🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Tự mình sao tác tự mình gánh hậu quả đi –
" Em muốn tự mình đi tìm Nghiêm tổng?" Tư Song Song nghe vậy nhíu mày, nhắc nhở nói, " Anh ta tựa hồ không muốn gặp chúng ta."
" Người anh ta không nguyện ý gặp là chị, không phải " chúng ta"." Ninh Phỉ Lạc mỉm cười, " Đường đường là tổng tài truyền thông Đông Hoàn so đo với một tiểu nữ nhân như tôi, truyền ra cũng sẽ bị chê cười thôi."
" Em tính toán làm thế nào?"
Ninh Phỉ Lạc lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của Nghiêm Khải.
" Ninh tiểu thư." Người bắt máy như trước là thư ký Nghiêm Khải," Tư tiểu thư không có nói với cô sao? Nghiêm tổng gần đây rất bận, sẽ không tiếp mấy loại điện thoại râu ria này đâu, mong cô về sau không cần lại gọi điện thoại quấy rầy anh ấy, nếu không chúng tôi sẽ báo cho người có thẩm quyền xử lý đó ạ."
" Kia cũng mong cô chuyển lời cho Nghiêm tổng, tôi là rất có thành ý muốn giải thích hiểu lầm này." Ninh Phỉ Lạc nói, " Nếu anh ấy không nguyện ý gặp mặt, hẳn là sẽ có không ít truyền thông và cư dân mạng nguyện ý nghe, đến lúc đó vạn nhất tôi không cẩn thận nói sai, hiểu lầm chỉ sợ sẽ càng lớn hơn.""
Tư Song Song bị dọa sợ một chút, thẳng thắn mà nói, Ninh Phỉ Lạc luôn luôn tự phụ kiêu ngạo thì cô có biết, chính là không nghĩ tới ngay cả thời điểm đối mặt với Nghiêm Khải cũng có thể bày ra như vậy.
" Nghiêm tổng." Thư ký che micro di động, đem chuyện Ninh Phỉ Lạc đại khái thuật lại một lần.
" Dân mạng và truyền thông?" Nghiêm Khải nghe vậy mỉm cười, " Hỏi cô ta thời với địa điểm đi."
" Ninh tiểu thư." Thư ký buông tay ra, " Xin hỏi cô muốn gặp ở đâu để nói chuyện?"
" Tối nay chín giờ, cà phê ME." Ninh Phỉ Lạc vuốt vuốt tóc, " Nơi đó rất yên tĩnh."
" Được, tôi sẽ chuyển lời cho Nghiêm tổng." Bí thư nói, "" Cũng mong Ninh tiểu thư không lỡ hẹn."
" Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ hẹn." Ninh Phỉ Lạc liếc mắt nhìn Tư Song Song một cái, trong thanh âm cũng tăng thêm ba phần quyến rũ, " Cam đoan sẽ không để Nghiêm tổng chờ lâu."
Thư ký cúp điện thoại, cảm thấy toàn thân đều nổi da gà--- mọe ơi, thật đáng sợ, tôi cũng không phải Nghiêm tổng đâu, làm nũng cũng nên tìm đúng đối tượng đó, bạ đâu làm nũng đó là sao...=.=
" Vất vả." Nghiêm Khải đem điện thoại đặt lên bàn.
" Anh thật sự muốn đi?" Thư Ký nhịn không được tò mò, vì thế lắm miệng mà hỏi một câu. Để một nghệ sĩ nhỏ tuyến hai ức hϊếp, hoàn toàn không giống tác phong của BOSS a.
""Cô cảm thấy thế nào?" Nghiêm Khải khóe miệng giơ cao.
Bí thư trầm mặc, tôi không biết mới hỏi anh đó.
" Nghiêm tổng đáp ứng nói chuyện với em?" Tư Song Song giật mình.
" Đêm nay chín giờ, cà phê ME." Ninh Phỉ Lạc nhìn cô, biếng nhác nói," Tôi đã sớm nói, đường đường tổng tài truyền thông Đông Hoàn, sẽ không so đo cùng một tiểu nữ nhân đâu."
" Được được, chỉ cần anh ta nguyện ý nói chuyện thì cái gì cũng tốt." Tư Song Song cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở bên cạnh Ninh Phỉ Lạc nói, " Có cần chị đi cùng em không?"
" Chị cùng tôi?" Ninh Phỉ Lạc ôm cánh tay trêu đùa,"" Có một số việc chỉ cần có hai người mới là tốt."
