Chương 20: Cuộc Huấn Luyện Địa Ngục

Sau gần 2 tiếng tập luyện, Leo đã ngã xuống 3 lần.

“K-Khoan… Cho tôi thở chút đã. Tôi kiệt sức lắm rồi…” Leo thở hổn hển khi nằm trên sàn nhà làm bằng kim loại lạnh lẽo.

“Được thôi. Cứ việc nghỉ ngơi bao nhiêu tùy thích. Tuy nhiên, nhắc nhóc biết, nhóc nghỉ ngơi bao nhiêu giây, thì ta sẽ tăng cường độ của bài huấn luyện lên bấy nhiêu lần!” Khrome nói với giọng lạnh lùng.

So với tính cách thân thiện và khiêm tốn trước đó, Khrome hiện tại giống như một con quái vật hành hạ con người để mua vui.

Khi nghe những lời đe dọa như vậy, Leo miễn cưỡng buộc mình đứng dậy và bắt đầu vung kiếm lần nữa.

Tuy vậy, một lúc sau—

“Sai rồi! Khuỷu tay của nhóc phải cao hơn! Vị trí đặt kiếm của nhóc không ổn!” Khrome sửa cho Leo mỗi khi cậu mắc lỗi, thậm chí đánh cậu bằng một thanh kiếm gỗ cho mỗi lỗi sai.

‘Chết tiệt! Cảm giác như mình đang bị quất bằng xích thép mặc dù rõ ràng ông ta đang sử dụng một thanh kiếm gỗ! Loại hình huấn luyện gì vậy?! Tệ hơn nữa, ông ta thậm chí còn không cho mình uống bất kỳ lọ thuốc hồi thể lực nào khi mình rõ ràng đã kiệt sức nữa! Mà sao mình lại đồng ý làm chuyện này lần nữa chứ?!’

“Ah!” Leo thốt lên sau khi bị đánh một lần nữa.

“Xóa bỏ những suy nghĩ không cần thiết trong đầu và tập trung vào chuyển động cơ thể mình đi!” Khrome hét lên sau đó.

Một giờ sau đó, khi Leo đã thực sự cạn kiệt hết từng giọt năng lượng cuối cùng trong cơ thể mình, Khrome đưa cho cậu một lọ thuốc thể lực và nói, “Uống đi, và đứng dậy.”

Sau khi uống cạn lọ thuốc thể lực trong một lần, Leo đứng dậy và tiếp tục tập luyện mà không đợi thể lực hồi phục hoàn toàn.

Điều này khiến Leo cảm thấy cơ thể mình như luôn trong tình trạng kiệt sức—như thể cậu đang trên bờ vực gục ngã vậy.

‘Tên nhóc này… thật là có một sức mạnh tinh thần đáng kinh ngạc để có thể chịu đựng được tất cả những điều này trong một thời gian dài như vậy.’ Khrome tự nghĩ trong đầu, vì theo như suy nghĩ của mình Leo sẽ bỏ cuộc sau một tiếng luyện tập.

‘Đã được 5 tiếng kể từ khi chúng ta bắt đầu rồi, vậy mà nó cũng chưa một lần nào phàn nàn cả. Khi giáo viên của mình sử dụng phương pháp đào tạo này lần đầu tiên với mình, mình đã bỏ cuộc trong vòng nửa giờ và phàn nàn liên tục vậy mà.’

Một khi đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, Khrome ngừng lại và nói, “Này, đến giờ nghỉ rồi. Kiếm cho mình thứ gì để ăn đi, nhưng đừng ăn quá nhiều, không thì nhóc sẽ tống hết mọi thứ ra khỏi bụng sau khi bắt đầu tập luyện trở lại đấy.”

“Tôi quá mệt để có thể cử động được, thà nằm đây và nghỉ ngơi còn hơn.”

“Tùy nhóc thôi. Ta sẽ trở lại sau một tiếng nữa.” Khrome nói trước khi rời đi.

