*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa rồi Mạnh trang chủ trông có vẻ là một người vô cùng hào sảng phóng khoáng, vậy mà bây giờ lại hoảng tới mức vội vàng chạy tới đỡ nữ tử kia đứng dậy. Một tay hắn nắm hai cánh tay nhỏ bé của tiểu mỹ nhân, tay còn lại cẩn thận đỡ ngang lưng nàng ta, trong giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều: "Ôi chao tâm can bảo bối của ta! Nàng bây giờ đang có thai, tuyệt đối không được làm mấy động tác mạnh, nếu không... làm nhi tử bảo bối của ta bị thương thì phải làm sao đây!"
Diện mạo của nữ tử kia khá xinh đẹp, nhìn tuổi thì có nói là đáng làm nữ nhi của Mạnh trang chủ cũng không phải là nói quá. Nàng ta được đỡ đến ngồi xuống một chiếc ghế có lót nệm dày, trước khi ngồi xuống vẫn không quên quay người sang vấn an Y Thanh Vũ và Cảnh Dật, giọng nói cũng êm ái, khiến người ta nghe vào có cảm giác rất xuôi tai.
Y Thanh Vũ cười ha ha đáp lễ, Cảnh Dật thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi.
Sau khi ngồi xuống, nàng ta nhỏ giọng nói gì đó bên tai Mạnh trang chủ, không biết là nói gì nhưng khiến cho nam nhân kia vỗ tay cười to, lại ôm nàng ta gọi tâm can bảo bối một hồi nữa.
Trước kia còn ở nhà, Kiều Sơ Huân đã hiếm có cơ hội gặp gỡ người lạ, từ sau khi theo Cảnh Dật tới phủ Việt Châu, những người nàng quen biết cũng chỉ quẩn quanh đám người Cao Linh và Tiểu Đào Nhi, cuộc sống của nàng vẫn rất hết sức chật hẹp. Bây giờ nhìn thấy Mạnh trang chủ ôm thê tử ta ta nàng nàng ngọt ngào như thể chẳng có ai xung quanh như vậy, nàng bất giác cảm thấy mặt đỏ lên, đầu cúi thấp xuống, lặng lẽ giấu tay vào trong tay áo, khẽ vân vê lớp vải vóc bên trong, thậm chí còn lúng túng thiếu tự nhiên hơn cả đương sự.
Hình như nữ tử ở bên đối diện kia phát hiện ra, nàng ta nhõng nhẽo mấy câu rồi đẩy Mạnh trang chủ ra, hắng giọng, sau đó nhẹ nhàng nói với nàng: "Vị cô nương này trông rất quen mắt!" Giọng điệu mềm mại êm ái lẫn với vẻ nghi hoặc, nghe giống như không phải thật sự nghi ngờ mà chỉ là mấy lời khách sáo để làm quen với người khác.
Kiều Sơ Huân vội ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên cười khẽ: "Chào Mạnh phu nhân."
Nàng ta nghe được lời này thì hơi ngẩn ra, sau đó thì cười khanh khách, một tay đưa khăn lên che miệng, đôi mắt tròn lúng liếng, dịu dàng nói: "Vị cô nương này thật đúng là người thú vị... Y đại nhân cũng thật là, rõ ràng biết một mình ta ở đây rất buồn chán, chẳng có tỷ muội nào làm bạn, thế mà chẳng sớm giới thiệu muội muội này cho ta làm quen!"
Vì tiếng cười của đối phương mà Kiều Sơ Huân càng trở nên lúng túng hơn, không biết câu chào ngắn gọn đó của mình có gì không ổn. Nàng chăm chú quan sát nàng ta nhưng vẫn không hiểu được. Theo những lời đối thoại ngắn ngủi vừa rồi nàng nghe được cùng cách ăn mặc thì nàng ta hẳn phải là chính thất phu nhân của Mạnh trang chủ, như vậy nàng chào nàng ta là "Mạnh phu nhân" cũng không có gì không đúng, thế tại sao nàng ta lại...
Đang nghĩ ngợi thì Mạnh trang chủ đã đứng lên, tiện tay đỡ nữ tử kia đứng dậy: "Người đã đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu bữa tiệc thôi. Gần đây ta mới mời một vị đầu bếp mới, có nhiều món rất độc đáo mới lạ. Ta còn đặc biệt tìm một vò ngọc luyện chùy mà Y đại nhân thích nhất, hôm nay chúng ta không say không về, không say không về!"
