🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ăn xong bữa trưa, Cảnh Dật ôm thẳng nàng tới chỗ cái sạp, lại kéo chăn ra đắp cho nàng rồi ngồi xuống bên cạnh, vươn tay vuốt tóc bên tai nàng: "Có lạnh không?"
Kiều Sơ Huân khép hờ mắt dựa vào sạp, cắn môi lắc đầu. Trước kia đều là Cảnh Dật nửa nằm nửa ngồi như vậy, nàng xách ghế tới ngồi bên cạnh châm trà rót nước phục vụ cho hắn, bây giờ thì đảo ngược lại, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng không còn đơn thuần như trước nữa, mặc dù trong lòng nàng vui mừng nhưng vẫn cảm thấy có chút thiếu tự nhiên.
Cảnh Dật thấy nàng mãi không chịu ngước mắt lên thì vươn tay tới đặt dưới cằm nàng, nhẹ giọng hỏi: "Sao tới tận giờ vẫn còn không chịu ngước mắt lên? Không thích nhìn ta sao?"
Còn nhớ lúc hai người mới quen, nha đầu kia mở to mắt nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rõ ràng là vừa kinh ngạc vừa lo sợ, thế nhưng vẫn cứ bướng bỉnh không chịu chớp mắt hay rơi lệ. Thế nhưng sau khi đi theo hắn, nàng lại rất hiếm khi đối diện với hắn, cho dù là trong lúc ăn cơm hay nói chuyện thì nàng đều cúi thấp đầu, mỗi lần thấy nàng như vậy hắn đều bực bội một mình.
Kiều Sơ Huân lắc đầu, liếc mắt nhìn Cảnh Dật có chút quở trách: "Công tử dung mạo tuấn mỹ cả thiên hạ đều biết..."
Cảnh Dật vừa nghe cái lý do này thì cười giễu một tiếng, giữa hai hàng mày xuất hiện vẻ xem thường, nhìn vào mắt nàng mà nói: "Nàng thích gương mặt này của ta sao?"
Kiều Sơ Huân nhíu mày, hơi khó hiểu trước câu hỏi của hắn, nhưng vẫn thành thật đáp lại: "Dung mạo của công tử quả thật quá xuất chúng, sợ là hiếm có nữ tử nào nhìn mà không thích."
"Dựa vào dung mạo thì có thể khiến người ta sinh lòng ái mộ ngay từ lần đầu gặp gỡ; nhưng nếu muốn thật lòng yêu thích thì vẫn phải dựa vào thời gian tiếp xúc lâu dài." Lúc nói đến hai chữ "yêu thích", mặc dù biết rõ mình không chỉ nói riêng tình cảm nam nữ nhưng Kiều Sơ Huân vẫn nhịn không được mà hạ thấp giọng, nét mặt cũng lộ vẻ ngượng ngùng.
Cảnh Dật nhìn ánh mắt cuốn hút của nàng, sắc mặt dịu dàng, nghe nàng chậm rãi bày tỏ cách nhìn về hắn thì cánh môi cong lên, giọng nói cũng không còn bén nhọn khó nghe như vừa rồi nữa: "Trải qua tiếp xúc lâu dài, Sơ Huân cảm thấy ta là người như thế nào?"
Kiều Sơ Huân nghĩ ngợi một hồi rồi mới chậm rãi đáp: "Công tử mưu trí hơn người, văn võ song toàn, đối với bằng hữu và thuộc hạ đều có tình có nghĩa, đối với người xa lạ cũng sẵn lòng giúp đỡ, làm việc tốt cho bách tính mà không mưu cầu danh lợi." Nói tới đây, Kiều Sơ Huân hơi ngước mặt lên nhìn Cảnh Dật rồi mới tiếp: "Công tử là người tốt."
Cảnh Dật lẳng lặng nhìn nàng một lát, tiếng nói hơi khàn đi: "Ta không thèm để ý người ta nói ta tốt hay xấu, từ trước tới nay đều chỉ cần không thẹn với đất trời. Ta cũng không sợ nàng cảm thấy ta làm việc dùng thủ đoạn nham hiểm, chỉ cần nàng đừng rời bỏ ta, vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh ta, như vậy là đủ rồi."
