Chương 6: Căn Phòng Mới

“Em lẩm bẩm gì thể?” Cô Camille hỏi cậu.

“Hở? Cô không thấy những dòng chữ đang trôi nổi trước mặt em ạ? " Leo hỏi cô ấy bằng một giọng khó hiểu.

Cô Camille cau mày, “Em đang đùa cô à?”

“Kh-Không! Thật mà! Cô nhìn đi! Nó ở ngay đây này!”

“Không có gì ở đó cả.” Cô ấy nói.

“Không thể nào… Nhưng rõ ràng em có thể nhìn thấy nó mà…”

“Có lẽ là em đã quá kiệt sức vì tập luyện đến mức gặp ảo giác rồi. Nghỉ ngơi chút đi. Hôm nay thế là đủ rồi.”

“Hả, không?! Còn ma thuật thì sao ạ?! Cô nói cô sẽ dạy em cơ mà!”

“Cố gắng dùng ma thuật trong tình trạng cơ thể kiệt sức thì không khác nào đang tự sát cả. Cô không cho phép điều đó. Nếu em muốn học ma thuật, vậy thì em nên nhanh chóng cải thiện sức chịu đựng của mình để có đủ năng lượng học phép thuật sau khi đã luyện tập ổn thỏa với kiếm, đó nên là ưu tiên hàng đầu của em lúc này. ” Và không nói thêm gì nữa, cô Camille mở khóa cửa.

“Em có lẽ biết đường trở về ký túc xá rồi chứ? Cô sẽ gặp em ở đây vào ngày mai sau khi tan học. Đừng có mà đến muộn nếu không cô sẽ không dạy em ma thuật nữa.”

Sau khi cô Camille rời đi, Leo cũng bắt đầu quay trở lại ký túc xá của mình.

Còn về màn hình trong suốt, chúng đã biến mất cách đây một lúc rồi.

‘Có lẽ mình thực sự bị ảo giác rồi…’

Vài phút sau.

‘Ôi, đệt. Có nhiều người ở đây quá. Họ có lẽ đang tìm mình…’ Leo nghĩ thầm khi đang tiến dần đến chỗ đám đông đang đứng ngoài tòa ký túc xá của mình.

Không sai chút nào khi các học viên để ý thấy Leo, họ bắt đầu báo cho nhau.

“Leo kìa! Thực sự là Leo!”

“Ôi trời ơi! Không thể tin được! Cậu ấy vẫn còn sống!”

Họ lại tiếp tục truyền nhau những lời mà cả ngày hôm nay Leo đã nghe rất nhiều lần từ các học viên khác.

Khi các học viên vây quanh cậu, Leo thở dài thành tiếng, “Các cậu có thể ngừng hành động như hôm nay là ngày cuối cùng mà các cậu có thể gặp tôi được không? Trong tương lai sẽ còn rất nhiều cơ hội khác mà. Giờ tôi đang thực sự rất mệt mỏi và chỉ muốn trở về phòng của mình thôi.”

Cả đám học viên trở nên im lặng cho đến khi một trong số họ nói, “Phòng của cậu? Nhưng nó đã được dọn sạch sau một tháng kể từ "cái chết" của cậu rồi mà. Hiện giờ cậu đang chưa có phòng nào cả.”

“Hả? Không thể nào.” Leo không tin và vội chạy về phòng.

Cậu nhớ rất rõ ràng hôm nay đã thức dậy trong phòng của mình.

Vài phút sau, Leo đến trước phòng 1-G.

Cậu bắt đầu kiếm chiếc ví mà đang giữ chìa khóa phòng của mình ở trong.

Tuy nhiên túi cậu lại trống rỗng và không thấy chiếc ví đâu cả.

‘Ôi, chết thiệt! Sáng nay mình đã để quên ví trong phòng trong lúc vội vàng rồi! ”Leo khóc trong lòng.

“Em cần giúp mở chiếc cửa phòng đó chứ?” Một người ở đó đột nhiên hỏi.

Leo quay lại và nhận ra người vừa nói là quản lý của ký túc xá.

“Đây đáng lẽ là phòng của em, nhưng em đã quên mất mình để chìa khóa chỗ nào rồi… ”Cậu nói.