Kiều Sơ Huân đứng dậy theo Cảnh Dật, thấy bước chân hắn hơi chậm, đồng thời vươn một tay ra về phía nàng, những ngón tay thon dài khép lại, lòng bàn tay hướng lên trên, rõ ràng có ý bảo nàng đặt tay vào tay hắn.
Nếu là thường ngày thì đương nhiên Kiều Sơ Huân sẽ không chịu có cử chỉ quá mức thân mật với Cảnh Dật, sẽ không hề lưỡng lự gì mà từ chối ngay lập tức, thế nhưng hôm nay tới trang viên này, nàng vẫn luôn cảm thấy xung quanh lộ ra bầu không khí kỳ lạ khiến người ta bất an.
Cái nhìn chằm chằm hồi lâu của Mạnh trang chủ lúc ở cửa trang viên cùng thái độ kỳ lạ vừa rồi của Mạnh phu nhân đối với nàng khiến Kiều Sơ Huân không biết là do mình căng thẳng quá mà nghi thần nghi quỷ hay là chuyện hôm nay thật sự có chỗ quái lạ, nói tóm lại là từ lúc đi vào sơn trang, trong lòng nàng vẫn thấy lo sợ. Vì vậy lúc này Cảnh Dật vươn tay ra đã khiến nàng cảm thấy giống như hắn đang giang rộng cánh bảo vệ nàng trong lòng, hơi ấm tràn ra từ lòng bàn tay hắn, lặng lẽ gọi Kiều Sơ Huân mau đi tới.
Trong lòng hoang mang bối rối, Kiều Sơ Huân vươn tay ra, ngoan ngoãn đi tới cạnh Cảnh Dật. Bàn tay nhỏ bé vừa đặt vào lòng bàn tay hắn thì đã bị hắn nắm chặt, ngón tay hắn nhịp nhàng ấn vào lòng bàn tay nàng. Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, lúc này Kiều Sơ Huân mới hiểu ra, hành động nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay nàng là một cách trấn an của hắn, hắn dùng hành động đó để nói với nàng rằng không cần sợ hãi hay lo lắng.
Trong lúc mấy người đang bàn chuyện võ thuật thì đã có hạ nhân bưng thức ăn lên, chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đầy bát đĩa. Mạnh trang chủ đứng dậy châm rượu cho mấy người, nâng chén rượu lên trước: "Hôm nay may mắn được kết giao với Cảnh công tử, Mạnh mỗ quả thật rất vui mừng! Vừa hay ngày lành lại có cảnh đẹp, tứ mỹ tề tụ, những lời thừa thãi không cần nói, chúng ta cạn chén này trước!"
* "tứ mỹ" bao gồm ngày lành, cảnh đẹp, tâm trạng tốt, có chuyện vui. Cũng có cách giải thích khác rằng "tứ mỹ" bao gồm âm nhạc, ẩm thực, văn chương và đàm luận; hoặc là lời nói đẹp, hành động đẹp, tâm linh đẹp, tư tưởng đẹp.Kiều Sơ Huân vốn không giỏi uống rượu, nhưng Mạnh phu nhân ở bên phía đối diện đã giơ chén rượu lên, lại còn một hơi uống cạn, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nâng chén rượu lên, nhíu mày uống một ngụm.
May rằng ngọc luyện chùy tuy là danh tửu nhưng mùi vị cũng không quá nồng, có thể coi như khá ngọt và thanh. Kiều Sơ Huân khẽ nâng tay lên che trước miệng, thở ra hai hơi. Từ nhỏ tới lớn nàng gần như chưa từng uống rượu, nhất thời không thể thích ứng được với vị cồn, may mà không bị sặc trước mặt mọi người, nếu không... thật đúng là có phần thất lễ.
Từ lúc ngồi xuống, Cảnh Dật đã kéo tay Kiều Sơ Huân đặt lên chân mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nàng, nhất quyết không chịu buông ra. Bây giờ thấy nàng miễn cưỡng uống hơn nửa chén rượu rồi che miệng lại, mi mắt khẽ run thì nét mặt hắn cũng không có gì khác thường, chỉ cầm đũa lên gắp một miếng bánh ngọt hoa bông bỏ vào trong bát nàng, sau đó đổ nửa chén rượu còn lại vào trong chén mình, ý là cho dù có mời rượu nữa thì hắn cũng sẽ uống hết phần của Kiều Sơ Huân.
