Nghiêm Khải sau khi nhận được điện thoại cũng có chút ngoài ý muốn. “Chủ động tìm em?”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Có điều chỉ là phim giảng dạy, chỉ cần quay một cảnh là xong.”
“Kịch bản thế nào?” Nghiêm Khải hỏi.
“Biết anh sẽ hỏi mà.” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trêи xích đu lắc lư. “Trước khi gọi điện đã gởi vào hộp thư của anh rồi.”
“Cho anh năm phút đồng hồ, xem xong lại gọi cho em.” Nghiêm Khải mở hộp thư ra.
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh tắt điện thoại, ôm trà nóng xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi xem xong kịch bản, Nghiêm Khải gọi điện thoại đến. “Anh không đồng ý.”
Phương Nhạc Cảnh “Ừa” một tiếng. “Thế thì em không diễn.”
Nghiêm Khải thấy cậu sảng kɧօáϊ quá nên nghẹn!
“Ngày mai em sẽ đi từ chối.” Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại phơi nắng, toàn thân đều ấm áp, như chú mèo lười biếng.
Sau một lát im lặng, Nghiêm Khải rốt cuộc mở miệng. “Giỡn em thôi.”
“Em biết.” Khoé miệng Phương Nhạc Cảnh cong cong. “Em cũng giỡn anh thôi.”
Nghiêm Khải trầm mặc.
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.
…
Đùa giỡn không thành còn bị đùa giỡn lại, giám đốc Nghiêm thực đau đầu.
Có những lúc, thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt mà.
Mà ở khách sạn phố đối diện, Thẩm Hàm cũng đang khoanh chân nhẩm lời thoại. Tuy tiếng Anh của cậu rất tốt, nhưng không có nghĩa là có thể lưu loát mắng chửi người, lần này cố tình lại diễn em trai sa đoạ phản nghịch, cho nên lời thoại có rất nhiều câu thô tục.
Thẩm Hàm lẩm bẩm, phấn khởi vô cùng, lăn từ trêи giường xuống đất, sau đó lại đứng lên sô pha, chân còn run lên run lên, trông rất giống một nhóc lưu manh méo miệng.
Dương Hi vào phòng liền nhíu mày. “Cẩn thận sẩy chân.”
“A!” Thẩm Hàm trượt chân.
Dương Hi kịp thời xông lên phía trước, một phen ôm cậu vào lòng.
Thẩm Hàm chưa định thần lại được. “Vừa rồi tập lời thoại không chú ý.”
Dương Hi âm thầm lắc đầu, thả người ngồi xuống ghế sô pha.
Thẩm Hàm lật lật kịch bản trong tay, tiếp tục bùm bùm mắng chửi thô tục.
Dương tiên sinh mặt không chút thay đổi. “Sau khi diễn xong bộ này, lập tức quên mấy câu này đi!”
Thẩm Hàm lên tiếng từ nội tâm. “Thật ra cũng rất thích, shit!”
Mày Dương Hi giật giật, cố nén xúc động muốn đánh ʍôиɠ cậu.
Địa điểm quay phim là một quán bar tư nhân, ông chủ là bạn tốt của đạo diễn, cho nên trước đó một tiếng đã treo biển “Ngừng Bán”, đợi đến khi Ansel mang theo đoàn phim và diễn viên đi qua, bên trong đã trống trơn, chỉ có mặt đất lộn xộn, hoàn toàn phù hợp cảnh tượng bộ phim yêu cầu.
Năm nhóm diễn viên có tuổi tác xêm xêm nhau, cho dù trước đây không quen biết, vẫn có thể tìm ra đề tài chung. Lúc ngồi trêи xe đã trò chuyện vui vẻ, sau đó cũng vội vã trao đổi cách thức liên lạc. Bởi vì mọi người đều là học sinh, nên Thẩm Hàm cũng không cho Dương Hi đến cùng, nếu không chính mình mang theo vệ sĩ kiêm trợ lý, nhìn qua cũng có chút không hợp.
