🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Thư Nhan quay đầu liếc nhìn Thư Hàm:
"Em, một kẻ nói dối thì có tư cách gì quản chị."
-----------------------------------------------
Lúc Cao Thiên Hồng đến cửa lớn của hoa viên Cảnh Tường, Ngô Quân Trạch đang cúi đầu ngồi xổm bên đài phun nước nước trắng xoa, áo khoác một góc kẹp giữa bụng và hông, một góc rơi bên ngoài, dây giày chân trái lỏng lẻo tản ra.
Cao Thiên Hồng đi tới, ngồi xổm xuống giúp người kia cột chặc dây giày, Ngô Quân Trạch đưa tay khẽ sờ khóe miệng bị nứt của Cao Thiên Hồng, Cao Thiên Hồng ngửa mặt cầm lấy tay hắn, sờ tóc người kia.
"Có bị dọa không?"
Ngô Quân Trạch lắc đầu, ôm lấy hắn.
Cao Thiên Hồng hai tay nắm chặt tay, một tay vỗ nhẹ lưng Ngô Quân Trạch, cảm thụ hô hấp của người kia phả lên cổ, trong lòng có chút dễ chịu.
"Sao cậu biến thành như vậy?" Ngô Quân Trạch giương mắt nhìn, trời còn chưa sáng tỏ, hoa viên Cảnh Tường không phải là đường phố phồn hoa gì, người không nhiều lắm, hắn ôm người kia:
"Cậu mau trở về đi."
Thím lao công ở đường đối diện cầm cây chổi quét một vòng lớn trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng soàn soạt có lẽ vì buổi sáng yên tĩnh càng khiến cho nó trở nên trong lanh lãnh.
Muốn khuyên người kia, trường học rút lại lệnh đuổi học tốn biết bao công sức, có thể lưu lại học tập cũng đã rất may mắn rồi. Lúc ở Chánh giáo Ngô Quân Trạch cũng nói rõ, hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người mình, nói hắn từ nhỏ tính hướng không bình thường, cố ý câu dẫn Cao Thiên Hồng, mọi chuyện đều không có liên quan đến Cao Thiên Hồng, Cao Thiên Hồng chỉ là người bị hại.
Chỉ cần Cao Thiên Hồng nghe theo lời hắn nói sau đó cùng người nhà giải thích rõ, nhận sai coi như Cao gia có tức giận thì dù sao Cao Thiên Hồng cũng là con của họ, sự tình xảy ra như vậy thì còn có thể làm sao nữa chứ? Đợi thời gian trôi qua, phụ huynh trong nhà bớt giận.. cũng cho qua thôi. Huống chi Cao Thiên Hồng còn là đứa trẻ có thành tích xuất sắc như vậy. Một đứa trẻ tốt thì cơ hội được tha thứ tất nhiên sẽ cao hơn một đứa trẻ bình thường.
Cao Thiên Hồng kéo Ngô Quân Trạch đến góc nhỏ kẹp giữa sạp báo và tường, giúp hắn chỉnh áo:
"Cậu xem cậu kìa, buổi tối cũng không ngủ ngon."
"Chẳng phải cậu cũng vậy sao?" Ngô Quân Trạch cười, xoa xoa vành mắt đen của người kia.
Cao Thiên Hồng nhìn người kia thật lâu, nói:
"Trong nhà không cần cậu nữa?"
Ngô Quân Trạch thở dài:
"Đại khái là vậy."
Ba hắn là dùng côn sắt hàn điện còn dư lại đánh đuổi hắn ra ngoài, hắn vĩnh viễn không thể quên được ba hắn nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt phủ đầy tia máu, cứng cổ hét lên:
"Sinh ra mày một đứa không biết xấu hổ như thế, thứ tạp chủng không có tôn nghiêm, là trên mộ phần Ngô gia dính phải thứ xúi quẩy! Mày đi, Ngô gia của tao sẽ không có thứ người như mày! Đừng trở lại nữa!"
"Không có việc gì." Cao Thiên Hồng xoa mặt người kia an ủi, "Mình nhớ cậu."