" Cô của tôi ơi, chuyện này không đùa được đâu." Tư Song Song nhíu mày," Không cần biết trong lòng Nghiêm tổng hiện tại đang nghĩ gì, chúng ta hiện tại cần nhất chính là làm cho anh ta nguôi giận, ngàn vạn không thể xảy ra nhiễu loạn nữa."
" Tôi không chỉ muốn anh ta nguôi giận." Ninh Phỉ Lạc nâng cằm của chính mình lắc lắc, " Còn muốn anh ta hạ hỏa."
Tư Song Song đau đầu, " Chị vẫn cản thấy..."
" Anh ta cự tuyệt chị, lại đáp ứng gặp mặt tôi, đây là chứng minh tốt nhất." Ninh Phỉ Lạc hướng phòng tắm," Tôi đi tắm một cái, chị tìm Lưu đạo diễn xin phép đi, ngày mai tôi không đóng phim được."
Tư Song Song như trước vẫn không cảm thấy yên lòng, bất quá thấy Ninh Phỉ Lạc chắc chắn như vậy, trong lòng cũng mong một phần may mắn, hơn nữa cảm thấy nói không chừng thật sự có hy vọng – dù sao Ninh Phỉ Lạc ngoại hình rất bắt mắt, dáng người cũng không tồi, sau khi quay < Lạc Thần> cũng không ít người theo đuổi, thanh cao đạm mạc lại xinh đẹp, coi như là loại hình đại gia thích nhất.
Buổi tối tám giờ, Tư Song Song đúng giờ lái xe đưa Ninh Phỉ Lạc đến ME, quán cà phê này nằm trong một hẻm nhỏ, bởi vì chỉ mở cho khách VIP cho nên chỉ có kẻ lắm tiền mới dến, bình thường rất an tĩnh. Hơn nữa chủ quán là bạn tốt của Nghiêm Khải, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu Ninh Phỉ Lạc chọn làm địa điểm gặp mặt- nghĩ muốn giảm xuống thấp nhất mâu thuẩn tâm lý của Nghiêm Khải.
" Người mà quý khách hẹn vẫn chưa đến, xin hỏi có muốn gọi nước trước không?" Nhân viên phụ vụ nho nhã hỏi.
" Soda chanh." Ninh Phỉ Lạc đem menu trả lại, " Cảm ơn."
" Không có gì." Phục vụ rất nhanh đã mang đồ uống lên, " Có việc gì cứ gọi tôi."
Ninh Phỉ Lạc gật gật đầu, tùy tay tay lấy một quyển tạp chỉ xem qua. Thời gian từng chút trôi qua, thời điểm tám giờ rưỡi, cửa thang lầu truyền đến từng bước chân, nhưng hình như khong chỉ có một người, hẳn là không phải Nghiêm Khải.
Ninh Phỉ Lạc khẽ nhíu mày, mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới vừa định gọi điện thoại nhắc, ghế đối diện đã bị người kéo ra.
" Ninh tiểu thư, người khách cô chờ đã đến." Phục vụ chỉnh ngọn đèn sáng lên một ít, nghiêng ngừi nói, " Mời vào bên trong."
Sau đó chỉ thấy chủ biên tạp chí < FEEL>, ngay sau đó là < Thời đại mới>, < VINTAGE>, < Diện ảnh họa báo> cùng với bảy tám phòng viên chủ chốt các tờ báo trong nước, cùng với năm nha biên tập báo chỉ, bốn công ty giải trí, thậm chí còn có phòng viên đài truyền hình khiêng máy quay đến.
" Ninh tiểu thư." Bạch Dực cuối cùng đi vào cửa, hai tay đút trong túi quần, hơi hơi cúi người, thân sĩ mỉm cười nói, "" Nghiêm tổng nghe nói cô muốn đem hiểu lầm giải thích rõ ràng, cho nên cố ý mời truyền thông lại đây, xin hỏi hiện tại chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
Trong phòng im lặng một khoảng, Ninh Phỉ Lạc sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ, cuối cùng hung hăng cầm lấy túi xách, đẩy mọi người chạy ra khỏi phòng.
" Làm sao vậy?" Tư Song Song đang ở trong gara chờ cô, nhìn thấy thì bị dọa sợ.
" Lái xe về nhà." Ninh Phỉ Lạc gắt gao nằm chặt túi xách, cả người tức giận đến phát run.
