Bên trong phòng làm việc biên tập "Thư hương phẩm trà", giấy trắng như bông tuyết bay tán loạn, chuông điện liên tiếp reo lên, mỗi một bàn làm việc đều chất đầy vật phẩm một cách bừa bộn, người qua người lại, phía sau lưng dán đầy mẩu giấy ghi chép, nghĩ tới chuyện bản thân đi rót ly nước cũng thật trắc trở.
Nói chung bao giờ cũng vậy, trong đám người bận rộn thì cũng có vài người an nhàn.
Chủ biên Ngưu sắc mặt thật khó coi tựa người trên ghế xoay, dùng đầu bút máy đỡ gọng kính:
"Lan Hề, tuần trước chỉ thị điều cô đi Bình Xa đã đưa xuống, cô nói muốn ở lại Anh Tài làm bài chuyên đề tuần này cũng nên kết thúc được rồi. Lễ tế văn hóa truyền thống ở cổ thành Bình Xa hai ngày nữa diễn ra, kéo dài nữa sẽ muộn."
Lan Hề trầm mặc chốc lát, thoáng lộ vẻ suy tư, cô đem văn kiện trên bàn từng cái từng cái thu lại.
"Tôi biết rồi."
Chủ biên Ngưu ho khan một tiếng, uống một hớp trà:
"Chuẩn bị sớm đi, vé máy bay đã đặt xong, sáng mai 10 giờ."
Tay của Lan Hề đang cầm tờ giấy khẽ run:
"Sáng mai liền đi sao?"
Chủ biên Ngưu liền nói:
"Cô đã lỡ rất nhiều ngày rồi vẫn còn chưa muốn đi ư. Tế lễ mỗi năm chỉ có một lần, cô có thể chờ nó nhưng nó có thể chờ cô sao?"
Lan Hề gật đầu:
"Tôi biết rồi."
Lúc ra cửa, cô xoay người hỏi:
"Chủ biên, làm phiền chị xem đồng hồ giúp, mấy giờ rồi?"
Chủ biên Ngưu từ trong đống văn kiện ngẩng đầu:
"5 giờ 17 phút, chút nữa tan tầm rồi, ở ngoài còn chưa làm xong. Bất quá cô có thể đi trước, sáng mai cùng đám tiểu Trình xuất phát, về nhớ liên lạc."
Ánh mắt của Lan Hề trầm xuống, cô đóng cửa lại rời khỏi cao ốc truyền thông đi tàu điện ngầm đến trường trung học Anh Tài.
Đầu đường đèn l*иg đỏ vẫn hấp dẫn sự chú ý như vậy.
Lan Hề khẽ cười, bước tới, Hàn Giang Tuyết đang cầm quyển sách xem rất nhập tâm, Lan Hề đưa tay chọn một xiên cá viên từ trong chiếc nồi nhỏ, lúc này Hàn Giang Tuyết mới theo bản năng ngẩng đầu lên:
"Mua Quan Đông Chử sao?"
Lan Hề cười cắn một viên cá viên, ngậm trong miệng:
"Em mời chị sao?"
Hàn Giang Tuyết mỉm cười ngọt ngào:
"Chị Lan Hề này, được rồi, mời, bất quá chỉ một xâu này thôi nha."
Lan Hề cầm một tờ năm đồng đưa cho cô bé.
"Đùa em thôi chị đây sao có thể chiếm tiện nghi của một cô bé vậy chứ." sau đó đưa tay cầm lấy quyển sách trên tay Hàn Giang Tuyết, lật 2 trang, ""Dương Cầu" cảm giác khi xem thế nào?"
Hàn Giang Tuyết se se tóc:
"Em ít tiếp xúc với văn học nước ngoài, có nhiều chỗ xem không hiểu lắm."
Lan Hề ah một tiếng:
"Bình thường văn hóa khác nhau ở điểm này."
"Dạ."