Trong lúc đó, Leo nhắm mắt ngủ thϊếp đi tại chỗ.

Một tiếng trôi qua trong chớp mắt

Khi Khrome trở lại, ông đánh thức Leo, cảm giác như giấc ngủ chỉ mới kéo dài vài giây vậy.

Buổi huấn luyện tiếp tục ngay sau đó.

Khi Leo đã thành thạo tất cả mười kỹ thuật kết hợp vào nửa đêm, Khrome nói với cậu, “Có vẻ như nhóc có tài năng với kiếm đấy. Ta không ngờ nhóc sẽ học được tất cả mười kỹ thuật kết hợp nhanh như vậy. Tình hình đã thay đổi như này, vậy nên sẽ cộng thêm 5 kỹ thuật cho nhóc nữa!”

Leo rất muốn phàn nàn, nhưng cậu có thể cảm thấy bản thân mình đang dần tiến bộ hơn, vậy nên cậu quyết định ngậm miệng.

Đúng 3 giờ sáng, khi Leo đã thành thạo 5 kỹ thuật tiếp theo, Khrome đưa cho cậu một lọ thuốc hồi thể lực khác.

“Trước khi chúng ta bắt đầu giai đoạn tiếp theo của cuộc huấn luyện, ta muốn cậu hoàn toàn hồi phục đã.” Khrome nói.

Leo suýt khóc khi được nghe những lời tuyệt vời này.

Trong lúc Leo đang hồi phục, Khrome nói với cậu, “Vậy nhóc muốn biết vì sao Camille lại được mệnh danh là Thánh Nữ không?”

“Vâng.”

“Bởi vì cô ấy là một trong những Healer mạnh nhất đất nước này. Độ tương thích ma thuật của cô ấy với nguyên tố ánh sáng cũng cao một cách vô lý. Trước khi trở thành một y tá ở học viện Four Witches, cô ấy từng là một mạo hiểm giả hạng S người đã tích lũy được một lượng lớn danh tiếng và thành tích.”

“Ta không biết tại sao cô ấy lại quyết định trở thành y tá ở trường đó, nhưng cô ấy từng là một Mạo hiểm giả nổi tiếng trước khi nghỉ hưu.”

“Thật ư?” Leo nghe tất cả những thông tin này với một cái miệng mở rộng vì sốc.

“Không phải cô ấy vẫn chỉ đang trong độ tuổi đôi mươi thôi sao? Làm thế nào mà cô ấy có thể đạt được những thứ đó ở độ tuổi trẻ như vậy?”

“Cô ấy là người mà hầu hết mọi người sẽ gọi là thần đồng. Một số thậm chí còn gọi cô ấy là quái vật. Cô ấy cũng bắt đầu sự nghiệp của mình với tư cách là một Mạo hiểm giả năm 11 tuổi.”

“Wow… giờ mình phải nhìn cô ấy bằng một con mắt khác rồi.”

Một lúc sau đó, Khrome lần nữa nhặt kiếm của ông ấy lên và nói, “Được rồi. Giờ nghỉ kết thúc. Tiến đến giai đoạn tiếp theo của buổi huấn luyện nào.”

Ông chĩa kiếm vào Leo và tiếp tục, “Mặc dù nhóc đã có thể đã thành thạo 15 kỹ thuật kết hợp, nhưng nhóc vẫn chưa thực sự hoàn thiện chúng. Có một sự khác biệt giữa ghi nhớ và sử dụng nó. Và để nhóc thực sự làm chủ được nó, nhóc cần phải tích lũy kinh nghiệm qua thực chiến. Do đó, nhóc sẽ phải chiến đấu với ta trong thời gian còn lại ở đây.”

“Và nếu nhóc đang nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng hơn giai đoạn trước, thì ta có một tin xấu cho nhóc đây.”

