Bởi vì tin tức Tề Thuỵ trước kia bị bao dưỡng thật sự rất chi tiết, từ ảnh chụp đến bài viết đều có độ tin cậy khá cao, thậm chí còn có người biết chuyện năm đó đứng ra chứng minh, cho nên không qua bao lâu, các trang web còn lại cũng rối rít đăng bài, mấy bộ phim Tề Thuỵ đóng trước đây cũng bị đào ra. Tình thế càng nháo càng lớn, Willy ở khách sạn gọi điện cho một đám người, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Tề Thuỵ ngồi ở một bên, nhìn qua có chút suy sụp.
Đoàn phim “Đông Hải Kỳ Duyên” tạm thời ngừng quay, nhưng hiện tại Willy không có tâm tình đi suy xét phải giải thích với đoàn phim như thế nào, hắn chỉ quan tâm một việc, chính là chuyện này của Tề Thuỵ sẽ tạo ra nguy cơ quan hệ xã hội ra sao.
Tất cả chứng cứ đều bị công khai trêи mạng, hơn nữa không biết trong tay đối phương đến tột cùng còn bao nhiêu thóp, làm bậy là không thể xong. Huống hồ Tề Thuỵ hiện tại cũng không thể chịu thêm một lần bị bẽ mặt nữa, Willy đơn giản quyết định dứt khoát, tính toán để hắn thừa nhận hết mọi chuyện.
“Thừa nhận tôi từng bị bao dưỡng?” Tề Thuỵ trừng lớn mắt.
“Còn cách nào nữa?” Willy hỏi lại.
Tề Thuỵ giật giật môi, cũng không biết mình nên nói gì.
“Nếu tẩy không trắng, cũng chỉ có chơi bài đồng tình.” Willy vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Cậu kiên trì chống đỡ trận này đi, tin tức trêи mạng nổi nhiều lắm cũng không quá 20 ngày, đợi đến lúc có những chuyện lộn xộn khác di dời sự chú ý của đại chúng, chúng ta vẫn có thể vãn hồi cục diện như thường.”
Đầu óc Tề Thuỵ có chút loạn, đứng dậy cầm một lon bia từ trong tủ lạnh, nôn nóng mở nắp lon.
Willy lắc đầu ở trong lòng, gọi vài cuộc điện thoại cho những phóng viên quen biết, lại liên hệ thêm với một số người tuyên truyền internet có tiếng.
“Các cậu đoán thử đối phương kế tiếp sẽ làm gì?” Sau khi ăn cơm chiều, Thẩm Hàm tiếp tục xem tin tức.
“Hoặc là giả chết, hoặc là thừa nhận.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Khả năng thừa nhận lớn hơn một chút.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Phùng Chử đưa qua một hộp ô mai. “Ăn hay không?”
Thẩm Hàm tự nhiên thò tay qua.
Dương Hi ôm cả người cậu qua chỗ khác.
Thẩm Hàm hừ hừ.
Thật sự không thể giả vờ không thấy sao, tôi chỉ muốn ăn một viên thôi mà!
“Nếu im lặng, tương lai Tề Thuỵ chỉ sợ cũng không đứng nổi nữa.” Phùng Chử nói. “Chẳng qua nếu muốn thừa nhận, hắn sẽ phải bịa ra chuyện xưa để tìm kiếm sự đồng tình, nói không chừng còn có thể hi vọng.”
“Người xấu như thế, vẫn nên sớm rời khỏi giới giải trí đi.” Thẩm Hàm căm giận. “Vừa xấu lại đáng khinh, ở nơi đâu cũng mang đến tai họa.”
“Có thể bịa ra chuyện cũ gì?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Khổ tình bi kịch?”
“Tám chín phần là vậy rồi.” Phùng Chử gật đầu. “Tuy rằng dù nói như thế nào, bị bao dưỡng đều không phải việc quang vinh, nhưng muốn thì vẫn có thể chơi bài bi kịch, nói không chừng còn có thể cứu vớt tình hình một chút.”