Lan Hề hỏi:
"Sách của em đều là mượn của Diêu lão sư à?"
Hàn Giang Tuyết trả lời:
"Đúng vậy."
Lan Hề:
"Em thích Văn tự?"
Hàn Giang Tuyết thu sách lại, mặt hơi hướng về trước:
"Thích thì thích nhưng đáng tiếc không có điều kiện cùng sách kết duyên."
Lan Hề nói:
"Diêu lão sư bộn bề nhiều việc cho nên em đừng làm phiền em ấy, em ấy cũng có chỗ không tiện lắm. Chị làm việc ở tạp chí xã hội cũng coi như có tiếp xúc với văn học, so với Diêu lão sư mà nói thì nhàn hơn rất nhiều, nếu em không ngại, có vấn đề gì thì tìm chị, mượn sách đều được."
Hàn Giang Tuyết cũng cảm thấy làm phiền Diêu Thư Hàm có chút ngại, hiện tại Lan Hề cho thể cho mình mượn sách, đứa nhỏ tuy cảm thấy rất vui, nhưng cũng hiểu là không hay cho lắm nên muốn mở miệng từ chối.
Lan Hề lại nói:
"Giang Tuyết, thực ra hôm nay chị đến đây tìm em là có một việc muốn thương lượng với em."
Hàn Giang Tuyết kinh ngạc, đứa nhỏ dù sao cũng chỉ là một cô em gái bán đồ ăn vặt ở đầu đường mà thôi còn Lan Hề là nhân vật có mặt mũi cỡ nào, có chuyện gì thương lượng với mình chứ?
Hàn Giang Tuyết cất tiếng hỏi:
"Chị Lan Hề, chị muốn nói cái gì, chỉ cần có thể thể làm được em đều bằng lòng."
Lan Hề mím mím môi:
"Em họ chị ở C thị dạy học, gần đây lớp ban đêm đang tuyển sinh, có thể nhận dạy cho người lớn, trải qua kiểm tra là có thể nhận được bằng đại học. Nếu em muốn học, chị giúp em liên hệ."
Hàn Giang Tuyết kinh ngạc, trong chốc lát không biết nên phản ứng ra sao:
"Chuyện này..."
Lan Hề vội nói:
"Trên thực tế không lâu nữa thì bên tạp chí của chị sẽ đổi người, muốn tuyển một nhóm biên tập thực tập, bọn chị mỗi người đều phải dẫn theo một thực tập sinh. Tuy là tiếp xúc với em không lâu nhưng chị cảm thấy em là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, đó là linh cảm phát ra khi ở cạnh em, hơn nữa em thích hợp với văn học, em cũng rất thích, không phải sao? Chỉ cần em thuận lợi nhận được bằng, chị và chủ biên sẽ nói một chút để cho em vào tạp chí của chị, em theo chị sẽ có một phần công việc an ổn, không giống như hiện tại, đúng không?"
Có thể có được một phần công việc ổn định đối với Hàn Giang Tuyết mà nói đó là mộng tưởng đầy cám dỗ, nhưng đó cũng là mộng tưởng ngoài tầm với. Hiện tại ở nơi này mộng tưởng đó được Lan Hề đường đường chính chính mở ra trước mặt, Hàn Giang Tuyết cảm thấy có chút choáng giống như nhận được lễ vật từ thiên đường rơi xuống làm cho bản thân bối rối.
Một lát sau, Hàn Giang Tuyết điều chỉnh lại chút tâm tư, nói:
"Chị Lan Hề, cơ hội này em thực sự muốn thử cũng rất biết ơn chị nhưng tình huống kinh tế nhà em không mấy tốt, em còn phải chăm sóc ba mình, cũng không có nhiều tiền để đọc sách..."
Lan Hề bước về trước, bưng lấy mặt đứa nhỏ kia:
"Trước hết chị có thể cho em mượn, em đi học cho giỏi chờ sau này kiếm được tiền thì trả lại cho chị."
