Chương 25: Quyết chí. (Ngược)

Khuôn mặt bị gió thổi lạnh như băng, mũi cũng sắp bị đông mất rồi, Thư Nhan cúi thấp đầu, lông mi khẽ run lên, cô chỉ nói ra một câu nặng nề:

"Chị để em suy nghĩ một chút!"

"Em ấy đã trả giá rất nhiều so với vẻ ngoài mà em nhìn thấy."

Thư Nhan ngẩng đầu, thâm tình lại có chút thất vọng:

"Ai?"

Lan Hề đưa tay vào trong túi áo tìm kiếm:

"Diêu Thư Hàm."

Thư Nhan không hề thích nghe cái tên Diêu Thư Hàm phát ra từ trong miệng nữ nhân này, cô lạnh lùng nói:

"Em cảnh cáo chị, chị không được phép đánh chủ ý với em ấy."

Lan Hề cười:

"Nếu chị muốn em ấy thì sẽ không tới tìm em."

Thư Nhan vội hỏi:

"Vậy chị muốn làm gì? Muốn em? Không thể nào!"

Lan Hề huýt sáo, giơ một tay:

"Em nói đúng, bây giờ chị đang có ý đồ xấu với em. Bất quá mục đích cuối cùng của chị đây không phải em, em không cần lo lắng. Hơn nữa chị còn có thể giúp em."

Thư Nhan gật đầu, bước hai bước đến bên hàng rào, thấp giọng nói:

"Chị đề cho em suy nghĩ chút!"

Lan Hề xoay người, hướng đến bên cửa lấy điện thoại ra, một tin nhắn trong hộp thư đúng giờ đã được gửi đi thành công.

Bên kia, Tòa Trung lầu 3, phòng làm việc kế bên cửa sổ, Diêu Thư Hàm cúi đầu không nói, trong tay siết chặt điện thoại, nhớ tới tình cảnh mình vừa thấy ở sân thượng tòa Nam, Lan Hề hôn Thư Nhan, cô nhìn thấy rõ ràng. Lúc 13h 35 một dãy số xa lạ gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô chú ý sân thượng tòa Nam, ban đầu cô không để ý, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ cũng nhìn thoáng qua, không nghĩ tới thu vào tầm mắt là cảnh Lan Hề cùng Thư Nhan cử chỉ thân mật.

Diêu Thư Hàm đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, không có tâm tình đi nghĩ tột cùng là ai giở trò, căn bản cũng không muốn để ý xem Thư Nhan cùng ai, có quan hệ gì, chỉ là... nếu như Thư Nhan cùng nữ nhân khác bên nhau, không giống như Thư Nhan đang lạc lối? Hơn nữa người kia so với cô có đối xử tốt với Thư Nhan không? Sự tình đã trở thành như vậy, không bằng bản thân và Thư Nhan...

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy không đúng, cô không rõ Thư Nhan rốt cuộc nghĩ thế nào, cũng không rõ Thư Nhan vì sao luôn ngây thơ như vậy, luôn đem tất cả mọi chuyện đơn giản hóa, những chuyện này cũng như vậy, để cho cô phải tức giận, Thư Nhan vì sao không ngoan ngoãn nghe lời của cô chứ?

Thư Nhan, sao chị không nghe lời hả?

Aizz...

Thành phố L, Trung tâm bệnh thần kinh phòng khách lầu 1, một mỹ nhân cao gầy tóc xoăn màu hạt dẻ cùng đôi ủng cao đến gối đi vào thang máy. Cô vừa mới bước vào, những người khác ở bên trong đều tản ra bốn phía, nhường vị trí cho cô.

Lan Hề nghiêng đầu cầm điện thoại, thấp giọng nói:

"A lô, chủ nhiệm Tiền, tôi là Lan Hề, ừm đúng, lúc trước tôi là nghiên cứu sinh của giáo sư Viên ở D đại ngành Tâm lý học. Tôi nhớ năm thứ 3 theo giáo sư Viên thực tập ở chỗ ngài một khoảng thời gian, khi đó có tiếp nhận một bệnh án của một nữ sinh cấp 3..."

