Liệu Thẩm Sính Đình có chung tình với hắn được mãi không?
Ta nháy mắt với Hoàng thượng.
Ngài mở miệng lần nữa: "Lão Nhị nói đúng, nhưng cũng không thể ủy khuất Sở Hoa của trẫm được."
"Sở Hoa của trẫm vừa mới hòa ly, rất đáng thương, Thẩm gia nguyện dùng gia sản bạc vạn đổi lấy mạng nữ nhi duy nhất, thật sự là rất cảm động!"
Ta che miệng cười khúc khích.
Các đại thần đều là người đã thành tinh, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói.
Lời này của Hoàng thượng, chính là sẽ theo ý nguyện Thẩm gia các ngươi, kể cả không muốn cũng phải theo.
Lý Dận ngớ người một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Phụ hoàng anh minh."
Hạ Hoài An cũng ngây người tại chỗ, sắc mặt khó coi.
Nhị hoàng tử nhắc nhở hắn, hắn mới tạ ơn.
Hoàng thượng sau đó mới lộ ra nụ cười hài lòng: "Sở Hoa, đi ra đi."
Ta bước ra, đứng trước ánh mắt của mọi người.
Hạ Hoài An mở to mắt nhìn ta, ta nhìn hắn cười khổ.
"Sáng sớm thị vệ đến báo cho trẫm biết Quận chúa Sở Hoa vào cung, trẫm còn không tin, không nghĩ tới là thật.
"Trẫm đã nhiều ngày không gặp Quận chúa, rất nhớ nàng, nên đặc biệt phái người tiếp đón Quận chúa trong nội điện."
Hai câu này của Hoàng thượng là nói cho Hạ Hoài An nghe.
Ta vừa vào cung đã bị đưa đi cho nên không thể dựa theo sắp xếp tối qua xuất hiện.
Trong trường hợp này, đương nhiên hắn không thể trách ta được.
Tối qua ta nói với hắn, chờ sau khi Hoàng thượng nổi giận, ta đúng lúc xuất hiện, nói ra những lời Nhị hoàng tử đã nói, sau đó sẽ từ chối vạn lượng vàng bồi thường.
Nhưng hắn không biết, ta đã thông đồng với Hoàng thượng từ lâu.
Hòa ly, ta muốn.
Vàng, ta cũng muốn.
Trên đường trở về phủ, sắc mặt Hạ Hoài An tái mét, ngay cả nửa ánh mắt cũng không dành cho ta.
Ta cười trộm trong lòng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra ủy khuất.
Ta kéo tay áo của hắn, mắt như sắp khóc: "Phu quân trách thϊếp sao?"
Hắn không nói lời nào.
Ta rơi nước mắt, có chút tức giận: "Thϊếp làm sao biết sẽ có sự thay đổi như vậy chứ!"
Hắn thở dài, nắm lấy tay ta.
"Sở Hoa, ta đau lòng cho nàng còn không đủ, làm sao có thể trách nàng."
"Ta chỉ là......"
Hắn im lặng không nói lời nào.
Ta mở miệng thăm dò hỏi hắn: "Phu quân, có phải chàng đang lo cho Thẩm gia đúng không?"
Hắn gật đầu.
"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu đều lớn tuổi rồi, Sính Đình lại được nuông chiều từ bé, giờ không có tiền..."
Ta mỉm cười nói: "Phu quân đừng lo lắng, của thϊếp cũng là của chàng."
"Hoàng thượng hạ ý chỉ, thϊếp cũng không dám không nghe theo. Nhưng phu quân yên tâm, một khi khế đất, cửa hàng, tiền bạc của Thẩm gia chuyển sang danh nghĩa của thϊếp, thϊếp sẽ lập tức chuyển lại cho phu quân, như vậy nhị lão Thẩm gia và biểu muội Sính Đình cũng không cần phải chịu khổ."