Khrome đột nhiên phát ra một luồng khí (aura) mạnh mẽ từ cơ thể ông, một thứ khiến Leo đóng băng vì sợ hãi.

‘Ca-Cảm giác này là gì đây? Linh tính của mình đang mách bảo rằng mình phải chạy đi!’ Leo run rẩy không ngừng.

“Nhóc còn đứng đấy làm gì nữa?! Buổi huấn luyện đã bắt đầu rồi! Tiến lên đi nếu nhóc không muốn chết!”

Khrome gầm lên khi lao vào Leo.

Leo vô thức vung thanh kiếm vào Khrome, nhưng nó lại bị chặn lại một cách dễ dàng.

“Cú vung yếu ớt vừa rồi là cái méo gì vậy hả?! Chưa gì mà nhóc đã quên mọi thứ đã học hôm nay rồi à?! Tấn công và phòng thủ với Vô Hình Kiếm Vũ đi!”

“Vâng!”

Leo nghiến răng và cố gắng hết sức để chống lại áp lực của Khrome đồng thời cố gắng sử dụng Vô Hình Kiếm Vũ, nhưng nói thì dễ hơn làm nhiều.

Sau nửa giờ, Leo không đạt được bất kỳ tiến bộ nào, nhưng cuối cùng cậu cũng đã quen với áp lực của Khrome.

“Tốt! Cứ tiến thẳng đến giống như nhóc muốn gϊếŧ ta ấy! Ta có thể nhìn thấy nó trong mắt của nhóc— sát khí! Hahaha!” Khrome dường như đang thưởng thức buổi đào tạo của mình Leo.

Mặc dù Leo không đủ mạnh để khiến ông ấy chiến đấu nghiêm túc, nhưng ông ngưỡng mộ sự kiên trì và cống hiến của Leo, điều mà ngay cả những Mạo hiểm giả cấp cao cũng thiếu.

Trong khi Leo luyện tập với Khrome, cô Camille lang thang khắp thành phố với việc của riêng mình.

“Chào mừng đến với Potion Haven, thưa Thánh Nữ. Cô đến để lấy thêm thuốc à?” Chủ cửa hàng hỏi cô Camille, gần như thể cô ấy là một khách hàng thường xuyên.

“Đúng vậy, nhưng cho tôi gấp 10 lần bình thường.”

“M-Mười lần ư? Cô định rời khỏi thành phố ạ?”

“Ừ.”

“Tôi hiểu rồi. Cho tôi vài phút để chuẩn bị.”

Trong khi cô Camille đợi người bán hàng quay lại, cô nhìn quanh cửa hàng xem có thứ gì khác mà cô cần không.

Khi người chủ cửa hàng trở lại, cô Camille đã trả tiền cho những lọ thuốc mà cuối cùng cô phải trả tổng cộng một triệu đô la.

“Như thường lệ, cảm ơn đã mua hàng ạ, thưa Thánh Nữ. Tôi hy vọng điều này có nghĩa là cô sẽ nghỉ hưu và trở lại làm Mạo hiểm giả.” Chủ cửa hàng nói với cô.

“Những gì tôi đang tham gia còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc trở thành một Mạo hiểm giả,” cô ấy đột nhiên nói.

“Hở?” Người bán hàng mở to mắt nhìn cô.

“Gặp lại sau.” Tuy nhiên, Cô Camille sau đó rời đi mà không giải thích thêm lời nào nữa.

Một lúc sau, Cô Camille bước vào một tòa nhà khác, và tòa nhà này trông sang trọng hơn nhiều so với cửa hàng vừa nãy.

“Chào mừng trở lại Nhà đấu giá Mirage, thưa Thánh Nữ.” Một người đàn ông mặc vest đen chào đón cô Camille ngay sau khi cô bước vào tòa nhà.

“Hôm nay có thứ gì tốt không?” Cô hỏi anh với giọng điềm tĩnh.

