- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ngược
- Sợ Gì Gió Mưa Ta Yêu Nhau
- Chương 7
Sợ Gì Gió Mưa Ta Yêu Nhau
Chương 7
13.
Sau khi thay trang phục, trang điểm, làm tóc, tôi ngồi trong xe thì điện thoại reo. Tin nhắn của Đường Khuynh, anh hỏi ngày mai có đến thăm bà ngoại không.
“Đừng có suốt ngày nhìn điện thoại nữa,” mẹ đang lái xe, “Lát nữa gặp người khác thì phải chú ý lời nói, biết không?”
“Ừ.” Tôi gật đầu, dứt khoát tắt máy.
Buổi tiệc tổ chức tại một khách sạn năm sao. Đường Trung và mẹ dẫn tôi đi gặp mọi người, hai giờ nhanh chóng trôi qua trong những lời khen ngợi khách sáo.
“Vừa rồi bà Ninh khen ngợi con mãi,” mẹ giữ chặt tôi nói nhỏ, “Lát nữa ở đây tan tiệc, chúng ta lập một buổi tiệc nhỏ, nhà chúng ta và nhà họ Ninh cùng ăn bữa cơm.”
Đầu gối trái dưới chiếc váy dài luôn ân ẩn đau, mang đôi giày cao gót 10cm càng cảm giác đau hơn. Tôi gật đầu, nhân lúc họ đang bắt chuyện với mấy ông chủ lớn mà đi ra ban công, mở máy nhắn wechat cho đồng nghiệp.
“Gửi mấy tin tức về nguy cơ tài chính của Đường thị cho tôi với.”
Ai ngờ anh ấy nhanh chóng điện thoại đến. Đầu dây bên kia anh ấy cười, “Cô hỏi đúng lúc đấy. Gần đây tôi nhận được rất nhiều tin tức, nói mấy chi nhánh công ty họ Đường đều vay tiền trả lương nhân viên, tôi thấy tình hình này dù chúng ta bị đè thông tin xuống thì bên ngân hàng sẽ quá hạn, lúc đó chỉ sợ giấy không gói được lửa.”
Tôi im lặng, “Anh có nhận được tin tức gì về Ninh thị không?”
“Ninh thị? Không, liên quan gì đến Ninh thị?”
Cúp điện thoại, tôi quay về đại sảnh, liếc mắt qua đã thấy Đường Khuynh.
Dường như anh mới vội vàng chạy đến nơi, trời hè nóng nực, trán anh vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Tối nay mẹ nói không gọi Đường Khuynh đến, thấy anh sải bước về phía tôi, tôi cũng bước lên trước, “Sao anh lại đến đây?”
Ánh mắt anh hơi dời xuống, trước tiên dừng ở di động của tôi, rồi rơi xuống váy tôi, anh không trả lời mà đột ngột kéo tay tôi, “Đi theo anh.”
“Đợi đã…” Tôi chưa nói hết câu đã bị anh kéo ra ban công lần nữa, người chợt nhẹ hẫng đi, tôi bị anh bế ngang lên xuống cầu thang.
Đây là cầu thang xoắn ốc dẫn xuống hoa viên, đầu óc tôi trống rỗng, đang định vùng vẫy đi xuống thì nghe anh nói: “Đừng nhúc nhích, trừ khi em muốn chúng ta cùng ngã.”
Tôi ngước nhìn hàng mi rủ xuống của anh, vẫn hơi hoang mang không hiểu tình hình thế này là sao. Đường Khuynh đột nhiên đến đây, hơn nữa có vẻ… tức giận.
Không sai, tức giận.
Đến hoa viên, đi thêm vài bước, anh đặt tôi xuống một ghế đá trong đình nghỉ chân, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, thở dài.
“Bắp chân hay đầu gối?”
“Dạ?”
