"Sở Hoa là Quận chúa do trẫm thân phong, ban đầu khanh muốn cưới là cưới, giờ muốn hòa ly liền hòa ly, khanh đặt thể diện hoàng thất ở đâu?"
Toàn bộ triều thần im lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hạ Hoài An vẫn bình tĩnh như cũ.
"Thần nguyện ý bồi thường cho Quận chúa một vạn lượng vàng."
"Một vạn lượng vàng?" Hoàng thượng giống nghe được chuyện đùa, phá lên cười.
Cười đủ, ngài cười lạnh nói: "Quận chúa của trẫm thiếu vạn lượng vàng sao?"
Ta thiếu chứ.
"Hạ Thám hoa, ngươi coi thường thể diện hoàng thất, giờ trẫm sẽ cách chức quan của ngươi, hạ chỉ tống ngươi vào ngục!"
Dựa theo sắp xếp tối qua, lúc này ta nên xuất hiện, quỳ xuống đất nói ra tình hình Thẩm Sính Đình bị trúng độc.
Mượn chuyện này để phô bày bản tính đại tình đại nghĩa của Hạ Hoài An.
Hắn theo bản năng nhìn về phía sau, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng ta, nhưng thật đáng tiếc, ta sẽ không xuất hiện.
"Người đâu."
Khi giọng nói của Hoàng thượng vang lên lần nữa, sắc mặt Hạ Hoài An trở nên xám xịt.
Trong mắt hắn bắt đầu lộ vẻ hoảng sợ.
Thị vệ tiến lên phía trước.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhị hoàng tử Lý Dận vốn đang đứng một bên, bước ra, hai tay ôm quyền.
"Phụ hoàng, chuyện này còn có ẩn tình khác."
Hạ Hoài An cảm kích nhìn Nhị hoàng tử, thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng thượng nhướng mày: "Vậy sao, vậy con nói xem?"
Lý Dận không nhanh không chậm nói: "Nghe nói tiểu thư Thẩm gia trúng một loại độc lạ, phải viên phòng với người trong lòng mới có thể giải độc, mọi người đều biết, người trong lòng của tiểu thư Thẩm gia chính là Hạ Thám hoa."
"Nhi thần cho là, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Việc hòa ly, tuy đã làm tổn hại thể diện hoàng thất, nhưng vì vậy mà cứu được một mạng người, thực sự là công lớn vô lượng."
"Trong dân gian cũng có lời đồn Hạ Thám hoa tài đức vẹn toàn, lời này quả thật không sai."
"Chẳng qua là Hạ Thám hoa xuất thân bần hàn, e rằng khó thực hiện được lời hứa vạn lượng vàng, chỉ có thể ủy khuất Sở Hoa."
Lý Dận đảm nhận vai của ta, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hát hết vở tuồng vui này.
Những đại thần khác tán thành gật đầu, nhỏ giọng bàn tán.
"Hành động này của Hạ Thám hóa đúng là có tình có nghĩa."
"Đúng vậy, gánh nổi bốn chữ 『 Tài đức vẹn toàn』."
"Vì cứu nữ nhi ân nhân mà bỏ qua vinh hoa phú quý, mấy ai có thể làm được?"
Ta cười lạnh, thật sự là một bàn tính hay.
Có danh tiếng, gia sản bạc vạn của Thẩm gia cũng được bảo toàn.
Hắn muốn đẹp cả đôi bên, nhưng ta cứ không muốn để hắn được như ý đấy.
Ta muốn nhìn xem, không có gia tài bạc vạn của Thẩm gia, hắn làm thế nào ở trong quan trường như cá gặp nước.