Quán bar không lớn, ở góc tường có hai người khách đang uống rượu, tựa hồ không bị những người khách không mời mà đến này quấy rầy, bởi vì trong đó có một gương mặt phương Đông, cho nên Phương Nhạc Cảnh không nhịn được mà nhìn vài lần.
“Là bạn của tôi, cũng là bạn của Ann.” Thấy cậu tựa hồ vẫn nhìn, ông chủ quán bar chủ động giải thích. “Đợi lát nữa quay xong, chúng tôi sẽ uống với nhau vài ly.”
“Thì ra là như vậy.” Phương Nhạc Cảnh xin lỗi cười cười. “Xin lỗi.”
Chủ quán bar suy nghĩ hồi lâu, mới nói ra một câu tiếng Trung sứt sẹo. “Đừng khách khí!” Sau đó lại cười lớn vỗ vỗ cậu. “Cố gắng, người trẻ tuổi.”
Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh được xếp vào nhóm thứ ba. Để tránh quấy nhiễu lẫn nhau, thời gian quay phim, những nhóm khác phải ở bên kia nghỉ ngơi. Thẩm Hàm đi ngoài cửa gọi điện thoại, Phương Nhạc Cảnh bưng nước trái cây uống chưa được hai miếng, đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau dùng tiếng Trung gọi. “Xin chào.”
“Cậu có thể gọi tôi là Taber.”Đối phương nhìn qua đại khái hơn năm mươi tuổi, mặt mày lịch thiệp, có vài phần khí chất nghệ sĩ, cũng chính là người ngồi ở góc quán uống rượu.
“Chào ngài.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng buông nước trái cây đứng lên. “Mọi người đều gọi tôi là Nhạc Nhạc.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu họ Phương?” Đối phương tiếp tục hỏi.
“Ngài biết tôi?” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy ngẩn người.
“Tôi cũng chú ý nền điện ảnh trong nước.” Taber nhún vai. “Có điều phim điện ảnh cậu đóng tựa hồ chưa công chiếu.”
Phương Nhạc Cảnh hiểu rõ, gật đầu cười cười. “Tâm Thứ là bộ phim đầu tiên của tôi.”
“Cho nên càng phải lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người.” Taber vỗ vỗ bờ vai của cậu, trêu chọc nói. “Nhưng mà mới vào nghề đã có hai đạo diễn nổi tiếng lựa chọn cậu, vận may cũng không tệ.”
“Nhạc Nhạc!” Trợ lý đạo diễn ở bên kia gọi. “Đến đây làm chuẩn bị!”
“Đi đi.” Taber nói, “Cố gắng.”
“Cám ơn.” Tuy chỉ là nốt nhạc đệm, nhưng ở nơi dị quốc tha hương được nhận ra, coi như là một thể nghiệm hiếm thấy, Phương Nhạc Cảnh tôn kính nói. “Hi vọng về sau có thể gặp lại ngài ở trong nước.”
Taber bắt tay cậu, hơi hơi nhướn
mày. “Hi vọng như thế.”
Thời điểm chính thức quay, Taber đứng ở chỗ âm u, xem toàn bộ quá trình Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh biểu diễn. Từ lúc lo âu tìm kiếm em trai mình trong đám đông, đến lúc phát hiện em trai hút thuốc phiện, lại đến khắc khẩu rồi phẫn nộ, đánh nhau lại tuyệt vọng, cảm xúc thể hiện qua lời độc thoại, hầu như là diễn liên tục một mạch. Cuối cùng, Phương Nhạc Cảnh cõng Thẩm Hàm, tập tễnh từng bước một rời khỏi cửa quán bar, máu tươi trêи má một giọt một giọt rơi xuống, tạo nên những đoá hoa màu đỏ giữa lớp bụi, nhìn qua có chút rung động lòng người.
“Cắt!” Sau khi hô ngừng, Ansel vỗ tay đầu tiên. “Rất hay.”
“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh thả Thẩm Hàm xuống.