“Tôi không phiền mở nó cho em đâu nhưng đừng nói là tôi chưa báo trước với em đấy nhá.”

Quản lý của ký túc xá sau đó mở khóa cửa bằng một chiếc thẻ và cho phép Leo vào trong.

“Cái quái g-, đây đâu phải là phòng của mình!” Leo bị bối rối bởi nội thất của căn phòng trông hoàn toàn khác so với sáng nay ngay trước khi cậu rời đi!

‘Có lẽ Leo ở thế giới này được phân vào một căn phòng khác chăng?’

Với suy nghĩ này, cậu ấy quay sang hỏi người quản lý ký túc xá, “Trước đây em đã ở phòng nào ạ?”

“Phòng 1-G, nhưng, như tôi đã nói trước đó— phòng của em đã được dọn đi sau khi em được thông báo là đã chết rồi.” Người quản lý giải thích cho cậu.

‘Nếu là thật vậy, thì sáng nay mình ngủ dậy ở chỗ nào? Đó rõ ràng là phòng mình mà! Hay mình bị dịch chuyển tới thế giới này ngay cái lúc mà mình rời khỏi phòng chăng?’

“Em hiểu rồi… Nếu vậy thì, hiện tại có phòng trống nào mà em có thể tạm thời sử dụng không?”

“Xin lỗi em, nhưng tòa này đã hết chỗ rồi. Tôi sẽ hỏi những người quản lý ký túc xá khác xem họ có còn phòng trống không.”

“Vâng, em cảm ơn.” Leo gật đầu.

Sau đó, cậu theo người quản lý ký túc xá đến văn phòng của mình.

Sau một vài cuộc gọi điện, người quản lý nói với cậu, "Vẫn còn một phòng còn trống tại tòa ký túc xá cũ. Xin lỗi em, nhưng bây giờ đó là tất cả những gì chúng tôi có rồi.”

“Tòa ký túc cũ, hừm… Chà, vậy em cũng không còn lựa chọn nào khác cả.” Leo nhún vai.

“Một lần nữa, tôi thực sự xin lỗi về điều này ”. Quản lý ký túc xá cúi đầu.

“Đừng lo về điều đó ạ. Cũng không phải lỗi của anh mà.”

“Cảm ơn em. Em biết tòa ký túc đó ở đâu chứ? Từ đây đến đó mất khoảng 15 phút.”

“Vâng, em có biết.”

“Người quản lý ký túc xá ở đó có lẽ đang đợi em đấy. Anh ấy có mái tóc ngắn màu đỏ với khuôn mặt thể thao.”

"Vâng, cảm ơn ạ.”

Leo rời đi và đến phòng ký túc xá cũ ngay sau đó.

‘Trời ạ, mình thực sự hy vọng ký túc xá cũ không bị ám như ở thế giới cũ… ”Cậu cầu nguyện trong lòng.

Ký túc xá cũ nổi tiếng trong thế giới của cậu ấy vì bị ma ám. Ở đó rất nhiều hiện tượng kỳ lạ được ghi lại mà không ai có thể giải thích được.

Tất nhiên, Leo không tin vào những điều mê tín này - ít nhất là cho đến gần đây.

Nếu ma thuật, ma cà rồng và phù thủy có tồn tại ở thế giới này, thì ma rất có thể cũng có tồn tại.

Mười phút sau, Leo đã đến được tòa nhà ký túc xá cũ, nhưng ngạc nhiên thay, nó không hề đổ nát như ở thế giới cũ của cậu, trông cũng không giống như bị ám chút nào.

“Hừm, ngạc nhiên thật đấy.” Leo lẩm bẩm khi tiến đến lối vào, nơi có thể nhìn thấy một anh chàng sinh viên có mái tóc màu đỏ tầm hai mươi tuổi đang đợi một ai đó.

“Leo!” Anh chàng sinh viên tóc đỏ bắt đầu vẫy tay chào cậu khi mắt họ chạm nhau.

Leo đến gần anh ấy và chào, "Xin chào.”

“Tên anh là Hank, quản lý của ký túc xá này. Phòng của em đã được sẵn sàng rồi. Theo anh nào.”

Cậu gật đầu và đi theo Hank đến xem phòng mới của cậu.

