Trong khi tin tức về sự trở lại của Leo lan truyền khắp học viện, bản thân Leo vẫn tập trung vào các lớp học của mình, hoàn toàn không để ý đến mức độ ảnh hưởng từ sự trở lại của cậu ấy đối với học viện và các học viên bên trong.
Vào cuối mỗi buổi học, học sinh từ các lớp học gần đó sẽ đổ xô đến lớp học của cậu để xem tin đồn có phải là sự thật hay không.
Tuy nhiên, vì không được phép vào trong nên những học sinh này chỉ có thể nhìn cậu qua cửa ra vào và cửa sổ.
“Ôi mẹ ơi! Là sự thật! Leo thực sự vẫn còn sống!”
“Cậu ấy trông đúng thật là Leo, nhưng mà có gì đó khang khác. Cậu ấy không còn mang lại cảm giác mạnh mẽ như trước nữa, và ngay cả hào quang của cậu ấy cũng đã hoàn toàn biến mất.”
“Thế cậu mong đợi gì ở một người đã mất đi ký ức của mình chứ? Cậu ấy có thể là Leo, nhưng không thực sự là Leo trước kia cho đến khi hoàn toàn khôi phục ký ức của mình.”
“Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu để cậu ta hoàn toàn nhớ lại tất cả?”
“Chỉ có Chúa mới biết được.”
“…”
Leo giả vờ không để ý đến các học sinh bên ngoài lớp học của mình và tiếp tục tìm hiểu thêm về "Leo" và thế giới này từ các bạn cùng lớp, những người còn mong muốn giúp cậu khôi phục ký ức của mình.
“Các cậu có thể cho tôi biết thêm một chút về bản thân mình được không? Ít nhất tôi là ai trước khi bị mất đi ký ức.”
“Tất nhiên rồi! Bắt đầu từ đầu luôn nhỉ?”
“Ừ.” Cậu gật đầu.
Vì vậy, các học sinh bắt đầu kể cho Leo về những thành tích của chính cậu ấy từ ngày cậu bắt đầu đi học.
“Khi cậu mới gia nhập học viện một năm trước thì tình trạng bắt nạt ở đây cũng đang ở mức tệ nhất có thể. Không ai trong số những học viên bình thường dám chống lại các học viên pháp thuật, nhưng cậu là ngoại lệ duy nhất. Bất kể ai cố bắt nạt bạn, cậu đều luôn chiến đấu lại và giành chiến thắng.”
“Đúng vậy! Cậu không chỉ mạnh mẽ mà lại còn bất bại nữa! Không ai trong số học viên phép thuật có thể đánh bại bạn, kể cả một số học viên ưu tú!”
“Bởi trình độ kiếm thuật điêu luyện của mình, mà các học viên bắt đầu gọi cậu với biệt danh ‘Kiếm Vương Leo’!”
‘Kiếm Vương Leo? Nghe giống như một cái gì đó thẳng ra từ một cuốn tiểu thuyết giả tưởng vậy. Ngượng thật…’Leo nghĩ.
“Cậu cũng đã chiến thắng được rất nhiều giải đấu, trở thành hiệp sĩ đầu tiên trong lịch sử của học viện giành vị trí đứng đầu trong một giải đấu mà học viên phép thuật được phép tham gia.”
“Không chỉ mỗi học viên phép thuật, cậu thậm chí đã đánh bại rất nhiều ma cà rồng! Điều mà rất ít học viên trong học viện này có thể làm được. Tất nhiên, cậu là hiệp sĩ duy nhất trong số những học viên này! Những người còn lại là các phù thủy.”
“Phù thủy ư?” Leo nhướng mày.
“Đúng vậy, đó là một danh hiệu đặc biệt được trao cho những học viên tài năng về phép thuật với một năng khiếu nhất định về phép thuật. Tất cả các Phù thủy đều có Hạng S về Tài năng Phép thuật. Nói cách khác, họ đều là những thiên tài.”
“Nói về phù thủy, cậu cũng có một người bạn gái là một phù thủy đấy. ” Một trong những học sinh ở đó đột nhiên nói.
“Hở? Tôi có bạn gái á?” Đôi mắt của Leo mở to vì kinh ngạc, vì đây là điều mới mẻ đối với cậu.
“Ừ, tên của cổ là Valery, và cô ấy cũng là một trong số ít học viên ưu tú trong học viện này.”
“Valery…” Leo lặp lại tên cô ấy bằng một giọng choáng váng.