"Ngô Quân Trạch hít sâu một hơi:
"Cao Thiên Hồng, cậu xem lúc nào cậu cũng hướng những điều tốt với mình như vậy, mình chung quy đều là hại cậu."
"Nói ngốc gì vậy." Cao Thiên Hồng ôm lấy mặt người kia, "Cậu khi nào thì hại mình chứ, dù là hại mình thì mình cũng chịu."
Trước cửa tiểu khu có hai tiệm ăn, một tiệm bán cháo, một tiệm bán mì.
Cao Thiên Hồng sợ Ngô Quân Trạch không ăn gì nên mua cho hắn một chén cháo đen, hai cái bánh bao thịt.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Ngô Quân Trạch muỗng có muỗng không đưa vào miệng, hắn ngẩng đầu nhìn Cao Thiên Hồng đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích.
Ngô Quân Trạch cười múc một muỗng đút cho Cao Thiên Hồng:
"Sao cậu không ăn hả?"
Hắn chú ý người ở bàn sau nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, hắn cũng không cấm kỵ gì chỉ để ý nhìn Cao Thiên Hồng.
Cao Thiên Hồng nuốt xuống muỗng cháo, cười nói:
"Mình nhìn cậu ăn."
Ngô Quân Trạch không trả lời lại, hắn tự mình ăn một muỗng rồi đút cho Cao Thiên Hồng một muỗng.
Cơm nước xong xuôi, Ngô Quân Trạch cùng Cao Thiên Hồng ở vườn hoa trong công viên Cảnh Tường tản bộ, Cao Thiên Hồng hỏi:
"Sao cậu lại ở chỗ này của Diêu lão sư?"
"Cái này nhắc đến cũng là một loại duyên phận." Ánh mắt của Ngô Quân Trạch trầm xuống, nói tường tận cho Cao Thiên Hồng nghe về chuyện Diêu Thư Hàm tìm được hắn ở dưới lầu nhà hắn, mượn phòng cho hắn ở, bằng lòng giúp hắn tham gia vào kỳ thi tốt nghiệp.
Đương nhiên còn có chuyện Diêu Thư Hàm cũng là...
Cao Thiên Hồng nghe xong cũng ngẩn ra, hắn vốn tưởng rằng lão sư đều giống như chủ nhiệm Lương đều là dạng người độc ác cay nghiệt hoặc là giống như Mễ lão sư cái gì cũng im lặng như vậy, không nghĩ tới còn có người như Diêu Thư Hàm là là một lão sư thiện lương rộng lượng, hơn nữa vị lão sư này lại còn giống như hai người bọn họ, là một người từng trải.
"Cho nên, cậu bây giờ ở đây, sau đó tham gia thi tốt nghiệp?" Cao Thiên Hồng nhặt một chiếc lá rơi từ trên cây xuống, xé thành mảnh vụn rồi ném xuống đất.
"Cậu muốn dựa vào cô ấy?"
Ngô Quân Trạch hiểu rõ tính tình của Cao Thiên Hồng, Cao Thiên Hồng tính tình kiêu ngạo, từ trước đến nay cái chuyện ăn nhờ ở đậu là chuyện hắn xem thường nhất.
Hắn đυ.ng đυ.ng vào cánh tay Cao Thiên Hồng:
"Diêu lão sư đang giúp mình, nếu không... mình có thể làm gì? Tối hôm qua chỉ có thể lưu lạc đầu đường."
"Cậu nghĩ mình sống tốt hơn chắc?" Cao Thiên Hồng bỗng ngẩng đầu, bước về trước hai bước.
"Tối hôm qua mình chính là lưu lạc đầu đường!"
Ngô Quân Trạch ngẩn người, vô thức lui lại.
"Xin lỗi... mình---"
Cao Thiên Hồng tiến lên phía trước, bắt lấy người kia, ôm vào lòng, ôm thật chặt.
"A Trạch, đi theo mình đi."
Ngô Quân Trạch chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng trong một giây.
Hắn hỏi:
"Đi? Đi đâu?"