Không bao lâu, thang máy đến tầng cao nhất, Lan Hề chậm rãi bước đi, tầng này không có người nào, cô đi tới rẽ trái:

"Ừm, tôi đến phòng hồ sơ rồi, không có việc gì, tôi muốn xác nhận một số thông tin, xem xong liền đi, không ảnh hưởng đến công tác của ngài. A, giáo sư Viên thân thể rất tốt, ngài yên tâm, aizz, tôi sẽ gởi lời thăm của ngài đến thầy ấy. Hôm nay cảm ơn ngài, như vậy đi, tạm biệt."

Lan Hề cúp điện thoại, đứng trước một cánh cửa, hít một hơi rồi gõ cửa:

"Xin chào?"

"Mời vào!" Trong phòng lưu hồ sơ là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, gầy gò, đến gần có thể thấy ở lỗ tai ông ta có một nốt ruồi đen. Người đàn ông này giương mắt nhìn Lan Hề, cười nói, "Lan tiểu thư phải không? Chủ nhiệm đã nói qua với tôi. Cô nói thời gian cụ thể một chút, tôi giúp cô tra hồ sơ."

"Cảm ơn." Lan Hề bước tới, "Tôi nhớ là... hình như là năm xxx4, à... hình như tháng 3 hay tháng 4 gì đó... aizz... nếu không ngài trực tiếp tra tên đi."

Người đàn ông ngón trỏ gõ lên bàn phím, tiến nhập khung tra của hệ thống:

"Tên gì?"

"Diêu Thư Hàm!"

Người đàn ông gõ tên sau đó nhấp xác nhận, trên màn hình lập tức hiện ra hồ sơ của một người:

"Có. Cô xem có phải người này không?"

Trên màn hình điện tử, là dáng vẻ Diêu Thư Hàm năm mười bảy tuổi, tóc bím quai chèo, đôi mắt to, ánh mắt tịch mịch, cắn chặt môi.

Lan Hề xem sơ qua một lần, tầm mắt rũ xuống:

"Các anh vẫn còn đang dùng liệu pháp chán ghét đó sao?"

Người đàn ông thở dài:

"Có một số gia đình cần, chúng tôi thương cảm lòng cha mẹ trong thiên hạ."

Lan Hề nhếch miệng, không nói lời nào, lui ra khỏi cái bàn:

"Làm phiền ngài!"

Người đàn ông khoát tay, biểu thị không có gì:

"Tư liệu bệnh nhân nghiêm cấm tiết lộ, tôi cũng vì ấn theo phân phó của chủ nhiệm Tiền mà làm việc."

"Cảm ơn."

Không nói thêm nữa, Lan Hề xoay người bước ra khỏi phòng lưu hồ sơ, xem ra cô thật sự không có nhớ lầm. Lúc mới gặp Diêu Thư Hàm cô đã có chút ấn tượng mơ hồ, nói không rõ được là đã gặp đứa nhỏ đó ở nơi nào, sau lại chứng kiến ánh mắt thâm tình của Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan, gaydar của Lan Hề liền vang lên, cái cô Diêu lão sư này nhất định là... sau đó cô liền liên tưởng đến một phương diện nào đó, suy nghĩ một chút, ký ức về năm thứ ba đại học cô theo lão sư của mình đến Trung tâm bệnh thần kinh quan sát và thực tập từ từ ùa về. Cô nhớ kỹ có một đứa nhỏ rất quật cường, ấn tượng rất sâu, từ không phản kháng trở thành bảo gì cũng làm nhưng khi hỏi đứa nhỏ này bất cứ vấn đề gì đứa nhỏ cũng không trả lời. Lúc đó Lan Hề chỉ phụ trách viết tư liệu này nọ, không được tiếp xúc với bệnh nhân, cô chỉ xa xa nhìn thấy qua Diêu Thư Hàm vài lần. Hiệu quả điều trị của Diêu Thư Hàm thế nào cô không rõ lắm, chỉ biết là cuối cùng bác sĩ chính của Diêu Thư Hàm nói đứa nhỏ này ổn rồi, giống như "người thường" rồi.

Lúc ấy Lan Hề chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cái, thế nhưng trong lòng của cô, cái gọi là trị liệu cùng trò cười cũng không sai biệt lắm.