Quả nhiên, ngày hôm sau, Tề Thuỵ liền chính thức đăng tin thanh minh, thừa nhận tất cả mọi điều. Hơn nữa nói chính mình năm đó sở dĩ lạc lối, hoàn toàn là vì tuổi còn quá nhỏ, bị người trăm phương ngàn kế hãm hại, lại sợ cha mẹ biết rồi thất vọng, mới có thể từng bước làm sai. Vào lúc kết thúc, đã vô cùng đau đớn mà tiến hành sám hối, hơn nữa hi vọng mọi người xem đây là một bài học, còn mong mọi người cho mình một cơ hội. Không thể không nói, dưới sự an bài tỉ mỉ của Willy, lần thanh mình này cho dù là từ thời gian địa điểm đến ngôn ngữ bài viết đều rất dễ dàng khiến quần chúng vây xem
không rõ chân tướng sinh ra đồng tình. Mà một giờ sau, lại có cái gọi là “nhân viên công tác” tuôn ra tin tức Tề Thuỵ những năm gần đây quyên góp không ít cho trẻ em vùng núi, còn ăn không nói có đăng lên mấy bức thư cảm ơn, khiến mọi người không cần gấp gáp mà bắt lấy quá khứ không buông tha vân vân, trong lúc nhất thời cũng cứu vớt tình huống được một chút.
“Còn có thể giả tạo hơn hay không chứ.” Xem xong bài thanh minh kia, Thẩm Hàm bĩu môi. “Vì không để cha mẹ thất vọng, liền đi ngủ với phú bà, logic đến cùng ở nơi nào.” Quả thực phi thường.
“Dân mạng sẽ không quản việc đó.” Phùng Chử nói. “Chỉ cần chuyện xưa đủ bùi ngùi phiến tình, đối phương liền đạt được mục đích.”
“Vậy tiếp theo phải làm sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi, chung quy vừa mới bước vào giới giải trí, cậu không có bao nhiêu kinh nghiệm xử lý việc này.
“Hiện tại cơ bản đã không liên quan đến cậu rồi.” Phùng Chử vỗ vỗ cậu.“An tâm quay phim, chuyện còn lại cứ giao cho công ty.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, đi gọi điện thoại cho Nghiêm Khải.
“Không quay phim?” Nghiêm Khải có chút ngoài ý muốn.
“Tạm thời không phải cảnh của em.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Hiện tại là chị Tống Kỳ và Hàm Hàm.”
“Muốn hỏi chuyện Tề Thuỵ?” Nghiêm Khải hỏi.
“Không phải.” Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trêи ghế con. “Hơi nhớ anh.”
Nghiêm Khải rõ ràng dừng một chút, sau đó cười ra tiếng. “Anh đến thăm em nhé.”
“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
“Vì sao?” Nghiêm Khải hỏi.
“Bị người nhìn thấy thì làm sao, hơn nữa anh bận rộn như vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Chỉ còn hai tháng nữa là phim công chiếu, đến lúc đó rồi nói.”
Nghiêm Khải thở dài. “Thật hối hận đã để em đi chuyến này.”
“Kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu.” Phương Nhạc Cảnh nhìn trường quay. “Phùng Chử đang gọi em, em tắt máy trước.”
“Nhớ chăm sóc chính mình cho tốt.” Nghiêm Khải nói. “Thuận tiện dưỡng cho mập hơn chút.”
“Rồi.” Phương Nhạc Cảnh cười cười, sau khi tắt điện thoại liền về chỉnh sửa tạo hình, Thẩm Hàm quay đầu hỏi cậu. “Lại là bà Sáu của cậu?”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh rất bình tĩnh.
“Nói cái gì vậy?” Thẩm Hàm nhàm chán lại nhiều chuyện.
Phương Nhạc Cảnh nói. “Bảo tớ đừng để gầy, phải mập mạp nhiều thịt một chút.”
Thẩm Hàm lập tức toát ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, lúc nào mới có người nói những lời này với mình đây, suy nghĩ một chút liền tốt đẹp không chịu được.
Thợ tạo hình vừa sửa sang lại tóc cho Phương Nhạc Cảnh, vừa thuận miệng nói. “Hàm Hàm này, cậu rất dễ bị mập, gần đây hình như lại béo lên rồi.”
Trái tim thuỷ tinh của Thẩm Hàm lập tức bể toang thành ngàn mảnh, quả thực ức muốn khóc.
Vì thế buổi tối sau khi kết thúc công việc, Dương Hi chuẩn bị áo ngủ dép lê cho cậu, vừa mới chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, liền thấy Thẩm Hàm chỉ mặc qυầи ɭót nhỏ chạy ra từ phòng tắm, vì thế biểu tình cứng lại trong nháy mắt.