‘Hoa khôi của trường, Valery, vậy mà lại là bạn gái của mình ư?! Méo thể nào!’ Cậu khóc trong lòng.
Trong thế giới trước đây của cậu, Valery là một trong những hoa khôi hàng đầu của học viện với vô số người ngưỡng mộ và cô ấy thậm chí còn có một fanclub của riêng mình với hơn 10.000 thành viên.
Mặc dù cậu ấy đã gặp cô một vài lần, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự nói chuyện với cô ấy trước đây.
Mặc dù trước đây điều đó không in sâu vào tâm trí cậu, nhưng giờ đây Leo đã thực sự hiểu được sự khác biệt lớn giữa cậu và Leo trước đây của thế giới này.
Trong thế giới cũ của mình, cậu là một kẻ cô độc không có bạn bè, bạn gái thì càng không thể. Cậu thường thường xuyên bị bắt nạt bởi những học sinh khác vì ghen tị với điểm số đứng đầu của cậu mặc dù chỉ xuất thân trong một gia đình tầm thường. Trong khi đó, ‘Leo’ của thế giới này lại hoàn toàn trái ngược.
Cậu ấy có bạn bè thực sự, những người ngưỡng mộ cậu ấy, và thậm chí còn có một người bạn gái. Cậu thậm chí còn trấn áp những kẻ bắt nạt trong trường, mang lại hy vọng cho các học viên khác.
‘Thật đáng ghen tị mà…’ Leo thở dài trong lòng, và tự hỏi liệu mình đã có những gì cần thiết để thay thế Leo cũ.
Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, Leo đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"Cậu đi đâu vậy, Leo? Chúng ta hãy nói chuyện thêm chút đi! Bọn mình vẫn còn rất nhiều điều để nói với cậu mà!”
“Xin lỗi, nhưng tôi đã hứa với cô Camille rằng tôi sẽ gặp cô ấy ngay sau khi lớp học kết thúc rồi. Chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện vào ngày mai ”. Cậu nói.
Sau khi vẫy tay chào các bạn học, Leo bước ra khỏi lớp học và bắt đầu lên đường đến bệnh xá.
Tuy nhiên, vì không còn lớp học nào nữa, những học sinh mà lúc trước chưa thể nhìn thấy Leo đã tràn ngập hành lang rộng lớn, khiến cậu gần như không thể rời đi.
“Ôi trời ơi, thật sự là Leo kìa!”
Đa số họ đều là những học viên bình thường, và họ đã rất vui khi thấy thần tượng của mình còn sống.
Đột nhiên, một giọng nói lớn và hung hăng vang lên trong hành lang.
“Tránh đường ra, bọn rác rưởi!”
“Tao thề nếu không tránh thì tao sẽ thổi bay tất cả bằng phép thuật của mình đấy! Cho bây ba giây! Ba…! Hai…!”
Các học sinh ở đó nhanh chóng nhường đường cho người này.
Leo khẽ cau mày khi nhìn thấy người này.
Tóc ngắn màu xanh lá và khuôn mặt trồn như giang hồ.
‘Kayn… Có vẻ như tên khốn này vẫn chỉ là một tên khốn ngay cả khi ở một thế giới khác…’
Kayn là một trong nhiều kẻ bắt nạt mà Leo phải đối phó trong thế giới cũ của mình, vì vậy cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên đối với Cậu.
“Hahaha! Mày thật sự vẫn còn sống cơ à? Tuyệt đấy! Tao cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội trả thù mày vì những gì mày đã làm với tao sau khi nghe tin mày ngủm rồi chứ! Giờ thì mày đã trở lại rồi, chiến thôi nào, Leo!” Kayn hét lớn trong khi chỉ tay vào Leo.
Leo hít một hơi thật sâu và nói với giọng bình tĩnh, “Tôi xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy? Tôi đang bị mất trí nhớ, nên cũng không…”
“Tao không quan tâm mày có bị mất trí nhớ hay không! Đấu với tao ngay!”
“Xin lỗi, nhưng tôi đang bận một chút. Chúng ta có thể giải quyết chuyện này sa—”
“Hoặc mày chấp nhận lời thách đấu của tao hoặc tao sẽ đập mày ra bã ngay bây giờ!”
Leo điên tiết nghiến răng. Cậu đã nghĩ rằng bản thân sẽ có thể sống một cuộc sống khác ở thế giới này do có danh tiếng là người mạnh mẽ, nhưng lại gặp phải một kẻ bắt nạt ngay ngày đầu tiên của mình.
