“Ngồi xuống đi.” Cô Camille chỉ vào một trong những chiếc giường của bệnh xá.
Leo vô thức chọn chiếc giường gần cửa sổ nhất.
Cô Camille mỉm cười trong lòng khi cô thấy cậu chọn chiếc giường mà Leo trước hay dùng nhất.
“Trước tiên, để cô cho em biết về bản chất của thế giới này. Như em vừa mới được chứng kiến, ma thuật có tồn tại ở đây. Điều này có thể xảy ra bởi lượng mana dồi dao đang bao phủ cả thế giới này. Để có thể sử dụng được ma thuật, em phải chuyển hóa mana ở trong không khí thành nguồn năng lượng của riêng mình.”
“Vậy là em cũng có thể sử dụng được ma thuật ư?!” Leo ngay lập tức hỏi, giọng đầy phấn khích.
Cô Camille lặng im nhìn cậu với vẻ mặt cân nhắc trước khi nói, “Có lẽ sẽ không được.”
“Ể?! Sao lại không ạ?!” Trái tim của Leo chùng xuống khi cậu nghe rằng cậu có thể sẽ không sử dụng được phép thuật, điều mà cậu đã mơ ước đến từ khi còn là một đứa trẻ.
“Bởi vì không phải ai cũng được sinh ra với khả năng sử dụng được ma thuật. Kể cả ngay ở thế giới phụ thuộc nhiều vào ma thuật này đây, số người không có khả năng sử dụng ma thuật trên toàn thế giới lên đến 60 phần trăm. Và đối với em, người được sinh ra ở thế giới không có ma thuật, rất khó có khả năng để em có thể sử dụng được sức mạnh ma thuật.” Cô Camille giải thích.
Rồi cô ấy tiếp tục, “Hơn nữa, Leo trước cũng không có khả năng sử dụng ma thuật.”
“Àiii..., chán thật…” Leo nằm trên giường với vẻ mặt chán nản.
“Vậy mà em còn mong có thể sử dụng được cơ… em thật sự muốn trở về cho rồi.”
Nhìn thấy cậu chán nản như thế, Cô Camille nói, “Kể cả khi em không dùng được ma thuật, nhưng em vẫn có thể sử dụng được các đồ tạo tác ma thuật được truyền mana, và chúng thậm chí còn có các thần chú ma thuật được lưu trữ trong đó. Đây cũng là điều mà Leo trước đã làm. Tuy nhiên, tuy nhiên chúng lại rất đắt đỏ và có độ bền rất hạn chế.”
Và cô ấy tiếp tục, “Chúng ta có thể tiếp tục nói về ma thuật sau. Còn một thứ khác rất quan trọng ngoài ma thuật mà em cần phải biết— đó là Hấp Huyết Quỷ hay còn gọi là Ma Cà Rồng.”
Đôi mắt của Leo mở to vì kinh ngạc.
“C-Cô vừa mới nói Ma Cà Rồng ư? Những sinh vật mà thường đi hút máu người ấy ư?” Cậu run giọng hỏi.
“Vậy là Ma Cà Rồng cũng tồn tại ở thế giới của em à? Mà khác ở chỗ ở thế giới này chúng hút mana thay vì máu.” Cô Camille nói.
Leo lắc đầu. “Vâng và không. Ma Cà Rồng đúng là có, nhưng chúng chỉ tồn tại ở trong phim viễn tưởng thôi.”
“Vậy à? Dù sao thì, Ma Cà Rồng ở đây nhìn chung khá giống con người chúng ta, nhưng chúng có đặc trưng rất dễ nhận biết. Tóc trắng và mắt đỏ. Nếu nhìn em thấy một trong số chúng thì tốt hơn hết là hãy chạy đi nếu không thì chết chắc.”
“Chúng hệt như những con thú vậy nhưng có trí thông minh của con người và bản năng mách bảo chúng săn người và hấp thụ mana của chúng ta.”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng hút mana của chúng ta? Vậy có phải những con người không có mana sẽ được an toàn khỏi chúng không ạ?” Leo hỏi.
“Tất cả con người đều có mana trong cơ thể của mình, kể cả những người không thể sử dụng được ma thuật. Nếu một người mất đi hết mana của mình, người đó sẽ chết dần theo cách rất chậm rãi và đau đớn. Tuy nhiên thì, trường hợp này rất hiếm khi xảy ra trừ khi đó là nạn nhân của những tên Ma Cà Rồng.”
