“Cũng may là thiệt hại cũng không quá nghiêm trọng, và lỗ trên tường quá nhỏ để có thể nhận thấy từ bên ngoài và dễ dàng dấu đi từ bên trong.” Leo thở phào nhẹ nhõm sau khi bịt cái lỗ bằng cách dán một mảnh giấy lên đó.
Một giải pháp đơn giản nhưng cũng khá hiệu quả.
“Nếu muốn tiếp tục luyện tập sử dụng ma thuật trong bí mật, tôi sẽ cần một nơi nào khác ổn hơn. Cậu biết nơi nào phù hợp không, Lilith?”
“Trung tâm huẩn luyện thì sao? Ở đó có rất nhiều phòng riêng cho học viên luyện tập ma thuật mà.”
“Ừ thì cũng được, nhưng mọi người sẽ không nghi ngờ nếu tôi bước vào một căn phòng đào tạo dành cho học viên phép thuật khi mà tôi không thể sử dụng phép thuật chứ?”
“Cậu nghĩ quá lên rồi. " Lilith nhún vai.
“Nhưng nếu muốn thận trọng như vậy, cậu có thể đến trung tâm đào tạo tư nhân bên ngoài trường học. Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo trước, tôi không thể rời khỏi khuôn viên trường, vì vậy tôi sẽ không thể giúp cậu ở ngoài đó được.”
“Tại sao lại vậy? Có loại rào cản nào đó ngăn không cho cậu rời đi hử?” Leo tò mò hỏi.
“Không, không có. Chỉ là mana thu thập được ở nơi này là vừa đủ để tôi giữ cho linh hồn của mình không bị suy yếu. Lượng mana có thể hấp thụ được ở bên ngoài học viện thì ít hơn ở đây nhiều. Nếu tôi ra ngoài, tôi sẽ không thể duy trì tình trạng của linh hồn mình, và nếu linh hồn của tôi bị tổn thương, tôi thực sự sẽ chết đi.”
“À... tôi hiểu rồi… Hừm, tôi cũng không định ra ngoài vì trên người tôi hiện không có chút tiền nào cả và thuê một phòng đào tạo riêng nghe có vẻ không rẻ chút nào.” Leo thở dài.
“Nhân tiện, là một con ma thì cậu thường làm gì vậy? Chỉ đi lang thang xung quanh thôi hửm?” Cậu đột nhiên hỏi.
“Này nhá, tôi đã bảo tôi không phải ma rồi mà! Và đúng vậy, vì không thể chạm vào bất cứ thứ gì, tôi chỉ có thể đi lang thang quanh học viện và xem mọi người làm việc thôi. Tôi đến lớp để giữ cho đầu óc khỏe mạnh và cập nhật kiến
thức mới, và khi buồn chán thì tôi thường quan sát các học viên luyện tập.”
“Và khi tôi cực kỳ chán thì tôi thường đi rình mò các học viên đẹp trai trong phòng tắm.” Lilith nói với nụ cười tà râm trên mặt.
Leo cau mày, “Thật là một sở thích khiếm nhã mà. Có lẽ tôi nên nghĩ lại về việc kết bạn với một người như cậu…”
“Đ-Đừng mà, tôi chỉ đùa thôi! Trời ạ, cậu chẳng có khiếu hài hước chút nào. Một người thanh lịch và nhã nhặn như tôi sẽ không bao giờ hạ mình mà đi rình mò người khác ở phòng tắm cả!”
“Ừa, ừa… Tôi đoán việc lúc nãy cậu nhìn trộm tôi ở phòng tắm cũng là hiểu lầm thôi nhể?”
Khóe môi Lilith giật lên sau khi nghe những lời cậu nói.
“Xin lỗi mà! Làm ơn đừng ngừng làm bạn với tôi mà! Tôi thề từ nay sẽ chỉ nhìn mỗi cơ thể cậu thôi!”
“Đó không phải là mấu chốt của vấn đề, haizz! Mà thôi, đổi chủ đề. Tôi muốn biết thêm về cậu. Cậu có thể nói với tôi lý do mà cậu chết không? Về cuộc sống của cậu trước khi trở thành một tinh linh ấy?”
“…”
Lilith lộ rõ
vẻ do dự trên khuôn mặt.
“Cậu không cần phải nói với tôi nếu không cảm thấy thoải mái với nó. Tôi chỉ hỏi thôi, không bắt buộc gì đâu.” Leo nhanh chóng nói.
“Cảm ơn cậu. Tôi sẽ kể với cậu về chuyện của tôi khi tôi sẵn sàng. Tuy vậy thì, tôi có thể kể cho cậu lý do mà tôi đã chết. Tôi đã bị phản bội bởi chính gia đình của mình, và đã bị đâm từ sau lưng. Đó là cách mà tôi đã chết.”
Leo lo lắng nuốt nước bọt. Cậu không ngờ cái chết của cô lại u ám như vậy. Giờ thì cậu đã hiểu tại sao cô ấy lại do dự khi cậu hỏi vậy.