Cao Thiên Hồng xoa ót người kia, nhìn về phương xa, mặt trời chậm rãi hiện ra, bầu trời đã có chút ánh dương.
"Đi chỗ nào cũng được" Cao Thiên Hồng nói, giọng rất thấp.
"Chỉ cần có cậu."
------------
Tối qua cả một đêm Thư Nhan ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm thức dậy lên mạng, từ DangDang* đến sách tâm lý học cơ bản, còn vào cái diễn đàn quỷ quái gì nữa, đăng một bài: Nếu như bạn của tôi từng trải qua trị liệu chán ghét, như vậy người đó sẽ như thế nào?
(*DangDang là một công ty thương mại điện tử của Trung Quốc giống giống Taobao với Amazon, Ebay)
Thư Nhan đau đầu, cô cảm thấy cái bài đăng này không nói rõ vấn đề, không có trọng tâm, không thể nhận được câu trả lời thỏa đáng, có lẽ cô không biết sắp xếp câu từ như thế nào.
A! Phiền chết đi được!
Nếu như thực sự không được thì hỏi lại Lan Hề một chút.
Cùng là nữ nhân, Thư Nhan lại là người minh bạch đơn giản, vì sao Lan Hề cùng Thư Hàm lại thuộc dạng người khó có thể lý giải vậy chứ!
Viết văn thực sự quá kỳ quặc, ví dụ như phải phân rõ cái gì mà phép ẩn dụ, so sánh, đều loạn xà ngầu phiền phức!
Có chuyện cứ việc nói thẳng, có vấn đề gì thì chúng ta cứ việc cứ "bày ra" rồi từ từ phân tích sau đó giải quyết vấn đề, không phải là ok sao? Vạn sự đại cát, không nên hở một chút là "Cô không hiểu!" "Cô cảm thấy thế nào?" "Tôi sợ cô không tiếp thu được." "Cô tốt nhất là chuẩn bị tâm lý thật tốt", mỗi một chuyện đều như vậy, các người cứ bảo ta có thời gian chuẩn bị nói không chừng ta đã giải quyết xong vấn đề. Người với người quả là không đồng dạng, nữ nhân cùng nữ nhân càng khó có thể nắm bắt.
Diêu Thư Hàm cầm ly nước bước đến bên cạnh Thư Nhan:
"Sao hôm nay chị dậy sớm vậy?"
Thư Nhan vội đóng laptop lại.
"Chị vẫn dậy sớm mà."
"Sáng chị không có lớp."
Diêu Thư Hàm nhớ lại thời khóa biểu của Thư Nhan, thứ 6 buổi chiều có 2 tiết, sáng thì không.
Thư Nhan đẩy mạnh cái ghế bàn học, đi tới muốn uống ly nước của Diêu Thư Hàm:
"Không phải sáng sớm em lại muốn đi xem cái nam sinh khả ái mà em chứa chấp hả?"
Diêu Thư Hàm nhíu mày, thu tay về:
"Đây là ly em đã uống, tự đi lấy ly rót nước đi."
Thư Nhan không thèm để ý chút nào đoạt lấy cái ly, uống một hơi cạn sạch.
"Chị đi chung với em."
Diêu Thư Hàm chắc chắn là không muốn Thư Nhan đi, cô đang nghĩ làm sao cự tuyệt người kia liền nghe người kia nói:
"Nhà em không có ai? Liền đem học sinh về nhà, ba mẹ đồng ý?"
Sắc mặt Diêu Thư Hàm tối lại, không dám nhìn người kia.
Thư Nhan nhấc cằm Thư Hàm lên:
"Hay là, em vốn không sống cùng ba mẹ, phòng vốn không có người ở cho nên em mới dám tùy tiện đem người về nhà?"
Diêu Thư Hàm bị ép nhìn Thư Nhan, trong nhất thời quên mất trả lời.
"Con ngươi đừng có chuyển sang trái, lại muốn gạt chị sao!?" Thư Nhan khẽ cười, buông người kia ra.