Từ sáng Y Thanh Vũ đã phát hiện ra tâm tình của Tiểu Hầu gia không được tốt lắm, vẫn vừa cười nói vừa quan sát sắc mặt hắn, nhận ra dường như vấn đề nằm trên người Kiều Sơ Huân. Hắn nhìn sắc mặt và cử chỉ của Kiều Sơ Huân, mặc dù có vẻ lo sợ bất an nhưng rõ ràng là chính nàng cũng không hiểu nội tình. Y Thanh Vũ cũng trở nên mông lung mơ màng, chỉ có thể tiếp tục yên lặng quan sát.
Mạnh trang chủ lại không hề hay biết, vừa chiếu cố chuyện ăn uống của thê tử vừa gắp thức ăn chia cho mấy người còn lại, rất hào hứng giới thiệu mấy món ăn trên bàn cho mọi người. Không thể không nói, bàn đồ ăn này nhìn qua thì có vẻ giản dị, nhưng tính kĩ thì cũng xấp xỉ khoản chi tiêu của một gia đình bình thường trong nửa năm: măng non đầu mùa, tuyết nhĩ hầm hạt sen, thịt hươu nướng trong mềm ngoài giòn, huyết yến thượng phẩm, cơm từ gạo ngọc bích... Ngoài ra còn có ngọc luyện chùy hiếm có khó tìm, mặc dù bầu không khí giữa mấy người có vẻ hơi kỳ lạ nhưng ai nấy đều ăn uống ngon miệng, đặc biệt là Y Thanh Vũ, cơm no rượu say, ăn uống rất vui vẻ!
Tay trái của Kiều Sơ Huân bị Cảnh Dật nắm chặt, sợ bị mấy người kia nhìn thấy nên nàng vẫn không dám ngước mắt lên nhìn người khác, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.
Cảnh Dật thì lại chẳng hề để ý, món nào cũng nếm một chút, nhưng ăn cũng không được nhiều như lúc ở nhà, lại còn quan tâm tới khẩu vị của Kiều Sơ Huân, cho nên hễ nếm được món nào khá thanh đạm thì đều gắp một ít bỏ vào trong bát nàng.
Nữ tử đối diện nhấp một hơi rượu, mắt môi đầy ý cười, lúc đầu là vươn tay ra nhéo Mạnh trang chủ bên cạnh một cái, đưa mắt ra hiệu bảo hắn nhìn sang phía bàn đối diện, sau đó thì cười lên tiếng: "Tình cảm của Cảnh công tử và cô nương thật là tốt, ta nhìn thấy cũng phải ghen tị. Không biết lúc nào thì sẽ bày tiệc mừng đây? Tới lúc đó tuyệt đối đừng quên thông báo cho lão gia nhà ta một tiếng đấy!"
Kiều Sơ Huân vừa mới cho vào miệng một ngụm tào phớ, nghe được lời này thì suýt nữa bị sặc, vội vàng vươn tay ra che miệng, ho mấy tiếng liên tục mới có thể miễn cưỡng kiềm chế được, nhất thời vừa thẹn lại vừa sợ, hơn nữa thật sự không biết phải nói thế nào, quanh khóe mắt đã đỏ ửng lên.
Cảnh Dật thì lại có vẻ không hề kinh ngạc trước câu hỏi của đối phương, điềm tĩnh đáp lại: "Đây là chuyện đương nhiên." Đồng thời lại múc một bát canh cá trắm đen đưa tới trước mặt Kiều Sơ Huân, ý bảo nàng uống tạm một ngụm để đè ép cơn ho.
Y Thanh Vũ biết rõ tính cách của người này, đã nhìn ra hiện giờ Cảnh Dật không vui, vội vàng bưng bát canh thịt vịt vừa mới múc lên: "Ôi chao, từ nhỏ tới lớn đến giờ ta mới được ăn nhiều thịt vịt như vậy, lại còn thơm ngon thế này, phải ăn thêm một bát mới được!"