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tư Song Song sốt ruột nắm chặt bả vai cô, "" Có phải Nghiêm tổng đã làm gì em không?"
" Câm miệng " Ninh Phỉ Lạc bị đâm trúng chỗ đau, nổi bão tức giận nói, "" Tôi kêu chị lái xe về nhà, nghe không hiểu tiếng người hả?"
" Em đây là thái độ gì đó." Tư Song mở to hai mắt, " Chị là người đại diện của em.!"
" Người đại diện? Nếu chị rảnh đến nổi không có việc gì mà trêu chọc Nghiêm Khải, tôi tại đêm nay có phải bị nhục nhã như vậy không?" Ninh Phỉ Lạc nghiến chặt hàm răng, đay nghiến mà chì chiết, " Tôi nói cho chị biết, bớt tự cao tự đại đi."
" Tôi trêu chọc Nghiêm Khải? Lúc trước chỉ là tôi đề nghị, là chính cô một hơi đáp ứng, mỗi ngày nằm mơ cũng muốn trở thành Thiếu phu nhân Đông Hoàn, kết quả thì sao, bị bẽ mặt ha, đêm nay đã trắng mắt ra chưa?" Tư Song Song bị Ninh Phỉ Lạc khích đến bùng lửa giận, nói chuyện cũng không thèm lựa từ, " Có chuyện gì không thể từ từ nói, theo tôi cãi nhau liền giúp cô biến thành tai to mặt lớn à?"
Ninh Phỉ Lạc hung hăng quẳng túi xách lên người Tư Song Song, xoay người xuống xe.
Tư Song Song bị tức không nhẹ, ngồi ở chỗ lái xe nhìn cô ta một đường chạy khỏi bãi đạu xe, môi cũng run run.
" Đến đến, mọi người nếm thử cái này." Trong ME, Bạch Dực rót từng ly cà phê, " Nghe nói ngàn vàng khó mua được, đêm nay Nghiêm tổng mời khách, mọi người đừng khách sáo.""
Thật sự là phi thường hào sảng!
Vì để hẹn gặp mặt Nghiêm Khải, Ninh Phỉ Lạc cố ý ăn diện hồi lâu, làn váy trắng phấp phới bay trong gió, giày cao gót ước chứng phải tới mười lăm phân. Xinh đẹp hiển nhiên là xinh đẹp, nhưng hiển nhiên không dùng để chạy bộ, cô bắt đầu hối hận tại sao lúc nãy lại quăng túi xách, lại qua mười phút, đơn giản ngồi xuống ven đường chờ Tư Song Song lái xe đến rước mình.
Chính là chờ qua nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc xuất hiện.
Mà ở bên kia nhà trọ, Nghiêm Khải đang cùng Phương Nhạc Cảnh chơi cờ năm quân, thuận tiện chia nhau ăn một dĩa lớn chân gà nướng, còn có phi thường nóng cũng dầu mỡ bóng nhẩy.
Nếu để cho Thẩm Đô Đô thấy được, nhất định sẽ bi phẫn mà rơi lệ.
Người gầy gì đó, ăn mãi không mập quả thật đáng ghét nhất đó!!!!
" Được rồi, không cho ăn nữa." Nghiêm Khải đem tay cậu cản lại, " Thực phẩm rác rưởi ăn nhiều đối với thân thể không tốt đâu."
" Còn muốn ăn." Phương Nhạc Cảnh dùng vẻ mặt cún con xin ăn nhìn anh.
Nghiêm Khải:...
Loại ánh mắt này... hự hự!!!
Phương Nhạc Cảnh thuận lợi lấy được thêm một cái chân gà, còn liếʍ liếʍ ngón tay.
" Thắng." Nghiêm Khải đem quân cờ bỏ xuống.
" Ừ, anh thắng." Phương Nhạc Cảnh nói," Chúc mừng."
" Sau đó thì sao?" Nghiêm Khải mở to hai mắt, "" Chúc mừng cái là xong hả? Nói tốt thắng em sẽ có thưởng mà."
" Thưởng cho anh chân gà dư còn lại đó." Phương Nhạc Cảnh đem cả dĩa và chén đẩy qua. " Cả nước chấm cũng cho anh luôn, không cần cảm ơn."
Nghiêm Khải tiện tay đem người ôm vào trong ngực.
Phương Nhạc Cảnh cùng anh mặt đối diện, miệng bóng lưỡng, trên tay cũng toàn là dầu.