"Có chuyện em không nói, chị hiểu, mỗi người điều có việc riêng tư, nhưng em không nói, chỉ cần chị cảm thấy hứng thú dù chỉ là dấu vết nhỏ chỉ vẫn sẽ lần theo rồi hái xuống cho em một quả bí đao lớn."
Huống chi, Diêu Thư Hàm là người mà cô muốn theo đuổi.
Aizzz...
Diêu Thư Hàm trong lòng vạn phần thê lương, xem ra, những ngày lành của cô rất nhanh sẽ chấm dứt.
Nên tới, sớm muộn gì cũng sẽ tới.
"Đi thôi." Diêu Thư Hàm đi về hướng cửa lớn.
"Em lo Ngô Quân Trạch trong lòng nghĩ quẩn sẽ làm chuyện điên rồ."
Lúc Diêu Thư Hàm mở cửa thì Ngô Quân Trạch đang ghé lên bàn trà viết lời nhắn, Cao Thiên Hồng cầm túi du lịch, nhìn thấy Diêu Thư Hàm và Thư Nhan đột nhiên xuất hiện, hai người đều trợn tròn mắt.
Ngô Quân Trạch cầm bút không chắc nên đã quẹt một đường dài trên giấy:
"Diêu lão sư..."
Diêu Thư Hàm nhìn ba lô trên vai Cao Thiên Hồng, ánh mắt trầm xuống:
"Hai đứa ăn sáng chưa?"
Ngô Quân Trạch thu hồi bút:
"Dạ rồi..."
Thư Nhan sờ cằm, khẽ hừ một tiếng rồi tiến về phía trước.
Diêu Thư Hàm kéo Thư Nhan nhưng bị Thư Nhan tránh được.
"Da, túi du lịch đều chuẩn bị xong, lên kế hoạch cũng không tệ." Thư Nhan dửng dưng đi tới, đứa nhỏ thân thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên so với Thư Nhan thấp hơn một chút buộc phải ngẩng đầu nhìn Thư Nhan.
Thư Nhan vừa chỉ Cao Thiên Hồng vừa chỉ vào Ngô Quân Trạch, "Hai người giỏi nhỉ."
"Thư Nhan!" Diêu Thư Hàm kéo Thư Nhan về phía sau, sau đó nói với Cao Thiên Hồng.
"Thiên Hồng đến đây, em bồi Quân Trạch một chút đi nhưng đừng quá lâu, tranh thủ về sớm một chút."
"Diêu lão sư, cảm ơn cô giúp đỡ A Trạch." Cao Thiên Hồng đột nhiên tiến lên phía trước nói.
"Tin tưởng cô cũng nhìn ra, em chuẩn bị mang A Trạch đi, hôm qua làm cô thêm phiền toái bây giờ tụi em đi liền."
Diêu Thư Hàm nổi nóng:
"Thiên Hồng, em đừng kích động, các em không thể đi, ra đi thì đi đâu chứ. Các em đều còn nhỏ, chuyện cũng chưa đến nổi nào, thi vào trường tốt đi rồi nói chuyện sau."
"Cảm ơn Diêu lão sư nhưng tụi em chỉ có thể rời đi, chỉ cần cùng A Trạch bên nhau, bất luận trường nào cũng không buông tha tụi em---"
"Vậy em cảm thấy ra đi liền có chỗ có thể chứa chấp tụi em!?" Thư Nhan đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Ba người kia đều ngẩn ra, Ngô Quân Trạch cúi đầu, Cao Thiên Hồng siết chặc nắm tay.
Thư Nhan cười một tiếng nói:
"Con cú mèo kêu khó nghe như vậy, bay đi tới mảnh rừng nào đều không có con chim nào ưa thích. Hai người các em nam sinh cùng một chỗ đi đâu cũng chẳng có ai tiếp thu, trường học còn không tiếp thụ được thì chỗ khác liền chấp nhận sao?"
"Thư Nhan chị nói ít một chút đi!" Diêu Thư Hàm kéo tay Thư Nhan.