Mạnh trang chủ quay sang liếc nhìn cái bát trong tay Y Thanh Vũ, cười ha ha: "Y đại nhân thật không hổ là người sành ăn, vị giác rất nhạy bén!"
"Còn nhớ lúc đó, ta cũng là vì nếm được món canh vịt này nên mới quyết tâm muốn mời vị đầu bếp kia." Mạnh trang chủ vừa vuốt râu vừa nói: "Món này phải luộc vịt với nước lạnh cho tới khi chín được tám phần thì vớt ra để ráo, rút hết xương, lấy tay xé thành từng miếng không vuông cũng không tròn, lại bỏ vào trong nước đun với lửa nhỏ, thêm chút muối và rượu, cho vào nồi chưng cách thủy với khoai từ và khoai sọ cắt nhỏ, chưng cho tới khi mềm nhũn thì thêm gừng, măng cùng với hành lá."
"Mặc dù nói thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu đầu bếp không nắm tốt độ lửa thì thịt vịt sẽ dai, nước canh sẽ hoặc là không đủ đậm đà hoặc là quá ngấy. Chỉ có món canh thịt vịt mà vị đầu bếp này làm mới là tuyệt nhất!"
Y Thanh Vũ cười tủm tỉm nhấp một hớp canh, gật đầu liên tục: "Thịt béo mềm nhưng lại không hề ngấy, khoai từ mịn khoai sọ mềm, nước canh nồng đậm lại không quá đặc, hoàn toàn giữ được vị tươi ngon của thịt vịt mà lại không hề có vị tanh nồng, quả là khéo tay!"
Bên này hai người hào hứng nói về món canh thịt vịt, bên kia Mạnh phu nhân cũng quan sát Kiều Sơ Huân đầy hứng thú. Kiều Sơ Huân vốn đã lúng túng, bởi vì câu trả lời điềm tĩnh kia của Cảnh Dật mà trong đầu càng lộn xộn hơn, mi mắt run rẩy, bàn tay vốn đang đặt trên đùi Cảnh Dật cũng giãy giụa muốn rút ra.
Cảnh Dật nghiêng mặt sang nhìn khóe mắt đỏ ửng của nàng một cái, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng nhạt bớt, hắn nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói một câu: "Đừng sợ, ăn xong cơm chúng ta sẽ về nhà ngay."
Trong đầu Kiều Sơ Huân đầy lo lắng, theo trực giác cảm thấy nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần, trái tim đập loạn trong l*иg ngực, tiếng sau to hơn tiếng trước, trong người như có thứ gì đó đang không ngừng cuộn trào, cuộn xuống tận dạ dày. Vừa nghe Cảnh Dật nói câu "về nhà" kia, không hiểu sao nàng lại thấy khóe mắt nóng lên, rũ mắt xuống gật mạnh đầu một cái.
Mạnh phu nhân dường như cảm thấy vẫn còn chưa thỏa mãn, một tay chống cằm, nghiêng đầu quan sát nàng tỉ mỉ, cất giọng như thể đã uống say: "Sao ta nhìn cứ cảm thấy cô nương rất quen mắt, thật sự giống như đã từng gặp qua ở đâu đó, nếu không thì cũng là... nghe người ta nói -- Á!"
Lời còn chưa dứt thì nàng ta đã đột nhiên thét lên một tiếng đầy đau đớn, chén rượu trên tay rơi xuống mặt bàn, rượu vung ra bắn lên y phục. Nữ tử kia sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt lại, một tay đỡ bụng cuộn tròn người lại, một tay vội vàng níu lấy tay áo người ngồi cạnh: "Lão gia, lão gia, ta..."
Mấy người kia nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng hoảng sợ. Mạnh trang chủ đã hoảng tới mức bay mất ba hồn bảy phách, bỏ đũa xuống ôm lấy nàng ta hỏi luôn miệng: "Yên Nhi nàng làm sao thế? Đau ở đâu? Ở trong bụng sao?"
Mạnh trang chủ vừa nói vừa ôm ngang người lên, đồng thời cao giọng hô to ra bên ngoài: "Quản gia! Mau đi mời đại phu!"
Y Thanh Vũ cũng đứng dậy đi ra theo. Cảnh Dật kéo tay Kiều Sơ Huân đi theo sau cùng, ánh mắt vốn đã lạnh lùng, bây giờ càng trở nên âm trầm.