“Hình như tôi không nên tìm diễn viên chuyện nghiệp đến.” Ansel cười trêu ghẹo. “Hoàn toàn không phù hợp với tư tưởng lúc trước của tôi.”
Thẩm Hàm cười hì hì. “Tôi sẽ xem đó là lời khen ngợi.”
“Đây vốn là khen ngợi.” Ansel vỗ vỗ cậu. “Biểu hiện rất tốt, đêm nay dừng ở đây, hi vọng về sau còn có thể có cơ hội hợp tác.” Dừng một lát ông ta lại bổ sung. “Là hợp tác chính thức.”
Thẩm Hàm khẽ hoan hô trong lòng, quả thực vui vẻ muốn bay lên mà!
Không biết có cơ hội được diễn anh hùng siêu cấp không!
Thật sự là rất chờ mong.
Sau khi quay phim ngắn này xong, Phương Nhạc Cảnh cũng dọn dẹp mọi thứ, chuẩn bị về nước với Thẩm Hàm để tuyên truyền phim “Tâm Thứ” sẽ được khởi chiếu vào mùa Tết. Bản thân là diễn viên chính đương nhiên không thể vắng mặt, hơn nữa sau một thời gian làm quen, tựa hồ cậu cũng bắt đầu thích con đường này. Có thể diễn vui buồn yêu hận của mình trong những câu chuyện của người khác, thật ra cũng là một loại trải nghiệm khó có được.
“Một tuần nữa là về rồi.” Chiều hôm nay, Nghiêm Khải gọi điện thoại cho cậu. “Muốn anh đến đón em hay không?”
“Ừ, nếu anh rãnh thì đến.” Phương Nhạc Cảnh ôm gối đầu. “Hay là em bay chuyến rạng sáng? Khi đó đó sân bay ít người.”
“Hay là… Anh trực tiếp đến Anh đón em?” Nghiêm Khải nói.
“Chỉ còn một tuần nữa, không cần phiền toái như vậy.” Phương Nhạc Cảnh nằm lên giường. “An tâm làm việc đi.”
“Muộn rồi.” Giọng nói Nghiêm Khải có chút ý cười.
“Có ý gì?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.
“Ý của muộn rồi chính là, anh đã đến nước Anh rồi.” Giọng Nghiêm Khải chậm rì rì.
Phương Nhạc Cảnh nháy mắt ngồi dậy từ trêи giường.
“Choáng rồi?” Nghe cậu nửa ngày không nói lời nào, Nghiêm Khải cười ra tiếng.
“Anh…… Thật sự?!” Tim Phương Nhạc Cảnh đập loạn.
“Lừa em làm gì.” Nghiêm Khải đứng ở trước cửa sổ, những tháp chuông nhà thờ cao ngất phía xa xa. “Anh đang ở khách sạn, đã xuống máy bay cách đây hai tiếng.”
“Khách sạn nào?” Phương Nhạc Cảnh nhảy xuống giường.
Nghiêm Khải đọc tên khách sạn và số phòng cho cậu.
“Nhạc Nhạc?” Mẹ Phương đang nấu cơm ở phòng bếp. “Đi đâu đó?”
“Đi tìm bạn học.” Phương Nhạc Cảnh cũng không quay đầu mà chạy ra ngoài.
Mẹ Phương buồn bực vô cùng, khóa học đã kết thúc rồi, còn muốn tìm bạn học làm gì nữa.
Khách sạn mà Nghiêm Khải ở là được tu sửa từ một toà lâu đài tư nhân, cho nên phong cảnh rất bí ẩn. Nhân viên sau khi xác nhận thân phận cậu mới đưa Phương Nhạc Cảnh đi một đường đến trước cửa phòng, sau đó nho nhã lễ độ rời đi.
Phương Nhạc Cảnh thò tay ấn chuông cửa, có chút run rẩy ngay cả bản thân cũng không nhận thấy.
Cửa phòng được mở ra, đáy mắt Nghiêm Khải đáy mang ý cười, giọng nói dịu dàng lại cưng chiều. “Hiện tại tin anh không gạt em rồi?”