Trầm mặc năm giây, BOSS phát biểu kết luận, " Hình như không thích hợp hôn lắm."
Phương Nhạc Cảnh bật cười, dùng đầu cọ cọ anh.
" Công ty đã giúp em chuẩn bị tốt mọi việc." Nghiêm Khải rút khăn giấy ướt, bắt lấy tay cậu tỉ mỉ lau từng ngón đến khi sạch bóng mới thôi, " Thứ ba này bay."
" Ân." Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, " Em sẽ chiếu cố tốt chính mình, anh cũng phải vậy.""
" Gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng có thể gọi cho Augustine." Nghiêm KHải dừng một chút sau đó nói, " Về phần Philip, vẫn là cách càng xa càng tốt."
" Được." Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, " Taber nói ông ấy muốn ở lại trong nước một thời gian."
" Lần này Chiêm lão tiên sinh trở về, hẳn là có quyết định của chính mình." Nghiêm Khải nói, "" Anh cũng không tiện hỏi."
" Chuyện kia thì sao?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
" Nghe nói luôn luôn liên hệ với Chiêm lão tiên sinh, truyền thông cũng nghe được tiếng gió, bất quá bởi vì không có sự đồng ý trước, hẳn là không viết bậy bạ gì đâu." Nghiêm Khải nói, " Không chỉ bởi vì thân phận của Chiêm tiên sinh, mà còn vì thương tiếc trận tại nạn năm ấy."
"Mặc kệ Phía Chân Trời làm chuyện gì. Anh đều phải cẩn thận." Phương Nhạc Cảnh nói, " Nhất định không được chịu thiệt."
" Được." Nghiêm Khải gật đầu," Yên tâm đi, cuối tuần Tam lão gia tử sẽ trở về, dựa theo tính tình của ông ấy, đừng nói là chịu thiệt, cho dù không chiếm được lợi ích của đối phương cũng sẽ nén giận rất lâu đó."
Phương Nhạc Cảnh bị đùa bật cười, " Nghe qua bác so với anh còn muốn khí phách hơn."
" Mỗi người sẽ có phong cách làm việc riêng của bản thân." Nghiêm Khải nhéo nhéo mũi cậu.
" Bác lần này trở về muốn ở bao lâu?" Phương Nhạc Cảnh hỏi.
" Nói không chính xác, bất quá chắc là sẽ ở lại vài ngày." Nghiêm Khải nói, " Ông ấy rất tôn kính Chiêm lão tiên sinh, lần này khó có cơ hội."
" Vậy cũng tốt." Phương Nhạc Cảnh nói, " Có bác trai ở đó, anh cũng có thể thoải mái một chút."
" Chưa chắc nha." Nghiêm Khải ôm cậu ngồi xuống, " Thoải mái thì không dám mơ tới, nói không chừng công việc còn tăng gấp bội."
Phương Nhạc Cảnh nghe vậy nhíu máy, hiện tại cũng đã rất bận, như thế nào còn muốn gấp bội.
" Đau lòng?" Nghiêm Khải nắm chặt tay cậu.
Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, " Có một chút."
Không nghĩ tới cậu sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, Nghiêm Khải bật cười, " Thế thì đến đây an ủi anh chút coi."
Phương Nhạc Cảnh bò qua, nhẹ nhàng trên đôi môi anh hạ xuống một nụ hôn.
Vừa nghĩ tới sẽ chia cách nửa năm, nói không chừng còn lâu hơn, trong lòng tựa như có cái gì chặn lại, nặng tựa ngàn cân.
Nghiêm Khải vòng tay ôm thắt lưng cậu, chậm rãi làm sâu thêm nụ hôn này.
Ngọn đèn mờ nhạt, hai người trên thảm trải sàn long trắng mau chóng tình nồng mật ý, hình ảnh tốt đẹp lại ngọt ngào.
Mà đồng dạng cũng là với người yêu tách ra, Thẩm Đô Đô hiển nhiên cách hai chữ " thương cảm" cả ngàn cây số, bởi vì cậu còn đang vội vàng bận rộn quấy rầy Dương tiên sinh, chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ nhỏ chạy vòng vòng phòng.
" Đi ngủ." Dương tiên sinh đem văn kiện trong tay đặt xuống bàn.
" Không muốn!" Thẩm Hàm từ phía sau ôm lấy anh, vừa mới tắm rửa xong, toàn thân đều thêm ngọt ngào lại mềm mềm như bánh cheese ngon miệng, quả thực đáng giá cần được kiểm tra một chút nhaaaa.