Một vài phút sau, khi họ đã đến trước cửa phòng, Hank đưa cho Leo chiếc chìa khóa phòng và nói, “Nếu em có bất kỳ câu hỏi nào, em có thể đến tìm anh tại văn phòng của anh sau giờ học. À, mà mặc dù họ đã dọn phòng cũ của em, nhưng đồ đạc của em thì cũng chưa bị vứt đi đâu cả. Anh đã gửi email đến bộ phận lưu trữ rồi, nên em sẽ lấy lại được đồ của mình sau vài ngày thôi.”

“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh.”

Sau khi bước vào căn phòng mới của mình, Leo nhìn một lượt xung quanh. Căn phòng khá rộng rãi, nhưng đó cũng là do thiếu đồ đạc và vật dụng cá nhân.

Ngoài một chiếc bàn ăn, một vài chiếc ghế và một chiếc giường, căn phòng gần như trống rỗng.

“Chưa gì mà đã thấy nhớ mấy cuốn sách và chiếc TV của mình rồi…” Cậu thở dài thành tiếng khi bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo của mình.

Khi cậu đã hoàn toàn khỏa thân, Leo vào phòng tắm để rửa cơ thể đầy mồ hôi của mình.

‘Mình vẫn không thể tin rằng mình đã đi đến một thế giới khác. Cảm giác không đúng chút nào, hay… Mình đang ở trong một giấc mơ siêu thực? Hoặc mình đã hôn mê sau trận đánh chăng?’

Leo bắt đầu có rất nhiều suy nghĩ trong khi nước nóng từ vòi hoa sen dội lên người từ đầu đến chân.

Cậu suy nghĩ về những gì cậu nên làm từ đây, về tương lai của cậu, về thế giới cũ của cậu.

Cậu cảm thấy lo lắng và thậm chí hơi sợ hãi trước những điều này, nhưng cậu ấy cũng rất hào hứng với thế giới mới này và tất cả những điều mới mẻ mà cậu đã học được.

‘Theo cô Camille, mình có vẻ có khả năng ma thuật khá tốt… Mình chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có những khả năng khác… Đây có thể là một cơ hội cho mình… Một cơ hội để thay đổi mục đích sống của chính mình…’

‘Mặc dù bây giờ mình sẽ không thể bộc lộ tài năng ma thuật của mình, nhưng mình có thể làm như vậy khi đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân. Khi điều đó xảy ra, mình sẽ cho cả thế giới biết rằng mình không giống như Leo họ đã từng biết! Mà mình là—’

Leo đột nhiên có cảm giác muốn mở đôi mắt đã nhắm nghiền trong nhiều phút của mình.

Tuy nhiên, những gì cậu ấy nhìn thấy khi mở mắt ra đã khiến cậu hét lên và ngã xuống bồn tắm.

“Ối, bớ làng nước ơi có ma!” Cậu hét lên với giọng ngạc nhiên cùng đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào bức tường phòng tắm trước mặt cậu, nơi một đầu người đang nhô ra khỏi bức tường.

Con ma cũng ngạc nhiên trước phản ứng của Leo và cất lên bằng một giọng nữ trong trẻo, “C-Cậu có thể nhìn thấy tôi ư?!”

‘Ối đệt, nó nói được kìa?!’ Leo khóc trong lòng.

“Này! Trả lời tôi! Cậu có thể thấy tôi được hả?!” Con ma hỏi cậu lần nữa.

Leo ngồi trong bồn tắm với vẻ mặt bàng hoàng.

Sau một lúc im lặng, cậu đứng dậy và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu rửa sạch cơ thể thêm vài giây trước khi ra khỏi phòng tắm, hoàn toàn không để ý đến bóng ma đó.

‘Mình sẽ giả vờ như mình không nhìn thấy nó. Nếu nó biết rằng mình có thể thấy được nó, nó có thể sẽ ám mình cả đời mất!’ Leo nghĩ trong khi dùng khăn lau khô người.

Sau khi mặc vào thứ duy nhất có sẵn ở đó, một chiếc áo choàng tắm mà cậu tìm thấy trong phòng tắm, Leo đi thẳng lên giường và giả vờ đi ngủ.

Trong khi Leo nhắm mắt nằm trên giường, con ma bay lượn ngay trên người anh, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của anh.