Thư Nhan quay đầu liếc nhìn Thư Hàm:
"Em, một kẻ nói dối thì có tư cách gì quản chị."
Diêu Thư Hàm động động khóe miệng, không nói chuyện.
Thư Nhan đối với Cao Thiên Hồng nói:
"Diều hâu kêu cũng khó nghe nhưng sao lũ chim đều đuổi cú mèo đi nhưng không dám đuổi diều hâu đi?"
Cao Thiên Hồng quay đầu qua chỗ khác.
Thư Nhan nói tiếp:
"Những con chim mù kia nếu lên tiếng sẽ bị diều hâu ăn mất. Em muốn người ta tiếp nhận em, được chứ, chỉ cần có người lên tiếng với em, em có thể làm cho bọn họ im lặng, không còn dám quản em nữa, em muốn đi chỗ nào thì cứ đi đến đó!"
Diêu Thư Hàm chỉnh lại tóc, sau đó bước tới ngồi xuống bên người Ngô Quân Trạch, vỗ vỗ lưng hắn.
Thư Nhan tiếp tục:
"Các em bây giờ không có bằng, không có "lai lịch" cũng như sự từng trải mà chỉ nhận được sự khi dễ của người khác. Em ăn cái gì, ở đâu? Tình cảm không phải lương thực, không có vật chất làm trụ mọi thứ khác đều là nói liều. Người trẻ thì thích lãng mạn nhưng đó là người chưa từng chịu khổ. Em chết đói chết rét còn nghĩ tới những điều tốt đẹp cho người kia... thì em chính là tình thánh, nhưng em không cảm thấy so với việc khiến cho người yêu chịu khổ thì làm cho người kia hưởng phúc lại càng có cảm giác thành công hơn sao?"
Cô dừng lại một chút, liếc nhìn Ngô Quân Trạch:
"Diêu lão sư của các em có năng lực giúp các em tham gia thi tốt nghiệp, che chở cho các em, các em nên ngoan ngoãn học, học xong đại học tìm một công việc sau đó lại bỏ trốn, được không? Lẽ nào các em có thể chịu được bản thân hiện tại không một đồng xu rồi lưu lạc đầu đường chịu khổ, lại không chịu chống chọi nổi mấy tháng tiếp theo này cùng với 4 năm đại học sao?"
Cao Thiên Hồng buông nắm tay, vô lực gục đầu xuống.
Thư Nhan vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt trầm xuống:
"Đồng học, đối nhân xử thế đều phải chịu trách nhiệm."
Nam sinh gật đầu.
Thư Nhan nói:
"Người... có thể không thành tài nhưng không thể làm phế nhân. Có thể tuy đã dốc sức nhưng làm không được, nhưng không thể không dốc hết sức."
Nghe được câu này, ánh mắt Diêu Thư Hàm lóe lên một chút ánh sáng, lông mi khẽ động.
"Học chính là gánh vác trách nhiệm của chính mình, muốn cuộc sống ra sao thì dốc sức thực hiện" Thư Nhan sờ mái tóc ngắn của Cao Thiên Hồng, cười nói, "Không dốc sức làm, làm sao biết làm không được?" nói xong, cô nhìn về phía Diêu Thư Hàm.
"Dì này, cảm ơn dì." Vẫn trầm mặc nãy giờ Ngô Quân Trạch đột nhiên lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Diêu Thư Hàm, ánh mắt rất kiên định "Diêu lão sư, em sẽ học tập thật giỏi, mấy tháng này làm phiền lão sư."
Diêu Thư Hàm lộ ra nụ cười vui mừng, đặt tay lên vai hắn:
"Có phiền gì đâu, em thi được thành tích tốt chính là hồi đáp tốt nhất đối với lão sư."
Dì... dì...
Thư Nhan trong lòng mặc niệm từ này, không quan tâm cái loại ngữ khí này là đọc thế nào, khó nghe ra sao!
--------------
Dạo này truyenhdt.com bị biến động nên sợ thiệt. Lỡ bị report cái là teo. Nên giờ mới post chương mới.
Ps. Cuối tuần vui vẻ :")