Nói xong lại nhích lại gần thêm một chút, nâng mặt Kiều Sơ Huân lên, hôn môi của nàng, nói: "Hãy đồng ý sẽ ở bên cạnh ta cả đời."
Kiều Sơ Huân mở to mắt, cảm giác hai người dán sát vào nhau, đôi mắt đen nhánh kia vẫn nhìn thẳng vào mắt nàng, trên môi không ngừng truyền đến cảm giác mổ nhẹ. Cứ như thể bị mê hoặc, Kiều Sơ Huân tranh thủ thời gian giữa hai nụ hôn, thì thào lên tiếng đáp lại: "Ta đồng ý với chàng, cả đời đều sẽ ở bên cạnh chàng."
Động tác của Cảnh Dật bị khựng lại, cánh môi vẽ ra một độ cong đầy vui mừng, tì sát vào trán nàng, nói: "Nhớ kỹ những lời này của nàng, không được phép quên."
Bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ đầy thận trọng, sau đó là tiếng hỏi nhỏ dè dặt của Tiểu Đào Nhi: "Công tử, Sơ Huân tỷ tỷ, ta đưa thuốc tới..."
Cảnh Dật lui ra một khoảng nhưng vẫn nắm tay Kiều Sơ Huân: "Đi vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra gây nên âm thanh có phần kỳ lạ, kèm với tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng ríu ra ríu rít cố đè thấp. Cảnh Dật hơi nghiêng người nhìn sang, thấy một đám người chen nhau đi vào, tấm bình phong bị đẩy cho lắc lư, được Tiểu Vãn và Tiểu Lai đứng ở phía sau cùng vươn tay ra giữ thì mới đứng vững được. Người lên tiếng lúc nãy là Tiểu Đào Nhi không biết đã bị chen vào góc nào, trái lại chỉ thấy Cao Linh chỉ huy cho đám ảnh vệ đứng lại thành hàng.
Cảnh Dật dường như đã sớm đoán ra được nên cũng không trách mắng, chỉ thản nhiên ra lệnh: "Mỗi người một câu, nói xong thì đi ra, không được tranh giành cãi cọ ầm ĩ, không được nhắc đến chuyện nấu cơm."
Tiểu Vãn dẩu môi, lải nhải: "Ta chỉ muốn nói là mặc dù cơm trưa cũng ngon nhưng mà thật sự không thể so với cơm do Kiều tiểu thư làm... Như vậy cũng không được sao."
Cảnh Dật liếc hắn một cái: "Một câu của ngươi đã nói xong. Người tiếp theo."
Tiểu Vãn "a" một tiếng, đáng thương chen lên phía trước: "Nhưng mà ngay cả Kiều tiểu thư ta cũng còn chưa được gặp mà..."
Tiểu Bôi đứng bên cạnh bịt miệng hắn lại rồi đá một cú đẩy hắn ra ngoài, xoay người lại, thấp giọng nói: "Kiều tiểu thư không cần phải lo lắng chuyện làm cơm, hãy nghỉ ngơi cho tốt, muốn ăn cái gì thì cứ phân phó, chúng ta sẽ đi mua."
Tiểu Lục nguýt hắn một cái: "Công tử đã nói là không được nói đến chuyện cơm nước!" Vừa quay sang thì thấy Cảnh Dật nhìn hắn với vẻ âm trầm, xong rồi, có phải một câu của hắn cũng đi tong luôn rồi không? Hơn nữa, hình như hắn cũng nhắc tới chữ "cơm" rồi...
Mười bảy tên ảnh vệ mỗi người một câu chẳng bao lâu đã nói xong, nội dung ngoài chuyện bảo Kiều Sơ Huân nghỉ ngơi cho tốt thì chính là "không vội" ăn cơm Kiều tiểu thư làm, Cảnh Dật nghe thấy thì sắc mặt càng lúc càng âm trầm, Cao Linh trừng mắt, đầu óc của đám người này...