Lan Hề là người dân tộc Xa, đa phần người trong nhà rất thành thật chất phác, họ đối với đồng tính hiểu biết rất ít nhưng trong nhà con gái luôn luôn được phép tự chủ, sống vui vẻ là nguyên tắc quan trọng nhất, cho nên đối với Lan Hề họ rất khoan dung, thậm chí ba Lan còn nói với cô nếu như gặp được người thích liền quyết định, cô lớn tuổi hơn một chút phải ôn nhu đối với người con gái nhỏ tuổi hơn, Lan Hề lúc nào cũng nhiệt tình ôm lấy baba mình cảm kích, "Ba, con yêu ba nhất!"

Quả thật, ái tình có thể nhận được sự đồng ý cùng chúc phúc của gia đình là một chuyện hạnh phúc không có gì sánh bằng.

Nghĩ vậy, Lan Hề không tự chủ bĩu môi, nhớ tới sáng sớm nay Diêu Thư Hàm cùng cô nói về thân thế của Hàn Giang Tuyết, ở hành lang lui tới chậm rãi hai lần, cô bấm điện thoại gọi cho một người:

"A lô, Lộ Lộ, là chị."

Bên kia liền truyền tới giọng cười nhạo chanh chua:

"Ồ, hôm nay không biết ngọn gió nào đưa nữ thần tới đây, làm sao vậy, lại bị người ta đá? Chị còn muốn đổi bao nhiêu nữa?"

Lan Hề cau mày, với cái đứa em họ này thật không có biện pháp:

"Lộ Lộ, em dạy những gì?"

Dương Lâm Lộ quyệt miệng:

"Để làm chi?"

"Chị đây có một đứa nhỏ, muốn mang đến chỗ em xem có thể lấy được tấm bằng nào không ?"

Dương Lâm Lộ ngừng một chút:

"Trước tiên báo lớp học ban đêm thử xem. Ngày nào đó chị mang đến cho em xem thử."

"Cảm ơn em, Lộ Lộ."

Dương Lâm Lộ bỗng nói:

"Chị, chị đừng đối với đứa nhỏ hạ thủ nha. Nếu chị muốn đứa nhỏ, em---"

"Lộ Lộ, em đừng quậy. Được rồi, không nói nữa."

Lan Hề cúp máy, vuốt vuốt vành tai suy nghĩ một chút, thở dài một hơi.

---------

Sau buổi tự học ban đêm, Diêu Thư Hàm không có đợi Thư Nhan.

Thư Nhan một mình ngây ngốc đợi dưới lầu khoảng hai mươi phút, các phòng học ở trên lầu đều tắt đèn, bảo an cầm một vòng chìa khóa thiệt lớn lần lượt khóa cửa, đi tới trước mặt cô hỏi:

"Vị lão sư này, cô còn có việc?"

Thư Nhan lắc đầu, hai tay cắm trong túi áo giật giật, "Không có." nói xong cô ngẩng đầu nhìn lầu 3 một cái, ánh mắt rũ xuống, trước đó cô lượn hai vòng quanh 3 tòa nhà, đá một đống lá đã được quét gọn, lại từ sau cửa trường đi vòng lầu hành chính, đi hai vòng lớn dọc theo thao trường càng đi càng buồn bức, càng buồn bức càng không thể dừng lại.

Đi đi riết, đợi khi lấy lại tinh thần, Thư Nhan mới sửng sốt, cô không biết đây là đâu, nhìn 4 phía không ít tiệm nét, đoán chừng là cái hẻm nhỏ bí ẩn gần trường. Càng đi về phía trước, càng đi càng lạc đến chỗ vắng vẻ, cuối cùng lại ở chỗ sâu của con hẻm nhỏ phát hiện một...

Thư Nhan mắng thầm trong lòng một tiếng, mới có cao trung đã như vậy? Cô cũng chỉ ở thời đại học nghe bạn cùng học nói qua có những cặp cẩu-nam-nữ không kiềm chế được tịch mịch, len lén chạy đi mở phòng, có người nói thường ở cái chỗ như thế này cũng có "bán hoa" nữa...

Thư Nhan lướt nhìn bốn phía, quả nhiên ở góc tường phát hiện một cái máy hàng tự động bao–cao–su.

Haizz, hình dáng còn rất giống máy bán thức uống tự động.

Thư Nhan liếc nhìn, ừm, không có ai, len len đi tới, cúi người nghiên cứu tỉ mỉ.

Aizz, có rất nhiều mùi vị, công hiệu nha... đủ dạng đủ kiểu, cũng tương đối dễ sử dụng nhỉ?