Leo lo lắng nuốt nước bọt, và rồi cậu giơ tay lên, "Một câu hỏi nữa ạ. Có phải ma cà rồng thường lang thang trên đường phố để tìm kiếm con mồi của mình không?”
“Không. Hầu hết các thành phố lớn trên thế giới này đều được bảo vệ bởi các rào chắn ma pháp ngăn không cho bất kỳ tên ma cà rồng nào xâm nhập cả. Tuy nhiên, các rào chắn không phải hoàn toàn là hoàn hảo nên đôi khi ma cà rồng cũng lẻn vào được các thành phố. Nhưng điều này cũng rất hiếm khi xảy ra, cho nên miễn là em ở trong thành phố, em sẽ được an toàn thôi.”
“Có câu hỏi nào không?”
“Nhiều lắm ạ…” Leo thở dài.
“Vậy thì để dành cho lần sau đi. Giờ chúng ta sẽ nói về sự tồn tại của em ở thế giới này.”
“Như cô đã nói trước đó, ở thế giới này em đã chết rồi. Nhưng vì xác của em vẫn chưa được tìm thấy, nên chúng ta có thể nói với mọi người rằng em đã may mắn sống sót được. Và vì sự an toàn của chính em, không được nói với bất kỳ ai về việc em đến từ thế giới khác, rõ chưa?”
“Em có thể hỏi lý do không?” Leo hỏi vì tò mò.
“Em muốn bị nhốt lại và bị thí nghiệm như chuột à?” Cô Camille lườm cậu.
“Tất nhiên là không rồi!”
“Vậy thì vì sự an toàn của bản thân mà hãy cố mà giữ mồm giữ miệng. Cho đến khi em đủ mạnh thì, đừng dại mà nói sự thật với bất kỳ ai— kể cả với những người mà em tin tưởng bằng cả mạng sống. Còn về chuyện đã xảy ra thì, em phải nói rằng mình bị mất trí nhớ, do đó em không nhớ bất cứ điều gì đã từng làm trước đó. Hiểu chưa?”
“Vâng.” Leo nghiêm túc gật đầu.
“Tốt. Giờ cô có một câu hỏi cho em. Em có chút kinh nghiệm chiến đấu nào không?”
“Ờm… Em đã từng đánh với vài đứa bắt nạt ở cùng lớp, nhưng ngoài chuyện đó ra thì…” Cậu lắc đầu.
“Vậy thì em sẽ cần phải học cách để sử dụng vũ khí. Nếu như muốn ở lại với tư cách là một học sinh trong trường hay để có thể tồn tại trong thế giới này, em sẽ cần phải học cách chiến đấu. ‘Leo đã từng sử dụng một thanh kiếm nên em cũng sẽ cần học cách sử dụng nó.”
“Còn ma thuật thì sao ạ? Em biết khả năng mình dùng được ma thuật là rất nhỏ, nhưng em vẫn muốn thử xem.”
Cô Camille thở dài và nói, “Thôi được, chúng ta có thể thử sau. Tuy nhiên, kể cả khi em có thể, bằng một cách thần kỳ nào đó, sử dụng được ma thuật, em vẫn không nên dùng chúng một cách tự do.”
“Ý cô là sao?” Leo nghiêng đầu.
“Em quên rồi à? ‘Leo trước đó không dùng được ma thuật. Nếu em đột nhiên bắt đầu sử dụng ma thuật, mọi người sẽ bắt đầu nghi ngờ, và điều này sẽ dẫn tới rất nhiều vấn đề. Tuy vậy chúng ta cũng có thể sử dụng các tạo tác ma pháp để ngụy trang cho ma thuật của em, mà chuyện đó cứ để sau đã— nếu em có thể thực sự dùng được ma thuật.”
“Em hiểu rồi.” Leo gật đầu.
“Thêm một điều nữa. ‘Leo được biết đến là một người lạnh lùng và luôn điềm tĩnh, dựa trên những gì cô thấy cho đến giờ thì, tính cách của em hoàn toàn ngược lại.”
Leo nhún vai, “Thực ra, em thường rất ít nói và dè dặt. Nhưng mà, việc đột nhiên được dịch chuyển đến thế giới khác, nơi mà ma thuật và ma cà rồng có tồn tại. Làm em không kiềm được sự phấn khích của mình, cô biết đấy? Hơn nữa, cô là người đặc biệt đối với em mà, Cô Camille. Em chỉ cư xử thoải mái như thế này khi ở với cô thôi. Mặc dù cũng không giống hoàn toàn như Cô Camille trong trí nhớ của em, nhưng ngoại hình, giọng nói, và tính cách của cô vẫn giống như Cô Camille mà em biết.”