‘Nếu điều cậu ấy nói là thật thì, mình không nghĩ trong tương lai cậu ấy sẽ phản bội mình đâu.’ Leo tự nghĩ.
“Vậy giờ đến lượt tôi hỏi nhé, cậu có thể kể cho tôi nghe về thế giới cũ của cậu không? ” Lilith đột nhiên hỏi cậu.
“Thôi, tin tôi đi, cậu sẽ không muốn nghe đâu. So với thế giới này thì thế giới của tôi chán lắm.”
“Chưa được bao lâu mà sao cậu rút ra được như vậy chứ.”
“Đương nhiên là tôi có thể rồi. Thế giới này có ma thuật, nhưng ở thế giới cũ của tôi, ma thuật chỉ tồn tại trong truyện và phim giả tưởng thôi. Nếu cậu lấy hết ra tất cả những thứ thú vị ở thế giới này, cậu sẽ có thể hình dung được thế giới của tôi.”
“Những thứ thú vị, hửm…” Lilith nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Kệ, tôi vẫn muốn nghe. Nếu cậu kể cho tôi nghe về thế giới của cậu, tôi sẽ dạy cậu một phép khác!”
“Ok, nói là phải giữ lời đấy nhá!” Leo ngay lập tức đồng ý.
Và rồi cậu ấy nhận ra điều gì đó.
“Khoan đã, cậu đã nói rằng khi là một tinh linh thì cậu không thể sử dụng ma thuật, đúng chứ? Không phải vòng tròn ma thuật cũng được coi là ma thuật ư?”
“Đúng vậy, vòng tròn ma thuật cũng được coi là ma thuật.”
“Vậy làm sao mà cậu lại dùng được?”
“Bởi vì vòng tròn ma thuật của tôi không thực sự là một vòng tròn ma thuật. Tôi là một tinh linh, vì vậy tôi có thể biến đổi cơ thể của mình theo trí tưởng tượng, như này chẳng hạn…”
Tay phải của Lilith đột nhiên biến thành một lưỡi dao găm.
“Chà, ngầu thật.” Leo lầm bầm.
“Đây cũng là cách tôi có thể tạo ra vòng tròn ma thuật mà không cần phải sử dụng ma thuật.”
“Giờ thì cậu đã hiểu được rồi, nhanh kể cho tôi về thế giới của cậu đi!”
“Kể cả cậu có nói vậy, tôi cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả. Thế giới của tôi giống hệt như thế giới này nhưng không có ma thuật và ma cà rồng, bao gồm cả trường học và học viên ở đây.”
“Vậy kể cho tôi nghe về cuộc sống của cậu trước khi đến đây đi.”
Leo gật dầu và nói, “Tôi cũng là một học viên của học viện này trong thế giới của tôi, nhưng học viện đó lại có một cái tên khác là— Đại Học Bốn Mùa.”
“Tôi xuất thân là người có gia cảnh bình thường không có nhiều tiền, vì vậy tôi phải kiếm được học bổng để có thể nhập học vào trường. Tôi đã đạt được một cái khi đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh. Nhưng ngay sau khi tôi nhập học, những học sinh khác bắt đầu bắt nạt tôi vì tôi là học sinh duy nhất trong lớp xuất thân từ một gia đình có gia cảnh tầm thường, và việc luôn vượt lên trên bọn họ trong các bài kiểm tra mà chúng tôi phải làm hai tuần một lần cũng không giúp được gì tôi khỏi việc bị bắt nạt cả.”
“À, mà vì tôi đã học vượt một vài lớp, tôi cũng là người trẻ nhất trong lớp nữa.”
“Và cuối cùng khi đã quen với cuộc sống của mình, thì tôi lại bị đưa đến thế giới này.”
Lilith có một biểu hiện đáng thương trên khuôn mặt của cô ấy sau khi nghe thấy cuộc sống học đường buồn bã của Leo.
“Còn cuộc sống của cậu trước khi nhập học thì sao?”
Leo cười và nói, “Còn chán hơn nữa cơ. Tất cả những gì tôi làm là học từ ngày đến đêm, vậy nên tôi cũng không có bạn bè.”
Sau một lúc im lặng, Lilith nói, "Thành thật mà nói, cuộc sống của cậu rất giống của tôi.”
“Tôi không có bạn bè vì tôi đã dành phần lớn thời gian để luyện ma thuật ở nhà, và tôi có một hộ gia đình rất nghiêm ngặt. Từ đầu đến cuối, cuộc sống của tôi chỉ như vậy thôi.”
“Có lẽ vì điểm tương đồng này mà đã đưa chúng ta đến với nhau chăng? Giống như họ nói, là cuộc gặp gỡ định mệnh nhỉ?”
“Không, tôi nghi ngờ điều đó đấy”. Leo ngay lập tức từ chối.
Lilith mỉm cười, “Nhưng đúng là cậu là người duy nhất trong học viện này có thể nhìn thấy tôi. Dù sao thì, một phép ma thuật khác đây, như tôi đã hứa.”