Tiểu Đào Nhi bị chen xuống cuối cùng, hai tay bưng khay cũng tê mất rồi, miệng cứ nhỏ giọng oán thầm. Vừa rồi ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi không ai dám gõ cửa, cuối cùng gọi nàng tới làm bia đỡ đạn, nói nàng còn nhỏ tuổi lại là một cô nương, cho dù công tử có tức giận thì cũng sẽ không nổi cơn với nàng, kết quả là vừa vào đến phòng thì người nào người nấy chen nhau đẩy nàng xuống cuối cùng, cả đám người cao lớn chắn đằng trước, từ lúc vào phòng tới giờ ngay cả góc áo của Kiều Sơ Huân nàng còn chưa được thấy!
Kiều Sơ Huân lại bởi vì mấy ngày không gặp, nghe mọi người ngươi một câu ta một câu ân cần thăm hỏi dặn dò và trêu ghẹo lẫn nhau mà cảm thấy vô cùng thân thiết, cười gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người. Thật ra cũng không có gì đáng ngại, ngày mai ta sẽ làm..."
"Không được." Cảnh Dật lạnh lùng cắt ngang lời đồng ý của Kiều Sơ Huân, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người: "Đại phu đã nói rồi, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một tháng. Trong vòng một tháng này, các ngươi thích cái gì thì đi ăn cái đó, bạc không đủ thì bảo Cao Linh chi cho các ngươi."
Đã biết rõ Kiều Sơ Huân dễ mềm lòng mà hết người này tới người khác đều giả bộ đáng thương trước mặt nàng. Cứ giả bộ đi, sau này nàng khỏe lại rồi cũng không làm cho các ngươi ăn nữa! Trước kia Cảnh Dật vốn đã hơi bất mãn vì chuyện mỗi ngày Kiều Sơ Huân phải làm ba bữa cơm cho hơn hai mươi người, một mặt là vì thương nàng quá vất vả, mặt khác là vì việc này gián tiếp khiến thời gian Kiều Sơ Huân ở cạnh hắn bị rút ngắn đi, chỉ là trước giờ hắn vẫn không tìm được lý do thích hợp. Bây giờ thì tốt rồi, nhân cơ hội này mời một đầu bếp khác, hoặc là ra ngoài quán ăn cũng không sợ thiếu bạc, sau này thỉnh thoảng làm cho cái đám tham ăn kia một bữa là được rồi.
Đám ảnh vệ đồng loạt rụt cổ lại, ủ rũ cúi đầu lên tiếng trả lời dưới ánh mắt uy hϊếp lạnh lùng của Cảnh Dật, sau đó ỉu xìu kéo nhau ra khỏi phòng. Biết làm sao được, chủ tử là lớn nhất mà! Sau này nếu chủ tử có ra lệnh bảo bọn họ không được ăn đồ Kiều tiểu thư nấu nữa thì bọn họ cũng chỉ có nước vâng lời mà thôi, chỉ là vừa mới nghĩ đến khả năng này thôi mà mọi người đã nhịn không được nước mắt lưng tròng, rõ ràng mùa đông đã sắp qua mà sao cuộc sống tốt đẹp trước kia không còn trở lại nữa!
Cảnh Dật chỉ gọi Cao Linh ở lại, bảo hắn đóng cửa lại trước, sau đó đứng dậy đi ra giữa phòng, ghé tai dặn dò hắn mấy chuyện.
Tiểu Đào Nhi thấy thế thì vội vàng khom người về phía Cảnh Dật, sau đó nhanh chóng bưng khay tới bàn trà, nhấc chung thuốc ra. Mở nắp chung, đặt thìa bên cạnh, sau đó bưng tới trước mặt Kiều Sơ Huân, đôi mắt to tròn hơi đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào rồi? Đầu có còn đau nữa không? Trên người có chỗ nào khó chịu hay không?"