Anh ngẩng lên, gằn từng chữ: “Bị thương ở cẳng chân hay đầu gối?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh: “Sao anh biết…”
“Em đi lại cố sức như vậy, rõ ràng đến thế còn cần anh đoán sao?” Anh hơi vén gấu váy tôi lên, nhìn chỗ bị thương kia chăm chăm, biểu hiện rất khó coi.
“Đường Mật,” anh ngước lên, “Có phải anh đã nói với em không dưới một lần rằng đừng cố gắng chịu đựng không?”
Có lẽ vì anh chưa bao giờ dùng lời lẽ nghiêm khắc như thế này với tôi, có lẽ vì bất kể qua bao lâu, vẫn chỉ có anh nhìn ra những đau xót mà tôi cố gắng che giấu, cũng có lẽ vì tối nay tôi thật sự đã đứng quá lâu, người rất lâu không khóc tôi đây lại cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh đọng thành vũng nước nhỏ, tôi cố lau sạch nước mắt nhưng giây tiếp theo đã bị anh bắt lấy tay.
“Còn lau nữa thì mặt em thành mặt mèo, khóc mà cũng phải nhịn nữa sao?” Anh đè tay tôi xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, “Người khác làm gì em sao em nghe lời như vậy, cũng không nói với anh, còn tắt máy?”
Tuy lời chỉ trích nhưng giọng dịu dàng.
“Sao ạ?”
Đúng lúc này điện thoại trong túi reo lên.
Là mẹ.
Tôi bấm điện thoại, đầu óc hỗn loạn, “Em đi tìm mẹ một chút…”
Vừa đứng dậy tay đã bị anh nắm chặt.
“Không được đi.”
Tôi quay đầu nhìn anh.
“Mật Mật,” anh tiến lên một bước, “tối nay em không đi đâu cả.”
14.
“Khi nào anh quay lại Mỹ?” Đường Khuynh và tôi ngồi cạnh nhau trong đình yên tĩnh.
Vừa rồi anh ngăn tôi lại, tắt điện thoại của tôi, mượn i-ốt và bông khử trùng, băng bó vết thương cho tôi.
“Em muốn khi nào anh đi?” anh không đáp mà hỏi lại.
“Hôm trước em gặp mấy sinh viên bên Viện y, họ nói dự án mà anh hợp tác gần xong.” Tôi cúi đầu, “Anh ở lâu vậy, bên Mỹ chắc có nhiều việc cần giải quyết.”
Anh quay sang, mặt không rõ buồn vui, “Vậy nên em muốn anh đi sớm.”
Tôi không đáp.
Đúng là tôi muốn anh đi sớm một chút.
Việc công ty nhà họ Đường nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, nếu thật sự Đường Trung ngồi tù thì khó tránh ảnh hưởng đến Đường Khuynh. Chưa kể Ninh gia rất nhiệt tình với việc liên hôn, tôi cũng cảm thấy hơi bất an.
Người ta thường nói, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử, hiện giờ Đường gia muốn dựa vào Ninh gia để giúp vượt qua cửa ải khó khăn, thật sự là phương án giải quyết tốt nhất sao?
“Mật Mật, dự án không phải là điều chính yếu trong lần này trở về của anh.”
Anh lắc đầu, “Mặc dù cha giấu anh chuyện Đường gia nhưng thật ra anh đều biết hết. Chuyện này anh sẽ giải quyết, không cần phải hy sinh em, Ninh Vũ hay bất kỳ ai khác em đều không cần đi gặp.”
Tôi ngẩn người nhìn anh, “Anh biết? Sao anh lại biết… Chú Đường có biết anh biết không?”
Anh lắc đầu, “Anh biết hết, chỉ là muốn đợi thêm thời gian nữa, đợi những người đó không kiềm được mà lòi đuôi ra… Anh cứ tưởng lần xem mắt đó không thành thì thôi, ai ngờ họ còn ép em đến Ninh gia xem mắt.”
“Xem mắt là em tự nguyện, anh… không cần lo lắng.” Tôi cúi đầu.
“Nói dối.” Anh nhìn tôi, “Em có thích Ninh Vũ hay không, anh nhìn không thấy sao?”