Điện thoại bỗng rung lên, Thư Nhan tiếp điện thoại:

"A lô?"

Là Diêu Thư Hàm.

"Thư Nhan, cô biết mấy giờ chưa hả?"

"Không biết."

"Cô có về không? Không là tôi khóa cửa luôn."

Thư Nhan cười:

"Chị lạc đường."

Diêu Thư Hàm ngừng một chút, truyền đến rõ ràng là tiếng thở dài:

"Xung quanh cô có cái gì?"

Thư Nhan ngẩng đầu, bên trên quán trọ nhỏ tấm bảng màu đỏ là tiếng Anh, ánh đèn neon tỏa sáng lấp lánh, khóe miệng cô cong cong:

"I."

Diêu Thư Hàm nghẹn lời, giọng trầm xuống:

"Cô cùng ai một chỗ?"

Thư Nha ừ một tiếng kéo dài, ngón tay lướt qua tấm kiếng thủy tinh của máy bán hàng, cực kỳ trơn nhẵn, không khí dụ hoặc, cao-su thiên nhiên,cô thu ngón tay .

"Em quan tâm sao?"

Diêu Thư Hàm trầm mặc chốc lát, trả lời:

"Thư Nhan, cô bao lớn rồi, làm việc có thể đúng mực một chút không?"

"Em quan tâm sao?"

"..."

"Chị lạc đường."

Hồi lâu sau, giống như đã thỏa hiệp, Diêu Thư Hàm chậm rãi hỏi:

"Ở đó chờ, tôi đi tìm cô."

Thư Nhan tựa lên tường, cảm thụ cảm giác mát lạnh của gió đêm.

"Được."

Nếu như sức mạnh của một người không đủ, vậy hai người thì sao? Nếu nói, chỉ bản thân cô thì không được, như vậy cùng Diêu Thư Hàm bên nhau thì sao? Từ khi sinh ra đến bây giờ, một đường va chạm té ngã gập ghềnh, có một bước kia dễ dàng như vậy? 28 năm, gặp được một người yêu mình, mình cũng thích người đó, tỷ lệ lớn đến mức nào? Đều nói hạnh phúc là phải chính mình đi tranh thủ, cạnh tranh cũng không cạnh tranh một lần, có được cái rắm.

Như vậy, làm một phép tính đi.

Giải thích:

Thư Nhan + Diêu Thư Hàm = hạnh phúc (đã biết) thống khổ (điều kiện có thể thay đổi) => Hạnh phúc hoặc hạnh phúc giao với đau khổ.

Thư Nhan + những người khác = nhất định không hạnh phúc (đã biết) đau khổ (đã biết) => cực kỳ đau khổ.

*Hạnh phúc và cực kỳ đau khổ, đau khổ giao hạnh phúc và cực kỳ thống khổ.

*Điều kiện tốt nhất chọn đơn thức tổ hợp là Thư Nhan và Diêu Thư Hàm.

Thư Nhan ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om, thỉnh thoảng lộ ra một vài ngôi sao lóe sáng, cô hé miệng hít vào một luồng khí, ngẫm, một đáp án tối ưu cho tổ hợp đề cực kỳ đơn giản, chỉ nửa phút thì có đáp án.

Rất đơn giản không phải sao?

Thư Nhan đứng thẳng người, ánh mắt lưu chuyển, tỏa sáng lấp lánh, Thư Hàm, đề em "đưa" cho chị, chị đã tính ra, đáp án cũng cực kỳ đơn giản.

Thư Hàm, chị thích em, lúc này không đủ lớn, chỉ có một chút xíu như thế thôi, chị cảm thấy thật ngượng khi mang ra cho em xem, em chờ chị, chờ chị từng bước thực hiện phép tính cộng, mỗi một ngày, mỗi một việc, mỗi một lần tâm động, từ phép cộng chuyển sang phép nhân, phép nhân rồi sẽ đổi thành lũy thừa, đến khi chị không thể thêm được nữa, đến khi những con số tiến đến vô cực, chị liền hướng em cầu hôn, em gả cho chị, chị cũng gả cho em.

-------------------

Lão Thư đầu gỗ dần dần tìm được hướng đi của mình rồi. Lan Hề mỹ nữ chị vất vả rồi.