Nàng nghe đám ảnh vệ kia nói là cái tên xấu xa đó đã dùng ngân châm đâm vào mấy huyệt đạo trên đầu Kiều Sơ Huân, sau đó còn đút cho tỷ ấy không ít thuốc mê. Lúc Cảnh Dật ôm người về, là nàng đã giúp Sơ Huân tỷ tỷ thay xiêm y, thấy trên hai cánh tay và bên hông tỷ ấy đều hằn những dấu tay bầm đen, lúc đó nàng đã bị dọa cho sợ tới mức suýt thì hét ra tiếng.
Mấy ngày nay mọi người đều không về nhà, nàng làm cơm đưa tới phủ nha cũng hiếm khi gặp được ai, mọi người đều đi khắp thành tìm người. Nàng vốn lo muốn chết, nhưng ngay cả một người để nói chuyện cùng cũng không có, cũng chẳng có lòng dạ nào mà về nhà. Mấy ngày liên tiếp như vậy, mắt tiểu nha đầu cũng có quầng, khuôn mặt vốn phúng phính đã gầy đi trông thấy.
Kiều Sơ Huân thấy tiểu nha đầu như thể sắp khóc tới nơi thì vành mắt cũng nóng lên, nhưng vẫn vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc mà, ta không sao. Trên người đã tốt hơn nhiều rồi, thật sự không nghiêm trọng thế đâu."
Tiểu nha đầu thấy sắc mặt Kiều Sơ Huân tái nhợt, nhớ lại những vết bầm mà mình nhìn thấy tối hôm trước, lại liên tưởng đến tình cảnh đáng sợ mà đám ảnh vệ miêu tả thì môi dẩu lên, nước mắt rơi xuống tí tách, sau đó nhào vào lòng Kiều Sơ Huân nức nở thành tiếng. Bên kia Cảnh Dật vừa mới dặn dò xong, quay người lại thì sắc mặt đen kịt nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ bày cái vẻ mặt khó coi nhìn hai người đang ôm nhau khóc kia.
Kiều Sơ Huân vuốt ve đầu Tiểu Đào Nhi, cũng không kịp lau nước mắt trên mặt mình, nhẹ giọng dỗ dành một lúc thì tiểu nha đầu mới dần dần ngừng khóc. Cao Linh đứng cạnh đó thấy sắc mặt Cảnh Dật càng lúc càng khó coi thì ho khan một tiếng, cao giọng gọi Tiểu Đào Nhi: "Để Kiều tiểu thư uống thuốc trước đã, nếu không cứ thế lại phải sắc lên lần nữa."
Tiểu Đào Nhi nghe vậy thì vội vàng đứng lên, giơ tay lau mặt, bưng chung thuốc đặt vào trong tay Kiều Sơ Huân, giọng nói còn lẫn tiếng nức nở: "Sơ Huân tỷ tỷ mau uống thuốc đi."
Kiều Sơ Huân nhận lấy chung thuốc, cười yếu ớt nhìn nàng một cái: "Đừng khóc nữa, mặt lem luốc như con mèo con rồi, đi ra ngoài đó bị các ca ca cười rồi lại chạy đến tố cáo với ta."
Tiểu Đào Nhi ngượng ngùng, mặt đỏ ửng lên, bàn tay đưa lên che miệng: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ cười ta!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Kiều Sơ Huân cũng đã uống sạch chung thuốc. Tiểu Đào Nhi thấy Cao Linh đứng bên cạnh liên tục nháy mắt ra hiệu với mình thì cũng chợt hiểu ra, nói thêm với Kiều Sơ Huân mấy câu nữa rồi theo Cao Linh một trước một sau đi ra khỏi phòng, tiện thể bưng chung thuốc đi.
Cảnh Dật thấy trong khay vẫn còn hai đĩa thì mới nhấc lên nhìn thử. Một đĩa là quất ướp, một đĩa khác là mấy cái bánh ngọt màu sắc sặc sỡ.
Lớp vỏ bánh mịn màng, cứ cách một tầng trắng tinh như tuyết dày chừng một ngón tay lại có một tầng màu hoa hồng, từng tầng từng tầng xếp chồng lên nhau như vậy cho đến khi cao chừng ba tấc, tầng trên cùng màu trắng rải mấy cánh hoa nhỏ vụn, có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt.