“…” Cô Camille nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của Leo với một biểu cảm sâu sắc, cô ấy nghĩ gì cũng không rõ nữa.
Sau khi trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa, Cô Camille nói với cậu, “Em đã sẵn sàng để ‘trở về từ cõi chết chưa’?”
“Thật sự cô phải nói kiểu vậy sao?” Leo nở một nụ cười buồn vui lẫn lộn.
Cậu nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
“Được rồi, em đã sẵn sàng,” cậu nói khi mở mắt ra.
Cô Camille mở khóa cửa và bắt đầu dẫn anh qua những hành lang dài cho đến khi họ lên đến tầng ba.
‘Đây là… khu phòng của Ngài Hiệu Trưởng?’ Leo tự nghĩ khi họ đến cuối hành lang của tầng ba.
Đến nơi, cô Camille gõ cửa.
“Hiệu Trưởng à, là tôi đây.”
“À, là cô Camille đó à? Vào đi.” Một giọng nữ vang lên từ trong phòng.
Cô Camille mở cửa và bước vào trong với Leo ngay sau cô.
Ngồi ở cuối phòng trước một chiếc bàn gỗ lớn là một người phụ nữ tóc đỏ dung mạo đẹp không kém gì cô Camille, xung quanh như tỏa ra một luồng aura áp đảo yêu cầu tất cả mọi người trước sự hiện diện của cô phải vâng lệnh.
“Chào cô, Camille. Có chuyện gì th—”
Ngài Hiệu trưởng khựng lại khi nhận ra Leo. Trên thực tế, cô ấy đã quên mất cách thở trong vài khoảnh khắc tiếp theo khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa quen thuộc nhưng cũng vừa lạ lẫm của Leo.
“Ngài Hiệu Trưởng à, trước khi cô hành động một cách đ—”
“LEO?!?!?!” Cô Hiệu trưởng đột nhiên đứng dậy đập bàn khiến cả căn phòng như rung lên.
Leo lo lắng nuốt nước bọt. Ngài Hiệu Trưởng trong thế giới này đáng sợ hơn vô số lần so với người trong thế giới của chính cậu, và cậu liền rút ra được điều này chỉ bằng sự hiện diện của ngài ấy.
Sau khi đứng dậy, Ngài Hiệu Trưởng ngay lập tức chạy đến đứng trước mặt Leo, và cô bắt đầu véo mặt cậu
“Ouch, đau đấy ạ!” Leo nhanh chóng lùi lại và nhìn cô chằm chằm như một đứa trẻ lo lắng.
“Hiệu Trưởng à, làm ơn bình tĩnh lại.” Cô Camille nhanh chóng đến chặn giữa họ.
“Camille! Chuyện này là sao đây?! Tại sao Leo lại ở đây?! Ta cần một lời giải thích cho chuyện này!”
“Tôi đáng lẽ đã làm như vậy từ lâu rồi nếu như ngài không ngắt lời tôi.” Cô Camille thở dài và lắc đầu.
“Dù sao thì, chắc là ngài đã biết điều này rồi, nhưng đây là Leo.”
“Không thể nào! Leo đã chết ba tháng trước rồi cơ mà!”
“Hãy để tôi nói xong đã. Tất cả chúng ta đều tin rằng Leo đã chết rồi, nhưng không phải vậy. Em ấyđã sống sót, nhưng vì một số lý do, em ấy không thể trở lại cho đến hôm nay. Tôi cũng vừa mới phát hiện ra điều này cách đây không lâu khi tôi thấy em ấy đang lang thang trước dãy phòng học.”
Ngài Hiệu Trưởng tròn mắt nhìn Leo.
“L-Leo… thật sự là em ư? C-Chuyện gì đã xảy ra trong ba tháng qua? Em đã ở đâu?”
“Có lẽ chúng ta sẽ không biết được đâu. Hiện tại em ấy đang bị mất trí nhớ, nên cũng không thể nhớ bất cứ điều gì về những gì đã xảy ra. Mà, em ấy cũng đã mất hầu hết ký ức của mình rồi.” Cô Camille nói.
“Không thể nào… ”Cô Hiệu trưởng loạng choạng lùi lại cho đến khi bị bàn của mình chặn lại.
“Kh-Khoan đã! Còn khả năng chiến đấu của em ấy thì sao? Em ấy ít nhất có nhớ cách chiến đấu không?!”
“Không may là không." Cô Camille lắc đầu.
Cô Hiệu trưởng bắt đầu suy nghĩ với nét mặt cau có.