" Không muốn cũng phải đi ngủ." Dương Hi đứng lên, ôm cậu đi về phía phòng ngủ.
" Vậy còn anh? " Thẩm Hàm giương đôi mắt đầy ngây thơ mà ẩn chứa đầy thèm khát trông mong hỏi.
Dương Hi đem cậu nhét vào ổ chăn, " Anh chút nữa sẽ ngủ."
Thẩm Hàm dùng cả tay chân quấn lấy anh y như con bạch tuộc mẹ, kiên quyết sống chết không buông.
Dương Hi:...
Thẩm Hàm di chuyển di chuyển cái mông, tiểu qυầи ɭóŧ quả thực tiêu hồn, rất cấp lực a ~
Dương Hi vươn tay giúp cậu vuốt lại tóc, " Anh..."
Một câu còn chưa nói xong, Thẩm Hàm liền bật dậy hôn anh, đặc biệt nhiệt tình!
Thiệt sốt ruột!!!
Vì thế Dương tiên sinh nguyên bản tính toán làm việc tiếp, không thể không ở trong phòng ngủ trải qua một giờ đồng hồ.
Quả thực càng thêm kịch liệt sôi trào hơn.
...
" Có mệt hay không?" Sau khi chấm dứt, Dương Hi cúi đầu hôn hôn cậu.
Thẩm Hàm đắp cái chăn ngang bụng nhỏ, đáy mắt còn chút lệ quang ủy khuất.
Dương Hi đau lòng, ôm vào trong nhẹ nhàng dỗ dành, " Ngoan, mau ngủ đi."
" Có chút thích." Sau khi phục hồi tinh thần, Thẩm Đô Đô phát biểu tổng kết.
Dương Hi cảm thấy hình như mình bị lãng tai," Ân?"
" Biểu hiện không tồi." Thẩm Hàm vỗ vỗ bờ vai anh, nghiêm túc nói, " Về sau phải cố gắng học tập hơn."
Dương Hi:..
" Mau giúp em ấn chỗ này." Thẩm Hàm kéo tay anh đến thắt lưng mình, còn bản thân thì biến thành bộ dáng chó nhỏ cầu an ủi, cọ cọ đến bên anh hừ hừ.
Dương Hi cười khẽ, bàn tay to lớn ở trên lưng cậu nhẹ xoa bóp, đáy mắt một mảnh ôn nhu.
Thẩm Hàm thoải mái đến ánh mắt đều híp lại, tâm hồn đều bay bay, cũng không thèm trêu chọc Dương tiên sinh nữa, rất nhanh liền vù vù ngủ.
Trong mơ đều là kẹo đường hương ngọt ngào.
Ngày hôm sau, tiến độ đoàn phim < Lạc Thần > bị hoãn lại, bởi vì nữ chính xảy ra chuyện.
Ninh Phỉ Lạc nằm ở trên giường, sắc mặt lạnh đến mức đóng cả tầng băng, Tư Song Song ngồi ở trên ghế sofa, trên tay cần một quyển tạp chí mới ra. Ngày hôm qua cô thật bị chọc tức, cho nên không thèm quản Ninh Phỉ Lạc, chính mình một đường lái xe trở về khách sạn của đoàn làm phim, thẳng đến rạng sáng khi trời đổ cơn mưa to, mới chạy ven đường tìm Ninh Phỉ Lạc trở về, hai người trên xe cũng không nói chuyện.
" Kế tiếp em yên tâm quay phim, chuyện còn lại cứ giao cho chị." Tư Song Song mở miệng đánh vỡ im lặng, " Nhưng mà có một chuyện, tuyệt đối không cho phép em lại liên lạc Nghiêm tổng."
Ninh Phỉ Lạc bị chọt trúng điểm đau, tức giận trừng cô một cái.
" Chị biết em sẽ không đi tìm nữa, chỉ là nhắc nhở một lần thôi." Tư Song Song đưa cho cô ly nước, " Lưu đạo đã hứa với chị đi khuyên nhủ Nghiêm tổng, quan hệ cá nhân bọn họ không tồi, Nghiêm tổng hẳn là sẽ cấp mặt mũi."