“Dưới đây là danh sách các hiện vật được bán trong hôm nay. Chúng tôi có một cổ vật hạng A được bán đấu giá trong khoảng một giờ nữa.” Người đàn ông đưa cho cô một cuốn danh sách nhỏ.

Sau khi nhìn lướt qua các hiện vật, cô Camille quay người và bước ra ngoài mà không nói thêm lời nào..

“Gặp cô lần sao, thưa Thánh Nữ.” Người đàn ông không hề bận tâm đến hành động của cô ấy và thậm chí còn cúi đầu tạm biệt cô.

Ngày hôm sau, cô Camille đến kiểm tra Leo sớm hai tiếng trước khi cậu kết thúc khóa huấn luyện của mình.

‘Giờ em ấy có lẽ sẽ không khác gì một xác chết đâu…’ Cô tự nghĩ khi đi đến phòng tập của họ.

Sau khi bước vào phòng, cô Camille tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy khung cảnh bên trong.

‘Em ấy thực sự đang theo kịp quá trình đào tạo của Khrome?!’ Cô ấy đã khóc trong lòng khi thấy Leo đang đấu với Khrome.

Không muốn làm phiền họ, cô Camille đứng ở cửa đợi.

Sau hai giờ chiến đấu không ngừng nghỉ, Khrome nói: “Được rồi, chúng ta đã hoàn thành việc huấn luyện. Nhóc có thể dừng lại rồi.”

Tuy nhiên, lại có vẻ như không nghe thấy điều Khrome nói, Leo tiếp tục vung kiếm của mình.

“Tỉnh dậy đi!” Khrome dùng thanh kiếm gỗ đập vào đầu Leo, hạ gục cậu.

Sau khi bị đánh gục, Leo đã không đứng dậy.

“Ôi đệt…” Khrome nhanh chóng tiến đến kiểm tra Leo.

“Ôi cảm ơn trời, nhóc vẫn còn sống…” Ông ấy thở dài nhẹ nhõm.

“Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?” Cô Camille đến gần họ và hỏi.

Khrome nhìn cô ấy và mỉm cười, “Cô mang đến cho tôi một con quái vật khá khủng đấy. Và tôi không nói về sức mạnh hay tài năng của nhóc ấy. Nhóc ấy thực sự đã chịu đựng toàn bộ quá trình đào tạo. Nếu nó có thể tiếp tục chịu đựng quá trình luyện tập của tôi, nó sẽ dễ dàng đạt đến trình độ của tôi trong vòng vài tháng thôi.”

“Vậy anh nghĩ em ấy có năng khiếu với kiếm thuật không?”

“Mặc dù không đến mức thần đồng như cô, nhưng nó có tiềm năng khá tốt đấy.”

Cô Camille không thể không mỉm cười sau khi nghe những lời của Khrome, và cô ấy nói, “Bây giờ em ấy có thể không giống như vậy, nhưng em ấy chắc chắn là một thần đồng, thậm chí có thể là một con quái vật nữa.”

“Hở?” Khrome nhướn mày một cách thắc mắc.

“Anh sẽ biết được sớm thôi. Tôi dự định sẽ biến em ấy thành Mạo hiểm giả trong hai tuần nữa.”

“Một Mạo hiểm giả, hở?”

Sau khi cân nhắc một lúc, Khrome nói, “Này, Thánh Nữ. Tôi biết thỏa thuận của chúng ta chỉ kéo dài đến hôm nay, nhưng tôi muốn tiếp tục huấn luyện cho nhóc ấy trong hai tuần tới nữa nếu cô không phiền. Tôi sẽ không yêu cầu bất kỳ khoản trả công nào đâu.”

“Và lý do của anh là?” Cô hỏi.

“Tên nhóc này đã khơi dậy lên sự hứng thú của tôi.” Ông ấy mỉm cười.

“Tôi sẽ không nói gì cả. Leon có thể tự quyết định khi tỉnh dậy.”

“Được thôi.” Khrome gật đầu.