Vui vẻ quá lớn, Phương Nhạc Cảnh đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó liền nhảy ào vào lòng anh, không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Nghiêm Khải tùy tay đóng cửa lại, ôm cậu một đường trở về phòng ngủ, trực tiếp đặt người trêи giường rồi hôn xuống.
Tách ra gần hai tháng, tuy nói mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại, nhưng vẫn thua sự ấm áp khi ôm nhau này. Căn phòng ấm áp, Nghiêm Khải sờ soạng cởi khoá áo lông của cậu, ném áo khoác xuống đất.
Bởi vì nhanh chóng ra ngoài, cho nên cậu không thay đồ mặc ở nhà bên trong ra, là một chiếc áo ngắn tay in hoạt hình đáng yêu, rất phù hợp với thưởng thức của mẹ Phương, cũng phù hợp thưởng thức của Nghiêm Khải.
Hai tay Phương Nhạc Cảnh ôm chặt cổ anh, phối hợp mà mở hai phiến môi ra, đầu lưỡi quấn quýt triền miên, mang theo một chút đau đớn, hô hấp hai người đều có chút dồn dập, ngọt ngào mà lại điên cuồng.
“Nhớ em quá.” Không biết qua bao lâu, Nghiêm Khải lưu luyến không rời buông đôi môi cậu ra, rồi bắt đầu hôn cắn cổ cậu.
“Em cũng vậy.” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh, hốc mắt có chút hồng.
“Vui vẻ không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Có.” Phương Nhạc Cảnh chôn mặt vào ngực anh. “Vui lắm.”
Nghiêm Khải cười khẽ. “Thật ngoan.”
Tất cả mọi chuyện quá mức đột nhiên, Phương Nhạc Cảnh vẫn cảm giác chính mình đang nằm mơ.
“Mấy ngày nay công ty cũng không quá bận rộn.” Nghiêm Khải tựa vào đầu giường, để cậu nằm trong lòng mình. “Lúc trước đã nói sẽ đến thăm em, anh không muốn nuốt lời.”
Phương Nhạc Cảnh ôm chặt anh, cổ họng có chút khàn. “Cám ơn anh.”
“Ngốc.” Nghiêm Khải vỗ vỗ lưng cậu, cúi đầu hôn hôn mái tóc mềm mại.
“Không về nhà sao?” Mẹ Phương sau khi nhận điện thoại thực buồn bực. “Không ăn cơm thì thôi, sao lại không về nhà ngủ luôn hả?”
“Bạn học chưa viết xong luận văn, con ở lại giúp hắn.” Lý do của cậu thật chính đáng.
Nghiêm Khải ôm cậu vào ngực, lết lết lại gần hôn một cái.
“Xin phép thành công!” Sau khi cúp máy, Phương Nhạc Cảnh xoay người ôm chặt cổ anh. “Tối nay muốn ăn gì?”
Trán Nghiêm Khải chạm vào trán cậu. “Ăn em.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Hay là chúng ta sửa lại thành ăn tôm hùm đi!
“Sợ anh như vậy?” Nghiêm Khải đập đập trán cậu, dở khóc dở cười nói. “Lần nào cũng dùng biểu tình này đối phó.”
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh quay đầu, cái gì cũng chưa nghe được.
“Còn bắt anh đợi bao lâu?” Nghiêm Khải xoay cằm cậu qua.
Da đầu Phương Nhạc Cảnh run lên. “Loại chuyện này còn có thể hẹn trước ư?”
“Anh cũng muốn tự nhiên nước chảy thành sông, thế nhưng lần nào em cũng chạy.” Nghiêm Khải hơi hơi khom lưng nhìn thẳng vào cậu. “Cho nên cứ định ngày trước, đến lúc đó mới thành công!”
Phương Nhạc Cảnh mặt đỏ tai hồng, như con thỏ nhảy vào toilet.
Quả nhiên lại dùng chiêu này mà…
Giám đốc Nghiêm buồn rầu vô cùng.
Tính tình này, đến lúc nào mới có thể ăn vào miệng đây.