Ninh Phỉ Lạc khó có được không cùng Tư Song Song đối nghịch- chuyện cho tới bây giờ, cô cũng chỉ có thể tạm thời buông xuống ảo tưởng truyền thông Đông Hoàn, chỉ mong sự việc có thể lặng yên không một tiếng động được che dấu cho qua. Về phần tương lai, hiện tại ai cũng không thể nói chính xác được.
Tới gần buổi tối, Lưu Mạt quả nhiên hẹn Tư Song Song đến nhà ăn đoàn phim, "" Nghiêm tổng căn bản là không muốn nói về chuyện này."
" Cái gì gọi là không muốn?" Tư Song Song nghe vậy sửng sốt, không muốn cùng mình nói coi như xong, sao đến cả đạo diễn cũng không thèm cho mặt mũi?
" Nghiêm tổng ghét nhất là bị người khác tính kế, nhất là phụ nữ tính kế." Lưu Mạt nói, " Trước đây Hạ Tình đã có lần chạm vô cái vảy ngược của anh ta, đến bây giờ vẫn còn chưa hết giận, cô ngược lại quá hay, lại tự đi tìm đường chết mà." Nhưng so với lần trước còn muốn nghiêm trọng hơn.
" Lưu đạo, chuyện trước đây chúng tôi thật sự không biết." Tư Song Song sốt ruột nói, "Tôi..."
" Được rồi được rồi, đã đến chỗ của tôi thì cô là ơn đừng nói lại việc đó nữa." Lưu Mạt nói, " Có biết việc gì nặng việc gì nhẹ không, nhanh chóng ngẫm lại nên tự mình giải quyết thế nào, đó mới là chuyện đứng đắn cần làm."
" Tôi đây phải giải quyết như thế nào?" Tư Song Song mặt mày ủ ê, " Lưu đạo, ngài phải giúp tôi."
" Tôi thật sự không thể giúp gì cô được." Lưu Mạt buông tay, " Đây chính là Đông Hoàn Thái tử gia, ai dám đi trêu chọc chứ."
" Vậy coi như là Phỉ Lạc bị phong sát sao?" Tư Song Song truy vấn.
" Cô cho là tôi muốn sao? Phỉ Lạc là nữ chính < Lạc Thần>." Lưu Mạt nói, " Bất quá phải nói, nhà đầu tư cho bộ phim này cũng là bằng hữu của Nghiêm tổng, nếu như sự việc giải quyết không tốt, chỉ sợ nữ chính cũng..."
" Đừng đừng, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem chuyện này giải thích rõ ràng." Tư Song Song sắc mặt trắng bệt, dựa theo tính cách và tài lực của Nghiêm Khải, cô một chút cũng không nghĩ tới đối phương sẽ đẩy mọi chuyện đến bước này.
" Vậy là tốt, tôi cũng không muốn xảy ra sự cố gì." Lưu Mạt cũng nhẹ nhàng thở ra, " Trong vòng ba ngày đem chuyện này giải quyết đi, như thế mọi việc cũng dễ nói."
" Ba ngày?" Tư Song Song nghe vậy cứng đờ, " Nhưng tôi một chút phương pháp cũng không có."
" Đều rõ ràng đó, cô còn muốn tìm phương pháp gì nữa?" Lưu Mạt đau đầu, " Nói thật cho cô biết, Phu nhân tương lai của Đông Hoàn là một bình dấm chua, nghe nói vì việc này giận đến ba ngày chưa ăn cơm, Nghiêm tổng vì thế cũng cáu kỉnh, hiện tại trong cơ hồ không có ai dám cùng anh ta nói chuyện."
Tư Song Song chảy mồ hôi trán, ngồi nửa ngày cũng không mở miệng nổi.
" Cô cùng đừng cảm thấy mình vô tội, Nghiêm tổng ở đó cs cả đống chứng cứ." Lưu Mạt vỗ vỗ bờ vai của cô, gọi phục vụ đưa menu, " Thời gian nhiều nhất là ba ngày, nếu không tôi cũng không giữ được vai nữ chính cho Phỉ Lạc đâu."
Tư Song Song một mình ngồi trên băng ghế dài, thẳng đến hai tiếng đồng hồ sau mới trở về khách sạn.