Thẩm Hàm đạp một bước lên cân, khom lưng nhìn kỹ con số bên dưới, sau đó bi phẫn nói. “Dương Hi Dương Hi, tôi thật sự tăng hai cân rồi, có phải vì qυầи ɭót quá nặng hay không?!!”
Dương tiên sinh mặt không chút thay đổi lấy áo tắm, bọc cậu kín mít. “Ngày mai bắt đầu giảm béo.”
“Rõ ràng tôi đã ăn rất ít!” Thẩm Hàm khóc không ra nước mắt.
“Đạo diễn không có ý kiến, cũng có ý không có trở ngại rồi.” Dương Hi đặt cậu lên giường. “Từ giờ trở đi giảm cân vẫn còn kịp.”
“Tôi căn bản không nên làm diễn viên.” Thẩm Hàm giang tay giang chân, đá áo tắm xuống dưới. “Nếu đến siêu thị dỡ hàng, nói không chừng hiện tại cả người đều là thịt mỡ, nhất định lúc nào cũng có thể được ăn no.”
Dương Hi:……
Ánh mắt Thẩm Hàm lấp lóe nhìn hắn. “Anh cảm giác hiện tại đổi nghề còn kịp không?”
“Nghỉ ngơi trước đi.” Dương Hi xoay người đi ra ngoài.
“Sữa trước khi ngủ của tôi đâu?” Thẩm Hàm nhắc nhở.
“Bỏ luôn.” Dương Hi cũng không quay đầu lại, đóng cửa, sau khi trở về phòng liền vọt tới phòng tắm, mở nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân, sau đó hai tay chống lên bồn rửa mặt, khiến nhiệt độ trong lòng tản đi một chút.
Thẩm Hàm bọc chăn bất mãn lăn lộn.
Thật sự cả sữa cũng không có sao.
Người sống như vậy còn có lạc thú gì chứ!
Trong phòng cách vách, Phương Nhạc Cảnh bởi vì kết thúc công việc muộn hơn Thẩm Hàm, cho nên còn đang ăn khuya và xem tin tức. Dưới sự sắp xếp của Willy, tình thế vốn dĩ bê bối đã chiếm được một chút xoay chuyển, cũng có không ít fan của Tề Thuỵ nhắn tin an ủi hắn. Trước đây Willy vẫn lo lắng Tề Thuỵ sẽ thẹn quá thành giận mà tuôn ra việc Ngô Huyên chỉnh sửa. Chẳng qua ngược lại đến bây giờ cũng chưa xảy ra, phỏng chừng là sợ bị dân mạng nói lòng dạ hẹp hòi. Tóm lại ở nơi đầu sóng ngọn gió này, hắn cũng không thể chịu nổi thêm một điểm đen nào nữa.
Lại lướt trang mạng một chút, hệ thống nhắc nhở Tề Thuỵ đăng trạng thái mới, bấm vào liền hiện lên một video, nội dung tuy rằng có hơi khác với bài thanh minh trước đó, nhưng lần này đổi thành bản thân Tề Thuỵ khóc rống chảy nước mắt tự mình nói chuyện, cũng rất có thể giành được một chút đồng tình của fan. Phương Nhạc Cảnh xem xong liền kéo xuống, thấy người chiếm sô pha lại là “Tiểu Yêu Nghiệt Đầu Hói”
(Chương trước Băng quên hỏi, có ai không biết bạn đầu hói này là Nặc Nặc yêu nghiệt của chúng ta hơm =)))), hơn nữa vì bù lại tiếc nuối lúc trước, thậm chí ngay cả băng ghế cùng sàn nhà cũng không có bỏ qua, nội dung vẫn độc miệng lại sắc bén như cũ!
Có điều lần này có lẽ thấy Tề Thuỵ khóc thật sự có chút thảm, những người còn lại không có xếp hàng với cậu ta mà rối rít tiến hành chỉ trích sắc bén, tỏ vẻ người nào mà có thể không phạm sai lầm, chỉ cần lạc đường biết quay lại thì vẫn là thanh niên tốt, chúng tôi vẫn thương hắn như cũ! Nhưng “Tiểu Yêu Nghiệt Đầu Hói” đã thân kinh bách chiến
(thân trải qua trăm trận đánh)hiển nhiên sẽ không bị đả đảo dễ dàng, lập tức sùng bái chỉ ra ảnh đế Tô Nặc không có bất cứ khuyết điểm gì, quả thực hoàn mỹ không ai sánh bằng!