Hàn Giang Tuyết ngơ ngác nhìn Lan Hề, chưa lấy lại được tinh thần.
Lan Hề còn nói:
"Chị cũng sẽ nhờ người chăm sóc ba em, chú nhất định sẽ vui vẻ khi em có thể tiếp tục đi học. Em không cần cảm ơn chị, em chỉ cần nhớ em thiếu chị, tương lai phải trả cho chị."
-----------
Cuối tuần không chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc của lũ trẻ mà cũng là của các lão sư.
Buổi chiều thứ sáu sau tiết học cuối cùng, trong khi còn chưa đến giờ tan học bọn nhỏ đã không hẹn mà cùng nhau yên lặng thu dọn cặp sách, lão sư quay lưng viết bảng thì chúng vội vàng bỏ mấy cuốn sách vào cặp, lão sư xoay người giảng bài thì chúng làm bộ không có gì rồi tiếp tục nghe giảng.
Doãn Đại Bằng chịu không nổi âm thành huyên náo bên dưới cùng với biểu hiện mờ ám tự cho là "không chê vào đâu được" của mình từ lũ trẻ nhưng trên thực tế trăm ngàn chỗ hở, hắn lập tức "triệu tập" đại biểu của mình:
"Ngô Hồng!"
Đuôi ngựa lập tức đứng lên:
"Dạ!"
Doãn Đại Bằng cao giọng nói:
"Đến phòng làm việc của tôi---"
Kết quả lời Doãn Đại Bằng còn chưa nói hết Ngô Hồng đã lao khỏi phòng, mấy phút sau liền ôm về một chồng báo chí, "lão luyện" đem phát hết.
Đám trẻ hô to:
"A, thực sự là tay sai trung thành mà!"
Doãn Đại Bằng cũng ngạc nhiên:
"Ngô Hồng em thật là thϊếp tâm tiểu miên áo của tôi."
*Thϊếp tâm tiểu miên áo ý chỉ mối quan hệ tri kỷ.
Ngô Hồng lắc lắc đuôi ngựa:
"Đại Bằng ca à, em là thϊếp tâm tiểu miên áo của ba em, ngài muốn thì tự mình sinh đi."
Đám trẻ bên dưới liền ồn ào:
"Điều kiện tiên quyết là Đại bằng ca phải tìm cho mình một cô bạn gái đã."
Doãn Đại Bằng đen mặt bước ra khỏi lớp, vừa vào phòng làm việc đã thấy Thư Nhan ghé lên bàn làm việc của Diêu Thư Hàm giả chết.
Thư Nhan nói:
"Chị muốn đi, chị muốn đi, chị muốn đi!"
Diêu Thư Hàm cầm bút chọt chọt tên kia:
"Có thể, trước hết chị đứng lên đi, em không có cách nào viết chữ hết."
Doãn Đại Bằng khó hiểu chuyện Thư Nhan vì sao không có việc gì cứ hướng lầu 3 mà chạy đến, vừa thấy Diêu Thư Hàm không phải làm nũng thì cũng là đùa giỡn ngây thơ, cũng không biết nên nói hai người đó quan hệ tốt hay là không tốt nữa.
"Haizz" Doãn Đại Bằng đi tới, "Diêu đại tài nữ, cô làm ơn quản đám quỷ nhỏ lớp cô dùm tôi, không có việc gì đem tôi ra trêu đùa, vô pháp vô thiên!"
Diêu Thư Hàm bắt tay Thư Nhan đem Thư Nhan kéo lên:
"Doãn tử anh tới thật đúng lúc, chuẩn bị ra ngoài liên hoan!"
Liên hoan? Cái này được nha!
Doãn Đại Bằng sửa sang lại bàn làm việc:
"Là liên hoan cuối năm kết thúc học kỳ! Đi đâu ăn?"
"Khai Khẩu Vi."