Bởi vì vẻ bên ngoài của bánh này khá giống với mai ngâm tuyết lúc mặt trời lặn ngày đông, hơn nữa tiền triều từng có câu thơ "thế hạ lạc mai như tuyết loạn", cho nên mới được đặt cho cái tên rất thanh nhã là "thế mai như tuyết", thật ra đây cũng chẳng phải mai đỏ mà chỉ là cánh hoa hồng.
Cảnh Dật hơi nhếch môi, nhấc siêu nước trên lò xuống, rót ra hai cốc nước nóng, sau đó dùng thìa xúc một miếng bánh ngọt, đưa tới bên môi Kiều Sơ Huân: "Trước kia ta thích nhất là món này, nếm thử xem."
Kiều Sơ Huân hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nghe lời há miệng ra, ngậm lấy miếng bánh ngọt kia. Bánh vừa vào miệng đã nếm được mùi sữa thơm lừng cùng mùi hoa hồng, bánh được làm rất mịn, bông xốp như kem. Chậm rãi nhai nuốt cánh hoa hồng, sau đó nuốt bánh xuống cổ họng, trong miệng lập tức tràn đầy mùi sữa bò, cảm giác như thể mùi hương đọng lại khắp chốn.
"Có thích không?" Cảnh Dật nhìn vẻ mặt của Kiều Sơ Huân, lại xúc thêm một miếng nữa, chỉ là lần này lại cho vào miệng mình.
Kiều Sơ Huân thấy thế thì gò má hơi nóng lên nhưng vẫn thành thật gật đầu, quả thật đây là một món điểm tâm rất đặc biệt, chắc chắn sau khi làm xong đã lập tức được ướp lạnh, hơn nữa cũng may bây giờ bên ngoài trời cũng khá lạnh, nếu không thì với thành phần của bánh như vậy, chỉ sợ làm chưa được bao lâu đã nhão ra như bùn rồi.
Thấy trên môi hắn dính một chút sữa, Kiều Sơ Huân do dự một lúc lâu rồi vươn ngón tay trỏ lên nhẹ nhàng lau đi giúp hắn, cũng không dám ngước lên nhìn mặt Cảnh Dật, vội vàng buông mắt xuống nhẹ giọng giải thích: "Dính... dính sữa."
Cảnh Dật cong môi, bắt lấy bàn tay đang rụt về của nàng, nắm ngón tay dính sữa đưa lên môi mình, vươn đầu lưỡi ra liếʍ đầu ngón tay nàng. Thấy gò má nàng thoáng chốc như bị lửa thiêu, hắn lại càng nổi lên tâm tình đùa giỡn, buông thìa xuống, dịch người lại gần một chút, dùng môi mình cọ lên cánh môi mềm mại ngào ngạt hương thơm của nàng, thấp giọng nói: "Sao mà Sơ Huân lại dễ đỏ mặt như vậy chứ..."
Kiều Sơ Huân quay mặt đi muốn né tránh môi hắn, không ngờ lại bị hắn nhanh chóng hôn lên, tay nàng đặt trước ngực Cảnh Dật nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hơi ngọ nguậy muốn phản đối: "Lúc trưa công tử đã đồng ý với ta..."
"Ta đồng ý với nàng cái gì?" Cảnh Dật vừa liếʍ môi vừa cất giọng đùa cợt.
Kiều Sơ Huân bị hắn ôm trong ngực, làm thế nào cũng không tránh nổi hai cánh môi đang không ngừng truy đuổi của hắn, viền mắt hơi ươn ướt, nhỏ giọng oán giận: "Công tử cứ thích bắt nạt ta... Rõ ràng chàng đã nói sẽ không như vậy..."