Fan của Tề Thuỵ đương nhiên phụt cười ha ha, xoàn xoạt đăng lại tin tức năm đó Tô Nặc vì cơ khát thèm ăn cua khó nhịn, cả chiếc đũa cũng bẻ đôi! Do đó thành công khiến “Tiểu Yêu Nghiệt Đầu Hói” tức giận nổ tung, lấy một chọi trăm bắt đầu xông trận (1), vốn dĩ khu bình luận đang êm đẹp nhất thời lại khói súng mù mịt, cãi cọ rối tinh rối mù, không khí ấm áp cũng biến mất không sót lại gì, suýt nữa khiến Tề Thuỵ tức chết.
Phương Nhạc Cảnh cũng có chút dở khóc dở cười, quay đầu nhìn Phùng Chử. “Thường xuyên có chuyện như vậy sao?”
“Cơ bản sẽ không, Tề Thuỵ rất xui xẻo.” Phùng Chử nhìn vài trang bình luận. “Có điều ngoại trừ nội dung cãi cọ, đại bộ phận dân mạng vẫn tiếp nhận lý do thoái thác này của hắn, cũng không có phản đối công kϊƈɦ như mấy hôm trước.”
“Cho nên việc này tám chín phần sẽ qua đi như vậy?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì, đúng vậy.” Phùng Chử gật đầu.
Nhưng sự thật chứng minh, cho dù đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như Phùng Chử, cũng sẽ có thời điểm phán đoán sai lầm.
Bởi vì sáng sớm hôm sau, trêи mạng liền tuôn ra một tin tức mới – lúc trước Thẩm Hàm bị tai nạn giao thông căn bản không phải ngoài ý muốn, mà là Tề Thuỵ ôm hận bị đoạt vai chính, âm thầm sai khiến Willy lái xe đi tông người, tất cả chứng cớ liên qua đều đã chuyển giao cho cảnh sát.
Nếu nói lúc trước tin tức “bị phú bà bao dưỡng” là bom nổ dưới nước, vậy lần này “Cố ý sai Willy tông người” không thể nghi ngờ chính là bom nguyên tử, chấn động toàn bộ giới giải trí. Ai ai cũng hiểu trong giới này đầy rẫy âm mưu, nhưng chưa từng thấy qua có người lại độc ác đến mức này, cố ý lái xe tông đối thủ cạnh tranh của mình, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ tạo ra tai nạn chết người đó!
Ngay lúc mọi người vội vàng suy đoán thật giả, có người phát hiện Thẩm Hàm thế nhưng cũng chia sẻ tin tức này! Tuy một chữ cậu cũng không có nói, thế nhưng lập trường cơ bản đã rõ ràng! Vì thế người hâm mộ bùng nổ trong nháy mắt, đầu tiên là như thuỷ triều vọt tới trang cá nhân của Thầm Hàm mà an ủi, sau đó liền oanh oanh liệt liệt ném đá Tề Thuỵ, mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu (2).
Vô số phóng viên nghe tin liền lập tức hành động, từ các nơi bay về thành phố điện ảnh tiến hành chờ đợi, tuy rằng không thể thuận lợi phỏng vấn được Tề Thuỵ, nhưng cũng thành công chụp được hình ảnh cảnh sát giải người đi. Ngày hôm sau tin đầu bảng của các nhà giải trí truyền thông lớn nhỏ đều vô cùng thống nhất, “Đông Hải Kỳ Duyên” cũng được bầu là đoàn phim xui xẻo nhất năm. Chưa từng thấy qua một bộ phim chưa quay được một nửa, nam nhân vật chính đã trực tiếp vào đồn! Chẳng qua vốn dĩ người đầu tư là ông chủ của Tề Thuỵ, xảy ra chuyện doạ người này, đối phương thầm nghĩ giữ được sạch sẽ chừng nào tốt chừng nấy, cho nên chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
“Thế giới rốt cuộc tạm thời thanh tịnh.” Thẩm Hàm rất là sảng kɧօáϊ, gọi điện thoại cho La Lực. “Anh họ vất vả rồi.”