“Ố, sao thế? Mày sợ à?! HAHAHA! Thật không tin nổi mà! Ai mà biết được lại có một ngày mà tao có thể nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của Kiếm Vương vĩ đại cơ chứ!” Kayn cười như điên.
“Có ai nói tôi sợ à?” Leo đột ngột nói với đôi tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Vậy cậu muốn đấu à? Được thôi, muốn đấu thì tôi sẵn sàng tiếp. Nhưng, không phải bây giờ. Một tháng, cho tôi một tháng để bản thân hồi phục đã. Cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chuyện lúc trước, vậy nên tôi không thể chiến đấu với cậu ngay bây giờ. Trừ khi cậu không ngại chiến đấu với một người đang bị thương. Sẽ không thỏa mãn lắm nếu cậu giành chiến thắng trong trận chiến như vậy, nhỉ?”
Có một điểm chung giữa Leo hiện tại và Leo cũ - đó là họ sẽ luôn chiến đấu chống lại những kẻ bắt nạt, không bao giờ nhường nhịn.
Mặc dù bị bắt nạt trong phần lớn cuộc đời của mình, nhưng Leo không bao giờ cho phép bọn chúng "được nước lấn tới", ngay cả khi chân có bị đánh gãy đi chăng nữa.
Có một điều mà cậu còn ghét hơn cả thua cuộc, đó là từ bỏ chính mình.
Hành lang trở nên im ắng sau khi Leo chấp nhận lời thách đấu của Kayn với một số điều kiện nhất định.
“Vậy điều gì sẽ ngăn tao hành động trước thời hạn và đánh mày ngay bây giờ đây, hở?!” Kayn nhếch mép.
Lúc này những học sinh ở phía bên kia của hành lang bắt đầu di chuyển để dọn đường cho một người nào đó.
“Đ-Đó là phù thủy Valery! Mọi người, mau tránh đường ra!”
Leo quay lại sau khi nghe thấy cái tên này, và cậu có thể thấy Valery đang tiến về phía mình cùng một nhóm người phía sau cô.
“Ôi trời?! Họ đều là thành viên của lớp ưu tú!” Các học viên ngay lập tức nhận ra điều này qua bộ đồng phục thanh lịch trông khác biệt hơn so với bộ đồng phục của học sinh bình thường.
Valery dừng lại cách Leo vài mét, và cô ấy nói với giọng điềm tĩnh trong khi nhìn chằm chằm vào Kayn, “Không phiền nếu tôi bảo cậu phắn đi chứ?”
Kayn cắn chặt răng trong sự bực bội, nhưng hắn không dám đối đầu với Valery, một trong những học sinh có sức ảnh hưởng lớn trong học viện.
“Được rồi, tao sẽ gặp mày sau một tháng, Leo! Và tao cũng không quan tâm đến lúc đó mày đã sẵn sàng hay chưa! Chúng ta sẽ phải đấu ngay cả khi đó là điều cuối cùng mà tao có thể làm!” Kayn lườm cậu trước khi quay lại và bỏ đi.
‘Mình an toàn rồi… lúc này thôi…’ Leo thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tuy nhiên, sau khi vấn đề của cậu với Kayn kết thúc, cậu ấy lại ngay lập tức phải đối mặt với một vấn đề khác.
“Leo… thật sự là cậu ư?” Giọng nói dịu dàng của Valery lại vang lên, khiến Leo nhìn cô chằm chằm.
‘Kể cả ở trong thế giới này, cậu ấy vẫn rất đẹp… Không, cậu ấy thậm chí trông còn tuyệt hơn một chút ở đây. ‘Mình’ đã thực sự hẹn hò với một cô gái xinh đẹp như vậy ư? Thật khó tin mà…’
“Xin lỗi, nhưng mà tôi có biết cậu không?” Leo giả vờ không nhận ra cô ấy.
Vẻ mặt đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt của Valery sau khi nghe những lời của Leo.
“Leo, tên khốn này!”
Một trong những người đang đứng sau Valery bất ngờ bước tới và túm lấy cổ áo Leo một cách hung hãn.
‘John?’ Leo cũng nhận ra người này.
Giống như Valery, John cũng là một học sinh vô cùng nổi tiếng trong thế giới cũ của mình.
“Nếu cậu lại định thách đấu với tôi như người vừa rồi, tôi sẽ phải từ chối thôi.” Leo nói trong khi nhìn chằm chằm vào mắt John.
“John! Dừng lại đi!” Valery đột nhiên hét lên với cậu ta.