“Cậu khá tệ trong việc giả vờ đấy, cậu biết chứ? Tôi biết rằng cậu có thể thấy tôi rồi. Tôi không phải là một linh hồn xấu xa, vậy nên cậu không cần sợ đâu.”

“…”

‘Nghe khả nghi vl ra! Giống như những gì mà một linh hồn xấu xa sẽ nói vậy!’ Leo khóc trong lòng.

“Nếu cậu chịu mở mắt cậu ra, Tôi sẽ cho cậu xem bộ ngực tuyệt đẹp của tôi!”

Lời nói của con ma quá bất ngờ khiến khuôn mặt của Leo vô thức động đậy.

Con ma cười khúc khích khi thấy phản ứng của cậu và tiếp tục, “Nhìn này! Giờ tôi đang hoàn toàn trần trụi đây! Trước đây chưa từng có ai thấy tôi khỏa thân đâu, cậu biết chứ? Có nghĩa cậu là người đầu tiên được nhận cơ hội này đấy! Tất cả những gì cậu cần làm là mở mắt ra thôi! Sau đó, cậu sẽ có thể mãn nhãn trước cơ thể tuyệt đẹp của tôi!”

“…”

Leo không gục ngã trước sự cám dỗ của con ma mà vẫn nhắm chặt mắt.

Con ma thở dài sau khi nhìn thấy điều này.

Sau một lúc im lặng, con ma lạnh giọng nói: “Nếu cậu không mở mắt ra ngay bây giờ, ta sẽ chiếm hữu cơ thể của cậu và bắt cậu khỏa thân chạy quanh trường!”

Nghe thấy một lời đe dọa khủng khϊếp như vậy, đôi mắt của Leo mở trừng trừng, và cậu hét lên, “Này, đừng có mà dám!”

Khi mở mắt ra, cậu ấy cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng ma lơ lửng trên người mình.

‘Ôi quào… Đúng là một nhan sắc thật đẹp mà…’

Đây là những suy nghĩ đầu tiên của Leo khi cậu nhìn thấy rõ hồn ma lần đầu tiên. Do sương mù từ vòi hoa sen nước nóng làm cậu ấy không thể nhìn rõ hồn ma trong phòng tắm, nhưng giờ anh ấy đang nhìn thấy con ma mà không có vật gì cản trở tầm nhìn của mình, cậu có thể nhìn thấy rất rõ đặc điểm của bóng ma.

Con ma này có mái tóc dài màu trắng xõa ra phía sau như một tấm áo choàng đón gió, mi mắt dài, và cô ấy có hai con mắt đỏ như ngọc rất đẹp. Cơ thể của cô rất thanh tú và cân đối một cách hoàn hảo. Cô ấy có đôi chân dài, mảnh mai và nước da trắng ngần khiến nó có vẻ như được làm từ tuyết tinh khiết vậy. Cô ấy trông cũng trạc tuổi cậu, và cô cũng đang mặc một bộ đồng phục giống với bộ của các học sinh trong học viện này.

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Leo, ma nữ mỉm cười, “Cậu đang thất vọng vì tôi không khỏa thân hửm? Hay đang sợ hãi về sự xuất hiện của tôi?”

Leo cau mày và nói, “Tôi không hề quan tâm gì đến việc cô có khỏa thân hay không, và tôi cũng không sợ cô. Cô là ai? Cô có thực sự là một con ma không? Và cô muốn gì ở tôi?”

Con ma hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu.

“Tôi không hẳn là một con ma, vì tôi chưa chết hoàn toàn. Tôi đoán cậu có thể gọi tôi là một ‘Tinh Linh’ vậy.”

“Có gì khác biệt?”

“Đầu tiên, Tinh linh là những sinh vật sống không có cơ thể vật lý. Cơ thể của tôi có thể đã mất từ

lâu, nhưng linh hồn tôi vẫn hoàn toàn ổn, và điều đó khiến tôi trở thành một Tinh Linh.”

“Nhân tiện, tôi cũng có một cái tên. Là Lilith. Rất vui được gặp cậu, Leo từ một thế giới khác.”

“Hả—?! Sao cô lại…” Đôi mắt của Leo mở to vì kinh ngạc.