Mấy người lần lượt đi vào căn phòng gần nhất, hạ nhân ra ra vào vào châm lửa nhóm bếp nấu nước nóng, Mạnh phu nhân lúc đầu đau tới mức nói không nên lời, bây giờ lại liên tục kêu đau, giọng nói vốn dịu dàng êm ái bây giờ nghe lại có vẻ vô cùng thê lương, khiến người ta hết sức không đành lòng.
Kiều Sơ Huân quay sang nhìn Cảnh Dật: "Công tử..."
Đương nhiên Cảnh Dật biết là nàng muốn giúp đỡ, hắn hơi do dự một lát, gật đầu đồng ý, đồng thời còn dặn dò: "Không cần phải gắng sức quá, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có đại phu tới xem bệnh."
Kiều Sơ Huân gật đầu, đi tới bên ngoài bức bình phong, cao giọng nói: "Mạnh trang chủ, tại hạ có hiểu một chút y thuật..."
Lời còn chưa dứt thì đã thấy Mạnh trang chủ đi tới trước mặt, đôi mắt nhìn nàng đầy khẩn thiết: "Nếu vậy phải phiền cô nương rồi!" Đại phu gần nhất cũng phải vào trong thành mới tìm được, đi tới đi lui cũng tốn không ít thời gian, có người am hiểu có thể xem giúp đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu, đi nhanh tới bên cạnh giường, thấy nữ tử kia co tròn người lại, tay ôm lấy bụng dưới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, miệng vẫn không ngừng kêu đau.
Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng kéo cổ tay nàng ta tới, đặt ba ngón tay lên bắt mạch, vừa làm vừa nhẹ giọng trấn an: "Phu nhân đừng lo lắng quá, đại phu sẽ tới ngay thôi."
Nàng ta khó nhọc nhấc mi mắt lên, đôi mắt khép hờ, thều thào nói: "Bụng ta, đau quá... Hài tử, hài tử có giữ lại được không..."
Kiều Sơ Huân cau mày lại, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân cảm thấy trong bụng rất nôn nao, hơi thở nặng nề?"
Nữ tử kia gật đầu một cách yếu ớt, bên khóe mắt có giọt lệ trào ra: "Ta... cứ cảm thấy như thể có thứ gì đó liên tục chảy xuống dưới, á... Hài tử..."
Kiều Sơ Huân vội vàng nắm lấy tay nàng ta, nhìn vào hai mắt nàng ta mà nói: "Phu nhân chớ nghĩ ngợi lung tung, hài tử không có vấn đề gì, có lẽ là vừa rồi ăn thứ gì đó không hợp mà thôi, hài tử không sao cả."
Nữ tử kia chảy nước mắt gật đầu, cầm chặt lấy tay Kiều Sơ Huân, những móng tay được sơn màu đỏ tươi bấm chặt bàn tay trắng nõn của nàng tới mức có thể nhìn thấy những vết máu bầm, cắn răng nói: "Đúng, hài tử không sao..."
Kiều Sơ Huân bất chấp cảm giác đau đớn trên mu bàn tay, nhẹ giọng trấn an nữ tử kia hít thở đều đặn, bình phục tâm tình, đồng thời gọi Mạnh trang chủ tới, đọc một toa thuốc an thai để hạ nhân nhanh chóng đi sắc lên. Bởi vì nàng đã cố ý chọn toa thuốc với những dược liệu không quá đặc biệt nên chẳng mấy chốc thuốc đã được sắc xong bưng lên.
Nhắc tới cũng lạ, ước chừng sau đó chỉ một khoảng thời gian đủ để uống cạn một chén trà thì cơn đau trong bụng nữ tử kia dần giảm bớt, mặc dù vẫn thấy khó chịu nhưng không còn đau dữ dội như vừa rồi nữa. Kiều Sơ Huân nhẹ nhàng lui ra bên ngoài phòng, Y Thanh Vũ và Cảnh Dật chia ra ngồi hai bên trái phải, thấy thế thì vội vàng lên tiếng hỏi: "Mạnh phu nhân có gì đáng ngại không?"