Doãn Đại Bằng vỗ tay nói:
"Lẩu! Tôi thích!"
Thư Nhan bật dậy theo bản năng ôm chặt Diêu Thư Hàm, bị Diêu Thư Hàm liếc mắt, Thư Nhan bĩu môi. Rút tay đang mở cửa lại:
"Bánh dày đường mật ăn ngon nhất."
Diêu Thư Hàm khoanh tay liếc mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của Thư Nhan cười:
"Ăn! Ăn đi, đem miệng chị dính lên luôn!"
Triệu Đồng Đồng hối hả chạy vào, "Đi mau đi mau, xe đến rồi!" vừa nhìn thấy Thư Nhan kè kè theo sau Diêu Thư hàm, cô cười, "Ái chà, Thư Hàm, còn mang theo người thân nữa à! Lần này liên hoan chỉ có người trong phòng làm việc lầu 3 thôi nha."
Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn Triệu Đồng Đồng:
"Đợi lát nữa để tôm hùm kẹp miệng cô lại!"
Triệu Đồng Đồng mới không sợ:
"Hừ, thì tôi ăn tôm hùm nhỏ!"
Vì vậy một đám người ngồi xe của trường đi Khai Khẩu Vi ăn lẩu, không biết là do Diêu Thư Hàm miệng độc linh nghiệm hay là trùng hợp, Triệu Đồng Đồng lúc ăn tôm hùm thật sự bị nó kẹp trúng, sưng như lạp xưởng liền muốn cùng Diêu Thư Hàm liều mạng:
"Diêu Thư Hàm, tôi liều mạng với cô!"
Thư Nhan vội vàng xông ra ngăn cản:
"Nè nè nè, đừng động thủ, đừng động thủ!"
Diêu Thư Hàm vui cười hờn hởn, đưa tay vỗ lưng Thư Nhan, tay kia dưới bàn véo nhẹ một cái lên bắp đùi của Thư Nhan, Thư Nhan quay đầu nhìn người kia, khóe miệng cong cong.
Cái nồi lẩu này quá cay, về đến nhà Diêu Thư Hàm còn cảm thấy cô họng giống như bị lửa thiêu, có lẽ có thể phun ra lửa.
Cô lấy từ trong tủ ra gói hạ tang cúc, bản thân uống một ly rồi đem ly còn lại cho Thư Nhan.
Thư Nhan ngửi cái mùi này liền hỏi:
"Đây là cái gì?"
Diêu Thư Hàm ngồi xuống bên cạnh Thư Nhan:
"Hạ tang cúc, uống đi, hạ hỏa."
Thư Nhan lắc lắc chắc lỏng màu nâu trong ly:
"Lão sư dạy hóa của chị đã nói qua, hạ tang cúc trong đó 70% là đường sucroza, uống nó giống như uống nước đường vậy, sẽ bị béo phì đó."
Diêu Thư Hàm nói:
"Chị có uống hay không?"
Thư Nhan giơ ly lên uống một hơi cạn sạch, đem cái ly đặt lên bàn trà:
"Uống hết rồi!"
Diêu Thư hàm nghiêng người xoa xoa mặt Thư Nhan:
"Lúc này mới ngoan nè!"
Thư Nhan híp mắt ngưỡng mặt lên:
"Có phải được thưởng không?"
Diêu Thư hàm cầm ly đứng lên:
"Không có!"
Thư Nhan rất thất vọng, "AAAA---" ngã ra ghế sofa.
Bỗng nhiên, Diêu Thư Hàm xoay người, hành động rất nhanh hôn lên má Thư Nhan, sau đó vội rời đi, vừa rửa ly vừa nói:
"Lừa chị thôi!"
Thư Nhan choáng váng, tim đập thình thịch thật lâu không có cách nào bình tĩnh, chốc lát, cô vuốt mặt cười ngây ngô.