Trên thực tế không đợi đến thời hạn ba ngày chấm dứt, ngay buổi chiều ngày hôm sau Tư Song Song liền tuyên bố thanh minh, thừa nhận sự kiện này đều là do mình và Lôi Đình liên hợp sao tác – kỳ thật dựa theo tính toán của cô, nếu có việc gì thì mọi chuyện đều đổ lên đầu cẩu tử, chính vì thế trước đây tiền trả cũng rất hậu hĩnh, nhưng sự tình phát triển đến bước này, cô cũng rõ ràng hết thảy đã không nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa rồi. Nghiêm Khải đã tỏ rõ thái độ, chính mình nếu lại trốn tránh, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Tựa như Lưu Mạt nói, nếu phải xin lỗi, vậy hãy biểu hiện thành ý, cô mới triệt để hiểu rõ ràng, cái gì gọi là gieo gió gặt bão, sống ác đương nhiên sẽ lãnh hậu quả xấu.
" Vừa rồi Duy ca gọi điện thoại tới, nói anh một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc." Trong tòa nhà giải trí Đông Hoàn, Bạch Dực đem tập văn kiện cho anh, " Anh ta vốn muốn ký với Ninh Phỉ Lạc quảng cáo mở rộng sản phẩm, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều hủy bỏ."
" Tại sao lại đổ cho tôi?" Nghiêm Khải mở văn kiện ra, " Anh ta muốn dùng thì cứ việc dùng, tôi cũng sẽ không ý kiến gì."
" Anh nói nghe thoải mái ghê." Bạch Dưc thiệt muốn quỳ lạy anh, " Muốn đẩy mạnh quảng cáo sản phẩm là sữa tắm, người đại diện cũng phải là thuần khiết không tỳ vết chứ, hiện tại quậy lớn đến vậy, nhiều tin tức trái chiều đến vậy, ai mà còn dám dùng."
" Thương hoa tiếc ngọc thì nên là cô nàng trong sạch, chứ không phải là loại dùng thủ đoạn trăm phương ngàn kế." Nghiêm Khải nhìn hắn, " Về sau làm ơn dùng từ ngữ cho chính xác."
" ĐƯỢC." Bạch Dực nghiêm túc nói, " Tôi đây cũng sẽ chuyển phát nhanh cấp tốc cho anh ta một quyển < Thành ngữ bách khoa toàn thư>."
Nghiêm Khải lắc đầu, tiếp tục nhìn văn kiện.
" Bây giờ chuyện Tư Song Song đứng ra giải thích đã trở thành đề tài hot nhất trên mạng." Bạch Dực ngồi xuống đối diện anh, " Còn có, nhân khí của Ninh Phỉ Lạc chỉ sợ sẽ tụt dốc không phanh một trân." Hơn nữa
tương lai có thể lấy trở lại được hay không còn là chuyện khác.Tuy rằng Tư Song Song đã đem mọi trách nhiệm đều đổ hết lên người mình và Lôi Đình, cũng không hề nhắc tới Ninh Phỉ Lạc, nhưng dân mạng đâu phải kẻ ngu, theo dõi tin tức giải trí nhiều năm như vậy, thường thức cơ bản vẫn phải có – trên đời chỉ sợ không có việc sao tác nào chỉ do một mình người đại diện bày ra mà nghệ nhân lại hoàn toàn không biết gì.
Vì thế mọi người cũng sôi nổi cảm khái, Tiểu Bạch Hoa thuần khiết cái gì, giả trang còn kém lắm đó, tưởng muốn nhờ scandal ngôi sao mà leo lên vị trí cao hả? Tuy rằng Truyền thông Đông Hoàn Thái tử gia đích thực là cao phú soái chất lượng cao nhưng mà người ta đã có người yêu là hoa đã có chủ, cái thể loại người đi đυ.c khoét tình cảm người ta thiệt tự biến chính mình thành thứ ghê tởm, bị đời khinh khi.
Con gái hoặc là yêu một đời một người, hoặc là yêu chơi qua đường, hoặc FA cả đời thanh cao kiêu ngạo chứ nhất quyết đừng bao giờ trở thành kẻ thứ ba để người đời phỉ nhổ! Thật hèn!
( câu này là tui tự thêm vô vì quá tâm đắt thôi, không phải của mụ San đâu 😊))
Trong thời gian kế tiếp, cư dân mạng ánh mắt sắc bén phát hiện trong ảnh chụp chỗ Ninh Phỉ Lạc đứng có vấn đề, ở quán bar nhìn như vô ý kỳ thực hoàn toàn là được sắp xếp, xứng danh tổ chức đoàn hội Sherlock Holmes. Vô số trạch nam bởi vì vậy mà tan nát cõi lòng, nữ thần thanh lãnh cao quý trong một đêm biến thành nữ nhân đầy tâm cơ xảo quyệt, cảm giác này các người hơi cảm thụ chút đi, quả thật trái tim đều vỡ nát.