John lạnh lùng chế nhạo trước khi thả Leo ra và trở lại về phía Valery.
“Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Bọn tớ không ở đây để gây chuyện với cậu. Cậu thực sự không nhớ gì ư? Bất cứ gì về tớ?” Valery hỏi cậu với một cái cau mày trên khuôn mặt của cô.
“Điều duy nhất tôi nhớ là tên của mình và rằng tôi đã từng là học viên ở đây. Đó là tất cả rồi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi hiện đang rất bận và có người đang đợi tôi. Nếu cậu muốn nói chuyện, hãy tìm tôi vào lúc khác.”
Và không nói thêm một lời nào nữa, Leo quay lại và bắt đầu bỏ đi.
‘Ngay cả khi cậu đã có mối quan hệ với Leo trước đây, tôi không có ý định tiếp tục mối quan hệ đó vì tôi không phải là Leo của thế giới này. Hơn nữa, tôi cũng không có cảm xúc gì với cậu, ngay cả khi cậu rất xinh đẹp. ” Leo tự nghĩ khi bóng lưng cậu dần biến mất khỏi hành lang.
Mặc dù được ban cho một cuộc đời mà cậu luôn hằng mong ước, Leo không có ý định sống một cuộc sống mà người khác đã tạo ra. Nó không ổn đối với cậu, ngay cả khi quyết định của cậu có thể làm tổn thương những người trong cuộc đời đó.
Khi Leo đã hoàn toàn rời khỏi hành lang, biểu cảm của Valery trở nên lạnh lùng, gần như vô cảm.
“Valery, cậu ổn chứ?” John hỏi cô.
“Tớ ổn. Thật ra thì, tớ không còn thấy có lỗi về mối quan hệ của bọn tớ nữa rồi. Leo đúng thật vẫn còn sống, nhưng Leo mà tớ từng biết và yêu đã không còn nữa.”
Nghe những lời của cô ấy, John không thể nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt của mình.
Sau khi rời chỗ Valery, Leo đến thẳng bệnh xá, nơi cô Camille đang đợi cậu ở đó.
“Em đến trễ. Lớp học đã kết thúc cách đây mười lăm phút. Cô nghĩ cô đã nói với em đến thẳng đây ngay sau khi tan học rồi mà. Em đã ở đâu vậy? " Cô Camille chào đón cậu ấy với tâm trạng không vui.
“Em xin lỗi, nhưng trên đường đi có gặp một số chuyện. Thậm chí em còn bị Kayn thách đấu nữa kia. ” Leo thở dài.
“Kayn ư? Cô đoán em ấy vẫn chưa bỏ qua được những gì em đã làm với em ấy.”
“Em đã làm gì với hắn?” Leo hỏi với vẻ mặt tò mò.
“Bạn đánh bại em ấy trước toàn trường, và khiến em ấy phải nằm liệt giường cả tuần vì chấn thương.”
“Hahaha! Đáng đời hắn!” Leo cười lớn.
Rồi sau đó, cậu về lời thách đấu mà cậu đã đồng ý với Kayn.
“Em tự hỏi liệu mình có thể mạnh hơn trong vòng một tháng không… Rốt cuộc thì em cũng đã đồng ý lời thách đấu của hắn ta rồi. ” Cậu thở dài.
“Em, sao cơ? Cô đã nói với em là phải tránh xa rắc rối đi rồi cơ mà!” Cô Camille cau mày khi nghe cậu nói.
“Cậu ta đã dọa sẽ đánh với em ngay trước mặt các học viên! Em đâu phải là người gây chiến trước! Cô đừng lo, còn tận một tháng để em chuẩn bị mà!”
“Kayn đang thuộc top 200 của học viện, và cả học viện có hơn 10,000 học viên cơ. Nếu em có một năm để chuẩn bị, chưa chắc gì em đã đánh lại em ấy nữa kia.” Cô Camille nói với giọng thờ ơ.
“Hở-Không thể nào…” Mặt của Leo ngay lập tức tái đi.
Cô Camille lắc đầu và thở dài, “Đó là nếu em thực sự là người bình thường. Theo cô nào.”
“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Tất nhiên là tập luyện rồi.”
“Giờ luôn á?!”
“Vậy em có muốn thắng Kayn hay không đây? Cứ để như này thì có khi em sẽ chết thật luôn đấy.” Cô Camille liếc mắt nhìn cậu.
Leo lo lắng nuốt nước bọt.
“Va-Vâng, luyện tập thôi…”