Tôi quay đầu đối diện với tầm mắt anh.
Em có thích Ninh Vũ hay không, anh nhìn ra được.
Em thích anh, anh nhìn ra được không?
Nhưng tôi vẫn nói không nên lời.
“Em… hay là để em nói với mẹ một tiếng đã.”
“Không cần,” anh kéo tay tôi, “Tối nay em ở đây. Đừng sợ, chúng ta cứ ở đây, họ sốt ruột thì tự nhiên sẽ tìm đến.”
Quả nhiên tầm mười lăm phút sau, mẹ tìm được chúng tôi.
“Đường Mật, con làm gì vậy? Bằng mặt không bằng lòng chơi trò tắt máy sao?” Bà có vẻ cực kỳ giận dữ, “Con có biết mẹ tìm con mãi, người nhà họ Ninh đều đến rồi…”
Giọng bà đột ngột ngưng bặt, ánh mắt dừng nơi người Đường Khuynh.
“Tiểu Khuynh?” Mẹ trừng to mắt, “Sao con lại ở đây?”
“Mẹ,” Đường Khuynh đứng dậy, “Con đưa Đường Mật đến đây, di động là con tắt máy không cho em gọi, ngài có gì cần nói thì nói với con.”
“Con, các con…” Bà ai dà một tiếng, “Tiểu Khuynh, chắc con không biết đêm nay Mật Mật và Ninh Vũ hẹn xem mắt, có phải con bé không nói với con.”
“Mật Mật, con nói thế nào với anh trai, con nói dối phải không?”
“Em ấy nói dối con.” Đường Khuynh lạnh lùng nói, “Em nói dối con rằng em tự nguyện. Nhưng mà mẹ, con thực sự muốn hỏi mẹ tại sao em ấy lại tự nguyện hẹn hò với một người đàn ông phong lưu bay bướm, có đứa con ngoài giá thú?”
Tôi sững sờ nhìn mẹ.
“Cái gì…”
Mẹ cắn môi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Hay là,” Đường Khuynh tiến tới gần một bước, “Cơ bản là mẹ không có nói cho em ấy biết.”
“Mẹ…” Tôi chết lặng nhìn mẹ.
Đường Khuynh bên cạnh tiếp tục nói: “Nửa năm trước, có một người con gái uống cả lọ thuốc ngủ trong khách sạn tại Hải Thành, để lại một bé trai mới sinh. Cô gái đó là một trong những người bạn gái cũ của Ninh Vũ. Nhà họ Ninh muốn có cháu trai, Ninh Vũ lại không muốn bị hôn nhân trói buộc, nhưng lại muốn tìm cho con trai một bà mẹ ngoan ngoãn…”
Máu trong người tôi như đông lại, “Mẹ, tất cả những chuyện này mẹ đều biết sao?”
Bà không lên tiếng.
Tôi không tin nổi, “Biết, mà vẫn để con đi xem mắt với anh ta?”
“Thì sao?” Bà như khó hiểu, “Con trách mẹ cái gì? Được cái này thì mất cái kia, con đâu phải công chúa quý giá gì, có thể gả vào nhà họ Ninh là không tồi, còn không thể chăm sóc con người ta sao?”
“Dùng nửa đời sau Đường Mật để đổi lấy Ninh gia cứu Đường gia, đây là biện pháp mẹ và cha con nghĩ ra sao?”
Mặt mẹ hiện lên nét hoảng loạn, “Tiểu Khuynh? Con, con đang nói gì vậy…”
Đường Khuynh đi tới nắm chặt tay tôi, “Chuyện này chỉ cần con ở đây thì không thể được.”
“Đường Mật!” Mẹ tức muốn hộc máu, “Đã nói việc này không cần làm phiền anh trai con, con nói hươu nói vượn gì với anh trai?”
“Mẹ!” Tôi còn chưa kịp nói, Đường Khuynh đã giấu tôi sau lưng, “Mật Mật không hề nói gì với con, muốn trách thì trách con đây, nhưng Mật Mật là con gái ruột của mẹ, mẹ nhẫn tâm thế sao?”