Tiếng mắng chửi rất nhiều, Ninh Phỉ Lạc đơn giản im lặng không lên tiếng, triệt để sống ngăn cách.
Mà lúc này Nghiêm Khải mới đăng một trạng thái mới, tỏ vẻ không muốn chuyện này phát sinh lần thứ 3, bởi vì " Nhà tôi sẽ sinh khí. " >"<
" Nhà tôi " cái gì chứ hả, thiệt là muốn chọc mù mắt chó của quần chúng vây quanh mà, manh manh quá đi à!
Phương Nhạc Cảnh mặt đỏ tai hồng, quyết đoán đem đầu chôn trong chăn.
" Làm sao vậy?" Nghiêm Khải ôm lấy cậu, trong thanh âm có chút tiếng cười.
Phương Nhạc Cảnh cách chăn đá đá anh.
" Vốn là vợ của anh." Nghiêm Khải đem người đào ra, " Nhanh nhanh để lão công ôm một chút."
Phương Nhạc Cảnh nằm cái mỏ anh lại, mau im miệng được không hả.
" Ngày mai em đi rồi." Nghiêm Khải cùng cậu trán kề trán. " Đi đường bình an."
" Ân." Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh, mũi có chút cay.
Có chút luyến tiếc...
Nghiêm Khải nắm chặt tay cậu, cúi đầu hôn từng sợi tóc mềm mại kia.
Ngoài trời mưa phùn rơi rả rich, đọng từng giọt tích tích rơi xuống bên hiên cửa sổ. cọ rửa sạch sẽ lớp bụi mỏng, tươi mới lại mát mẻ.
Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh liền cùng Thẩm Hàm mang theo trợ lý bay đi Italy. Tiếp viên hàng không có hai người là fan hâm mộ, cho nên khi chuẩn bị cơm, còn cố ý loại bở khởi khẩu phần của Thẩm Đô Đô bò nấu bơ phô mai và chân giò hun khói, đổi thành một bàn rau xanh biếc, phi thường tàn nhẫn.
Cõi lòng Thẩm Hàm như nứt toét ra, cư nhiên ước mơ một bữa ăn thịnh soạn trên máy bay đều đã trở tan theo mây khói, cái loại nhân sinh không chút hy vọng này, TÔI CĂN BẢN LÀ KHÔNG MUỐN ĂN RAU ĐÂU.
" Tớ ngủ một chút." Phương Nhạc Cảnh đeo bịt mắt lên.
" Không thoải mái hả?" Thẩm Hàm quan tâm.
" Ân." Phương Nhạc Cảnh," Có chút choáng."
Thẩm Hàm buồn bực, " Cậu ăn thịt mà cũng bị choáng?"
Phương Nhạc Cảnh...
Hai việc này thật sự liên quan nhau sao?????
" Tớ ăn cơm đều không bị choáng." Thẩm Hàm bổ sung, ăn thịt rõ ràng nên cường tráng hơn mới đúng chứ.
Phương Nhạc Cảnh yên lặng đeo tai nghe lên, ngăn cảnh âm thanh ma quỷ của cậu ta ở ngoài, mọe nó không muốn nghe cậu ta nói cái gì thêm tiếng nào nữa.
Tiếp viên hàng không một bên bị manh đến vô pháp kiềm chế, Đô Đô nhà ta quả thực nhu thuận, phi thường muốn cướp về nhà làm của riêng đó.
Phương Nhạc Cảnh say máy bay, Phùng Chử và Ngô Phi Ngô Kiếm đều đang nghỉ ngơi, Thẩm Hàm một người nhàm chán đến phát bệnh, mặc kệ xoay chuyển như thế nào cũng đều không thoải mái, nhìn qua chính là đứa có bệnh tăng động.
" Cậu đừng có quay nữa." Phương Nhạc Cảnh dùng thảm bao lấy đầu, giọng nói suy yếu vô lực.
Thẩm Hàm lập tức cứng đờ thân thể.
" Cảm ơn." Phương Nhạc Cảnh nhắm chặt hai mắt.
Thẩm Hàm quay đầu nhìn chung quang, thật sự rất muốn kiếm chuyện gì đó làm chơi.
Sau đó liền vừa vặn đối diện với một đôi mắt màu lam sáng quắc.