Cảnh Dật thấy mình mà còn tiếp tục đùa nữa thì nàng thật sự sẽ khóc, không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ đành nén đám lửa đang bùng cháy trong l*иg ngực xuống, vươn tay kéo nàng lại. Tháo cây trâm trên đầu Kiều Sơ Huân xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc bị rơi ra ngoài của nàng, giọng chứa ý cười: "Được rồi, không lộn xộn nữa. Không được khóc, còn khóc nữa ta sẽ hôn thật."
Kiều Sơ Huân bị hắn nói như vậy thì lại hơi ngượng ngùng. Quả thật từ tối qua tới giờ nàng gần như chẳng làm gì khác, chỉ biết rơi nước mắt, thật sự rất sợ sẽ khiến cho Cảnh Dật phiền chán. Kiều Sơ Huân vội vàng gật đầu: "Ta không khóc nữa."
Cảnh Dật nghe thấy giọng điệu đó của nàng thì biết là nha đầu này lại muốn né tránh rồi, nhưng mà hắn cũng không vướng mắc chuyện này thêm nữa. Ngồi dậy tựa vào sạp, ôm nàng ngồi lên đùi, một tay vòng sau lưng nàng, tay còn lại bưng bát trà đút cho nàng uống mấy ngụm nước, sau đó mới chậm rãi nói: "Nàng và hắn quen biết nhau từ nhỏ sao?"
Vừa nghe Cảnh Dật nhắc tới người kia, cả người Kiều Sơ Huân lập tức căng cứng. Im lặng một lát, nàng vươn tay giật giật vạt áo Cảnh Dật, nhẹ giọng nói: "Công tử, ta có chuyện... muốn nói với chàng."
Cảnh Dật đặt bát trà sang một bên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ý bảo chính mình đang lắng nghe.
Kiều Sơ Huân cắn chặt môi, vừa nghĩ tới chuyện rất có thể Cảnh Dật sẽ vì chuyện này mà ghét nàng, trong lòng nàng đã xuất hiện cảm giác đau nhói. Mãi cho tới khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, nàng mới bỗng dưng hoàn hồn, hít sâu một hơi, lúc mở miệng thì giọng nói hơi run run: "Lúc trước, khi ta gặp công tử, chính là đang tránh người hôm qua. Hắn tên là Kiều Tử An, là quản gia trong phủ... Hôm đó..." Kiều Sơ Huân nhắm mắt lại, trán tựa vào ngực Cảnh Dật, dường như muốn tranh thủ thêm chút hơi ấm từ cơ thể hắn: "Hôm đó, ta bị người nhà ép gả cho một... người hơn bốn mươi tuổi, làm thϊếp..."
Bàn tay đang vuốt tóc nàng của Cảnh Dật vẫn không dừng lại, hắn nhìn hàng mi đang không ngừng run rẩy của nàng, cảm giác được nàng kề sát vào ngực hắn thì liền cúi đầu hôn lên gò má nàng: "Đừng sợ, không phải sau đó nàng đã gặp ta sao."
Kiều Sơ Huân dựa vào ngực Cảnh Dật, giọng nói hơi phiền muộn: "Công tử... không chê ta sao?"
Cảnh Dật nhíu chặt mày lại, lúc này mới hiểu tại sao trước kia nàng lại cứ do dự. Hắn đặt tay lên bàn tay đang níu chặt vạt áo hắn, ý bảo nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Dáng vẻ ta lúc này giống như chê bai nàng sao?"
Môi dưới đã bị cắn tới mức rỉ ra tơ máu, Kiều Sơ Huân chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Dật đang bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như trước kia, không hề có chút nào giống như ghét bỏ hay chê bai. Chỉ là đầu mày vẫn hơi nhíu lại, sau đó cúi xuống kề sát khuôn mặt nàng.
Bốn cánh môi nhẹ nhàng dán vào nhau, Cảnh Dật chậm rãi cọ xát môi nàng, nói: "Đó là sai lầm của người nhà nàng, có liên quan gì tới nàng chứ? Nếu nàng đã hạ quyết tâm trốn chạy thì chứng tỏ là nàng không hề muốn gả cho một người như vậy. Nếu ta không thích thì cũng là không thích người nhà của nàng, chỉ là đôi lúc, sinh ra trong một gia đình như thế nào không phải là chuyện chúng ta có thể tự lựa chọn được."
