáng sợ kia đây?
Trong lúc câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu thì Tiểu Thất liền cảm thấy trước mắt hơi nhoáng lên, nháy mắt hoàn cảnh bốn phía liền thay đổi.
Dường như cô trở nên trong suốt hơn rất nhiều, xuất hiện ở một nơi xa lạ lại tràn đầy ánh sáng, trước mắt là một khối đất hình tròn được chia thành 12 phần.
Ở trên không trung phần giữa khối đất có một hình tròn nửa trong suốt không biết được làm từ chất liệu gì.
Trừ cái này ra thì bốn phía đều là rất nhiều ô vuông nhỏ dạng xoắn ốc lên trên không nhìn thấy đỉnh đâu, nối liền với tất cả ô vuông tản ra vầng sáng màu vàng nhạt, giống như từng cái đèn đang chiếu ra một màu sắc ấm áp.
“Đây…… là chỗ nào?”
Lông mi của Tiểu Thất run rẩy, trong lòng tĩnh lặng có thêm chút gợn sóng.
Những lời này vừa xuất hiện thì trước mặt cô liền xuất hiện một hàng chữ màu vàng treo lơ lửng:
# Hoan nghênh đi vào không gian đồng hồ ~#