“Chính là vì nó là con gái ruột của mẹ,” Mẹ trừng to mắt, “Thế nào? Bây giờ ngay cả Tiểu Khuynh con cũng thấy mẹ không tốt?”
Bà lảo đảo vài bước, ngã ngồi lên ghế đá, “Phải, phải, mẹ biết chuyện Ninh Vũ. Đàn ông mà, luôn có những sai lầm.” Bà nhìn tôi, “Con cảm thấy nuôi con người khác là uất ức cho con, mẹ đây năm đó thì sao? Không phải mẹ cũng nuôi con người ta đó sao? Mẹ uất ức không?”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Tôi nhìn Đường Khuynh, bước lên nói: “Đừng nói nữa…”
Nhưng bà đã không nghe vào, hất tay tôi, kích động, “Hả? Mẹ vì con, không phải mẹ cũng cưới một người có tiền, nuôi con cho người ta sao? Đúng rồi, ai tình nguyện nuôi con cho người khác chứ, phiền phức mệt mỏi, còn không được gặp con ruột do mình sinh ra, mẹ không phải cũng nhẫn nhịn sao? Con sao lại…”
“Mẹ đừng nói nữa!” Tôi tiến lên định kéo mẹ lại, Đường Khuynh lại đột ngột kéo tôi lại.
Tôi quay lại, anh cười cay đắng.
“Không sao đâu, Mật Mật.” Anh kéo tôi lại gần anh hơn.
"Những lời này…”
Anh lắc đầu, "Anh biết em sợ anh nghe những lời này sẽ đau lòng, nhưng thật ra anh đã biết từ sớm rồi.”
Tôi ngẩn ra nhìn anh.
“Mẹ, với tư cách là con nuôi, con luôn cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã làm cho con,” vẻ mặt anh chân thành tha thiết, “nhưng Mật Mật không phải mẹ, em ấy sẽ không sống cuộc sống như vậy, con cũng sẽ không cho phép điều đó."
Mẹ tôi tỏ vẻ không tin, “Con nói cái gì?”
Đường Khuynh lấy trong túi ra một tờ giấy, “Thật ra, hôm nay con ở đây đợi mẹ, muốn đưa cái này cho ngài."
Mẹ tôi cầm lấy, không hiểu: “Đây là…”
“Cuộc hôn nhân giữa ngài và cha con có thực sự hạnh phúc không?”
Mẹ ngẩng lên, ngơ ngẩn nhìn Đường Khuynh.
“Trên đó có bằng chứng rất nhiều lần cha con nɠɵạı ŧìиɧ,” anh cười, “Con có thể giúp ngài tìm luật sư, nhanh chóng ly hôn, chia tài sản. Con tin đủ để ngài sống nửa đời sau, phần bà ngoại,” anh nhìn tôi, “Con và Mật Mật sẽ lo.”
“Các người, các người muốn đuổi tôi khỏi Đường gia sao?” Mẹ há hốc miệng.
Đường Khuynh lắc đầu, “Mẹ, không ai đuổi ngài đi cả. Con chỉ muốn cho ngài biết, ngài không phải là vật dụng phụ thuộc vào ai đó, con hy vọng ngài có thể thoát khỏi gông xiềng này, sống cuộc sống ngài thực sự mong muốn, quyết định là ở ngài.”
“Tối nay Mật Mật không tham gia với nhà họ Ninh, lời nói đêm nay, ngài cũng có thể nói lại toàn bộ với cha con, ngày mai con sẽ đích thân đến tìm ông ấy.”
Dứt lời, anh quay đầu nói với tôi, “Chúng ta đi thôi.”
Tôi gật đầu.
Đi được vài bước, tôi quay đầu lại, mẹ vẫn ôm tờ giấy ngồi bất động trong đình.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Ngược
- Sợ Gì Gió Mưa Ta Yêu Nhau
- Chương 7