Cảnh Dật thì kéo thẳng người nàng tới trước mặt mình, sờ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, hai hàng mày nhíu chặt, lại vén ống tay áo lên kiểm tra cổ tay. Cánh tay nhỏ bé trước giờ vẫn luôn trắng nõn bị người ta nắm chặt tới mức đỏ lên, mu bàn tay còn để lại vết máu bầm, bây giờ đã chuyển sang màu xanh tím.
Kiều Sơ Huân thấy Y Thanh Vũ ngồi bên cạnh như cười như không mà nhìn nàng chằm chằm, vẫn đang chờ câu trả lời của nàng, vì vậy nàng vội vàng rút tay về, lên tiếng trả lời: "Có lẽ là ăn món gì không hợp, uống chút thuốc an thai thì sẽ ổn thôi, không có gì đáng ngại. Chỉ là..."
Bàn tay Cảnh Dật thu vào, túm nàng lại gần hơn chút nữa, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: "Tránh cái gì!" Hắn không thèm để ý tới ánh mắt chế giễu của Y Thanh Vũ ở gần đó, lấy tay móc hộp thuốc trong tay áo ra, đưa tới giữa hai người: "Mở ra."
Kiều Sơ Huân vừa nhìn thấy hộp thuốc tròn tròn này thì lập tức nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở góc đường mấy ngày trước, bao gồm nụ hôn nóng bỏng trước đó và cả câu nói ngang ngược của người này với nàng, nhất thời gò má liền đỏ ửng lên.
Ngón tay nàng hơi run run đặt lên cái hộp, phối hợp với tay hắn mở nắp hộp ra, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm mang theo ý cười của người nọ đang dán chặt bờ môi và cằm của nàng đầy ẩn ý. Sau đó, dường như cảm giác được, hắn chậm rãi dời tầm mắt lên, chống lại ánh mắt bối rối của nàng.
Mơ hồ nghe được tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng hắn, Kiều Sơ Huân cắn chặt môi, cũng chẳng dám đưa mắt nhìn xem rốt cuộc có phải hắn đang cười thật hay không, chỉ cảm thấy trên mu bàn tay bị hắn nắm kia được thoa lên một lớp thuốc mát lạnh, đầu ngón tay ấm áp chậm rãi lướt qua chỗ đau, thuốc lại lạnh ngắt, ngay sau đó là một cơn gió nhẹ lành lạnh lướt qua...
Kiều Sơ Huân nghi hoặc quay đầu sang, chỉ thấy người nọ kéo tay nàng đặt lên gần môi, cánh môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng thổi lên tay nàng. Thấy nàng ngây ra nhìn mình, hắn hơi cong môi nở ra một nụ cười không đứng đắn, hôn nhẹ lên ngón tay giữa của nàng một cái, lạnh giọng ra lệnh: "Lần sau không được phép cho người ta siết tay như vậy nữa."
Bên cạnh truyền tới tiếng cười cố nén của Y Thanh Vũ, Kiều Sơ Huân chỉ cảm thấy bên tai ong ong, hai gò má vốn đã đỏ ửng lại càng đỏ hơn, thật sự có thể sánh với hồng mai bên bờ sông trong tiết tháng chạp.
Kiều Sơ Huân trợn mắt cắn môi trừng Cảnh Dật, ấm ức tới muốn chảy nước mắt, vừa muốn bỏ mặc hắn để chạy ra ngoài thì nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng "choang", ngay sau đó là một giọng nam nhân xa lạ đầy vẻ gay gắt: "Cái toa thuốc dân gian chẳng biết ở đâu ra này mà cũng dám cho trang chủ phu nhân nhà ngươi uống sao? Mau đổ đi đổ đi!"
* Ngọc luyện chùy là tên một loại rượu rất nổi tiếng thời cổ đại * Bánh ngọt hoa bông là một món ăn vặt truyền thống đặc sắc, nổi tiếng nhất là món bánh của cửa hàng "Quảng Ký" trên phố mỹ thực Phần Ninh, được chế biến từ bột gạo nước xay mịn và đường kính trắng, có vẻ bề ngoài giống như hoa của cây bông. Món bánh này là một trong những món ăn được người Phật Sơn chuẩn bị cho lễ mừng năm mới. * Gạo ngọc bích là một loại gạo chất lượng tốt, có nguồn gốc từ huyện Ngọc Điền tỉnh Hà Bắc, có hạt dài mảnh, màu hơi xanh biếc, khi nấu lên có mùi rất thơm.