Lần này Lilith cho Leo xem một vòng tròn ma thuật khác.
Leo nhìn chằm chằm vào vòng tròn ma thuật trong vài giây trước khi hệ thống xuất hiện.
[Hắc Hỏa]
[Hệ ma pháp: Bóng tối/Lửa]
[Cấp: 1]
[Mana cần tiêu hao: 25]
[Độ thành thạo: F]
“Đây là vòng tròn ma thuật của Hắc Hỏa, một phép kết hợp giữa hắc hệ và hỏa hệ.” Lilith giải thích.
“Hở? Tôi tưởng tôi không thể sử dụng loại ma pháp khác ngoài Hắc Ma Pháp mà.” Leo nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Mặc dù đúng là phép này có chứa cả hỏa nguyên tố, nhưng nó cũng được coi là thuộc diện Hắc Ma Pháp. Miễn là phép đó có chứa dù chỉ một chút của hắc nguyên tố, cậu vẫn có thể sử dụng được nó. Vậy nên, như đã nói, nếu cậu có sự tương thích với cả hai hệ nguyên tố, thì loại ma pháp đó sẽ càng mạnh dựa theo độ tương thích của cậu.” Lilith giải thích.
“Tôi hiểu rồi… Thực sự mình rất muốn dùng thử phép mới này ngay, nhưng giờ phải nhịn thôi.” Leo thở dài.
Một lúc sau, Leo rời phòng và đến tiệm giặt để làm sạch bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi trước khi đi tìm Hanks.
“Sao thế, Leo? Và tại sao em lại đang mặc áo choàng tắm vậy?”
“Em không có bộ đồ nào khác, và bộ đồng phục duy nhất của em hiện đang ở trong tiệm giặt là rồi.”
“Ồ, anh thấy rồi… Vậy muốn mượn một vài bộ đồ của anh không? Chúng ta có thân hình khá là tương đương, nên có lẽ sẽ vừa thôi.”
“Thật ạ, anh chắc chứ?” Leo hỏi.
“Ừ, anh có rất nhiều bộ mà mình chẳng còn mặc nữa. Nếu em muốn thì cứ lấy luôn cũng được.”
Leo lắc đầu và nói, “Em chỉ cần gì đó mặc tạm để tập luyện thôi. Và một bộ thôi là ổn rồi ạ, cảm ơn anh.”
“Được rồi. Vậy theo anh nào.” Hanks đưa Leo đến phòng của anh.
Vài phút sau, Hanks đưa cho Leo ba bộ quần áo.
“Anh biết em bảo chỉ cần một bộ thôi, nhưng cứ cầm lấy đi. Dù sao không có ai mặc thì anh cũng định vứt hết đi rồi.”
“Cảm ơn ạ. Em nợ anh lần này.” Leo gật đầu.
“Ngoài ra, em cũng muốn hỏi, anh có phiền không nếu em tập một số bài tập xung quanh ký túc xá?”
“Tất nhiên không rồi. Miễn là không gây loạn hay sử dụng phép thuật gì cả là được. Rốt cuộc thì, việc sử dụng ma thuật cũng bị cấm bên ngoài các trận đấu chính thức và trung tâm huấn luyện mà.”
“V-Vâng, em cảm ơn.” Leo đột nhiên nhớ lại cái lỗ trên tường.
Lúc sau, Leo thay quần áo mới và bắt đầu chạy vòng quanh ký túc xá trong khi Lilith bay theo sau cậu.
Sau khi chạy suốt ba tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, Leo trở về phòng để tắm thêm một lần nữa.
Sau đó, cậu mặc đồng phục học sinh của mình và rời khỏi ký túc xá.
“Giờ cậu định đi đâu vậy?” Lilith hỏi cậu.
“Dĩ nhiên là đến căng tin rồi. Sau cả buổi tập luyện ngày hôm nay thì tôi đói sắp chết rồi.”
Có ba nhà ăn khác nhau mà học viên có thể đến trong học viện. Hai trong số đó phục vụ đồ ăn miễn phí trong khi quán thứ ba dành cho các học viên ưu tú không ngại trả tiền cho những món ăn sang trọng.
Đối với hai nhà ăn còn lại, một nhà ăn chỉ dành cho học viên phép thuật trong khi nhà ăn kia thì dành cho học viên bình thường.
Tuy nhiên, sự phân chia này giữa các học viên không phải do học viện làm. Mà thật ra là do các học viên bên này thì lại muốn cách xa so với các học viên bên còn lại, vậy nên mới có sự phân biệt này.
May cho Leo, nhà ăn mà được dùng cho các học viên bình thường thì lại gần với ký túc của cậu, vậy nên chỉ sau mười phút đi bộ là cậu đã đến được đó.
Khi đến nơi, các học viên ở đó nhanh chóng nhận thấy sự hiện diện của Leo, và mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu gần như không thể ăn trong yên bình.