“Có lẽ nếu chúng ta đánh thức ký ức của em ấy bằng ma thuật, có lẽ…”
“Tôi cũng đã thử rồi.” Cô Camille đáp.
“Mặc dù rất tiếc, chúng ta cũng không thể làm gì khác ngoài đợi cho đến khi em ấy tự mình hồi phục lại ký ức của bản thân.”
“Thật là một thảm họa mà!” Cô Hiệu Trưởng thở dài thành tiếng, và cô ấy tiếp tục, “Mặc dù không có khả năng sử dụng ma thuật, em ấy vẫn là một trong những học viên mạnh nhất của học viện này! Là một hiệp sĩ, em ấy đã vượt qua mọi mong đợi vậy mà! Em ấy còn góp công rất lớn qua việc gϊếŧ rất nhiều ma cà rồng nữa! Không có Leo, năng lực của học viện chúng ta đã bị suy yếu rất nhiều!”
“Tuy nhiên thì, không phải tất cả hy vọng đều đã mất! Kể cả Leo có bị mất đi trí nhớ thì, tài năng của em vẫy vẫn còn đó! Miễn là chúng ta huấn luyện em ấy đúng cách, em ấy cuối cùng sẽ lấy lại được sức mạnh trước đây của mình. Và khi em ấy khôi phục lại ký ức của mình, em ấy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa! ” Mặc dù trước đó rất tuyệt vọng, nhưng tâm tình của Hiệu Trưởng đã tốt trở lại cùng với sự nhiệt tình của mình.
Leo lo lắng nuốt nước bọt, và anh liếc qua nhìn cô Camille, người chỉ đang lắc đầu trong im lặng.
‘Mình toang rồi…’ Leo thở dài trong lòng.
“Hiệu trưởng, cô có phiền không nếu tôi lo việc huấn luyện cho em ấy? ” Cô Camille đột nhiên nói.
“Hở? Còn công việc của cô thì sao? Cô là y tá giàu kinh nghiệm nhất mà học viện của chúng ta có đấy!”
“Cũng không phải tôi sẽ huấn luyện cho em ấy cả một ngày đâu. Sau giờ học rồi sẽ bắt đầu.”
“Cô chắc chứ? Cô không nhất thiết phải ép buộc bản thân đâu. Chúng ta vẫn có rất nhiều giáo viên có thể—”
“Miễn là cô trả lương làm thêm giờ.” Cô Camille điềm tĩnh ngắt lời.
Hiệu trưởng mỉm cười và nói, "Tôi không nói về điều đó, nhưng tất nhiên, cô sẽ được trả tiền làm thêm giờ.”
“Vậy thì được rồi. Cứ để cho tôi.”
Cô Hiệu Trưởng gật đầu.
‘Haaa… Không biết những học viên khác sẽ phản ứng như thế nào khi biết Leo đã trở lại từ cõi chết đây.’ Cô thở dài trong lòng.
“Dù sao, nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, thì cô biết tìm tôi ở đâu rồi đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Leo rời phòng Hiệu Trưởng cùng với cô Camille ngay sau đó.
“Giờ thì sao đây ạ?" Leo hỏi cô ấy.
“Giờ em sẽ phải đến lớp và thực sự trở về từ cõi chết rồi, "cô điềm tĩnh nói.
Leo lo lắng nuốt nước bọt, “Vậy đã tham gia lớp học gì? Lớp học ma thuật ư?”
“Em không thể sử dụng ma thuật nên chỉ tham gia lớp học bình thường thôi.”
“Miễn là không phải về ma thuật và ma cà rồng, thì em sẽ không gặp rắc rối với các bài kiểm tra và kỳ thi nào, vậy nên em sẽ không trượt bất kỳ lớp học nào… ” cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Sao cô lại nhìn em như thế? Học hành là thứ duy nhất em giỏi mà”. Anh ấy nói sau khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô Camille.
Một lúc sau, họ quay trở lại tầng hai và dừng lại trước phòng học đầu tiên ngay cạnh cầu thang.
Cô Camille gõ cửa và chờ giáo viên ra.
Một lúc sau, một người phụ nữ đẹp tóc vàng mặc bộ sườn xám trắng xuất hiện trước mặt họ.
“Camille hả? Sao th—” Cô giáo há hốc mồm khi nhận thấy một bóng dáng đẹp trai đang đứng sau cô Camille.
Phải mất một lúc lâu, nhưng cuối cùng cô ấy cũng nhận ra khuôn mặt của cậu ấy và thốt lên với giọng kinh ngạc, “L-L-Leo ?!”