Giống như hắn từ khi còn nhỏ đã chán ghét cái vẻ ngoài giống hệt phụ thân và huynh trưởng của mình, không chỉ một lần muốn thoát khỏi cuộc sống ngày ngày phải gặp mặt hai người kia. Năm mười lăm tuổi ấy bị Triệu Lân bày mưu hạ độc, ném cho hai ả kỹ nữ, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt hắn ta hiện ra ở trong gương, rốt cuộc hắn đã nhịn không được mà nôn mửa.
Vác giáo lên vai phóng ngựa tới cổng thành, nhìn thấy bầu trời trong xanh như kéo dài vô tận, thế nhưng thân thể hắn dường như lại dơ bẩn từ trong ra ngoài. Hắn thờ ơ dẫn quân đi tiên phong, đã từng cho rằng mình chắc chắn sẽ chết trên chiến trường, không ngờ chiến trận kéo dài cả năm trời, hắn không chỉ không bị thương mà còn thắng trận trở về, lại bởi vì có công lớn mà được gia quan tấn tước.
Về đến nhà, nhìn bộ mặt xấu xí của hai kẻ kia, nghe những âm thanh dâʍ đãиɠ phóng túng không phân biệt ngày đêm trong phủ, chẳng cần nghĩ cũng biết những nữ tử trẻ tuổi kia đã bị chà đạp làm nhục cho tới lúc biến mất không chút dấu vết trên đời, thế nhưng hắn lại không cách nào ngăn cản được.
Nói chuyện với thánh thượng trong ngự thư phòng suốt cả đêm, nửa tháng sau, hắn có phủ đệ riêng của mình. Mặc dù nằm ở vùng ngoại ô cách thành Biện Kinh không xa, nhưng có thể thoát ra khỏi cái nơi chẳng khác gì địa ngục nhân gian đó đã đủ khiến hắn cảm thấy vô cùng may mắn.
Tám năm sau đó, hắn đi khắp trời nam biển bắc, leo núi vượt biển, rất hiếm khi trở về Biện Kinh, cũng quen được không ít bằng hữu đủ nghề đủ tính. Hằng năm chỉ có dịp đầu mùa hè hắn mới trở về viếng mộ mẫu thân, vào hoàng cung, tới vài ba phủ đệ, gặp gỡ mấy vị trưởng bối trong hoàng tộc cùng những người bằng hữu chí cốt từ thuở niên thiếu.
Mãi cho tới mùa hè năm nay.
Mất ba người huynh đệ, chính mình thì bị đánh trọng thương nhốt vào đại lao, vào cái khoảnh khắc ý thức tỉnh táo trở lại kia, hắn mới đột nhiên hiểu ra, né tránh không phải là biện pháp giải quyết vấn đề. Chính bởi vì hắn vẫn luôn né tránh không chịu đối diện nên mới khiến các huynh đệ cũng phải chịu khổ cùng mình, cũng hại biết bao bách tính vô tội bị giày vò chà đạp oan ức. Tám năm gom góp cùng chờ đợi, trọn bốn mươi ngày không ngủ không nghỉ tìm cách, thận trọng dẫn quân vào cuộc, tính toán tỉ mỉ bày ra cục diện kia, thề phải khiến cho hai người kia bị ném xuống tận mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không có cách nào xoay người.
Các vị trưởng bối ra sức giúp đỡ, bằng hữu chí cốt phối hợp một cách vô điều kiện, cuối cùng ngay cả thiên tử đương triều cũng bị hắn tính vào kế hoạch, đem mạng của mười tám huynh đệ và cả của chính hắn ra đánh cuộc vào lần đọ sức cuối cùng này. Vào khoảnh khắc nghe được lời tuyên án kia, hắn nôn ra một ngụm máu, nhìn bầu trời cao trong xanh bên ngoài phủ nha, hắn lại cảm thấy, thật ra cứ thế mà chết cũng không sao cả.