Là một người thuộc khối tự nhiên, khả năng phân tích của Thư Nhan rất chuyên nghiệp, hạ tang cúc có 70% là đường sacroza thực tế cũng không có tác dụng gì.
Buổi trưa lúc đang ăn cơm, Thư Nhan nhìn chằm chằm tiểu đậu đậu hồng hồng trên cằm Diêu Thư Hàm, ấp úng muốn nói gì đó rồi lại không mở miệng được.
Diêu Thư Hàm không nhìn nổi được, nói:
"Chị muốn nói cái gì thì nói đi đừng có ấp a ấp úng."
Thư Nhan gãi đầu, chạy vào phòng khách tìm trong mâm trái cây một quả táo đưa cho Thư Hàm:
"Thư Hàm à, đậu đỏ mọc dưới cằm là do táo bón, nè, ăn một trái vào bao tử sẽ ngay lập tức đánh rắm sao đó là ngồi chồm hổm trong WC, sau đó ị liền, toàn thân thoải mái ~~"
Diêu Thư hàm lập tức buông chén đập đũa phát ra "bốp" một tiếng.
"Thư Nhan, chị có thấy người ta đang làm gì không hả?"
Thư Nhan cúi đầu, cười nói:
"Em đang ăn cơm.."
Bữa cơm này Thư Nhan rất nghe lời tuân thủ quy tắc "Ăn không nói", chỉ cần ai kia có dấu hiệu muốn mở miệng Diêu Thư Hàm sẽ lập tức gắp đồ ăn nhét vào miệng ai kia để ai kia không có bất kì cơ hội nào cất lời.
Đáng tiếc đến tối Thư Nhan có muốn nói chuyện cũng không được rồi... bởi vì đầu lưỡi của cô bị loét, uống nước cũng đau, cười quá lớn đầu lưỡi cũng sẽ đau.
Cái loại bệnh loét này đối với người ưa mở miệng như Thư Nhan mà nói có thể coi là cực đại sát khí, đầu lưỡi bị thương cho nên nhất định ảnh hưởng tới chuyện phát huy tài ăn nói.
Thư Nhan ở trước gương trong WC lè lưỡi ai oán, Diêu Thư Hàm khoanh tay trước ngực tựa ở cửa WC cũng không quên châm dầu vào lửa, cười nhạo ai kia.
"Nhìn nhìn cái gì, chị đây soi gương bao lâu rồi hả? Lưỡi muốn rớt ra ngoài, chị tưởng mình là hắc bạch vô thường hả?"
Thư Nhan thống khổ kêu to một tiếng, giống như con cún lớn lè lưỡi chạy đến bên người Diêu Thư Hàm, cố gắng đảo qua trái rồi qua phải, nói năng lại không rõ ràng, hấp ta hấp tấp:
"Em nhìn nè, vỡ rồi aaa thiệt là đau---"
Thư Hàm nhíu mày, ghét bỏ nhìn kẻ kia, đưa tay bắt lấy cằm kẻ kia bóp miệng, sau đó duỗi ngón tay đưa vào:
"Đừng nhúc nhích, để em xem."
Cô cầm một miếng dán mỏng dán lên chiếc lưỡi với lóm đóm điểm trắng nhỏ của Thư Nhan , bỗng nhiên đầu lưỡi Thư Nhan cuốn lên, chiếc lưỡi mềm mềm bao lấy ngón tay Thư Hàm.
"Á!" Diêu Thư Hàm giật mình rút ngón tay về, thở hổn hển liếc mắt trừng Thư Nhan, cô bắt lấy bàn chải chà bồn cầu đánh lên người Thư Nhan, Thư Nhan ôm đầu chạy loan:
"Aiii, đừng đánh người ta mà! Ôôô Thư Hàm em đừng đánh chị mà!"
-----------
Chọc ai chọc ngay phụ nữ có mà chết, lão Thư quả là điếc không sợ súng :)))Ps. Tuần mới tốt lành!