“Không phải tất cả đều là công lao của anh.” La Lực nói.
“Em biết, công ty cũng làm rất nhiều chuyện mà.” Thẩm Hàm cảm khái. “Giám đốc Nghiêm thật sự là người tốt.”
“Anh không phải nói truyền thông Đông Hoàn.” La Lực nói. “Tựa hồ còn có bên thứ ba đang hỗ trợ.”
“Bên thứ ba?” Thẩm Hàm khó hiểu.
“Trước đây anh đã nói với em, muốn thu thập đủ chứng cứ không dễ dàng.” La Lực nói. “Vốn dĩ cũng không nhanh như vậy, chẳng qua mấy ngày hôm trước anh nhận được một bưu kiện, bên trong có không ít tư liệu, hẳn là có người đang âm thầm giúp chúng ta.”
“Còn có chuyện này?” Thẩm Hàm giật mình. “Thế nhưng em chưa từng nói qua với người khác.”
“Đối phương rất cẩn thận, anh cũng không tra ra được cái gì.” La Lực nói. “Nhưng những chứng cơ kia thật sự là trợ giúp lớn cho chúng ta, tám phần cũng là người trước đây bị Tề Thuỵ đắc tội, lần này thuận tiện giúp đỡ chúng ta một tay.”
“Vâng.” Thẩm Hàm gật đầu, bình tĩnh nói.“Nói không chừng là Ultraman (3)!”
Dương tiên sinh bưng nước trái cây ra, hơi hơi cứng người một chút, rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Thẩm Hàm vẫn còn nói. “Ultraman Tiga!”
Dương Hi lắc đầu trong lòng, xoay người trở về phòng bếp.
Thẩm Hàm tiếp tục nói. “Ultraman tới đây!!”
La Lực quyết đoán treo điện thoại.
Thẩm Hàm bi phẫn. “Sao có thể như vậy chứ, em còn chưa nói xong!”
Dương Hi ở phòng bếp rửa ly, khóe miệng có chút ý cười.
Sau một trận huyên náo ồn ào náo loạn trêи mạng, chuyện này cũng dần dần quay về yên lặng. Lại qua hai tháng, đoàn phim “Tâm Thứ” cũng thuận lợi quay xong cảnh cuối cùng và chỉnh sửa một chút, chỉ còn chờ đến dịp năm mới thì sẽ bắt đầu tuyên truyền. Phương Nhạc Cảnh cũng tạm thời tách ra với Phùng Chử, một mình một người lên máy bay.
Bởi vì công tác bảo mật rất tốt, hơn nữa Phương Nhạc Cảnh vừa debut, cũng không có tổ chức hay nhóm người ủng hộ chính thức, cho nên không có fan biết tin tức mà đến đón, chỉ có một chiếc xe màu đen nhỏ đứng bên ngoài sân bay.
“Cám ơn chú Vương.” Phương Nhạc Cảnh chất hành lý lên xe.
Tài xế là quân nhân xuất ngũ vẫn trầm mặc trước sau như một, sau khi xác định không ai theo đuôi, ông liền đưa cậu đến một nơi bí ẩn ở ngoại ô. Vừa xuống xe liền có một trận gió mạnh ập đến, mưa tuyết hỗn loạn rơi trêи đầu, hơi hơi lạnh.
Phương Nhạc Cảnh kéo hành lý chạy bước nhỏ một đường, vừa đẩy cửa đi vào nhà, liền rơi vào một cái ôm ấp ám.
“Hoan nghênh về nhà.”
———————–
Chú thích:(1) Xông trận: Từ gốc vốn là “kháp giá” (掐架). Đây là một từ lóng internet, như kiểu cãi nhau, hai bên trêи mạng mắng qua mắng lại, hoặc có thể hiểu gây chiến, war.(2) Cẩu huyết lâm đầu:
“Cẩu huyết” nghĩa là máu chó, thời xưa cho rằng chỉ việc đổ máu chó lên đầu yêu tinh thì yêu pháp sẽ mất tác dụng. “Cẩu huyết lâm đầu” nghĩa là mắng xối xả, mắng té tát, ko thua gì đổ máu chó vào đầu yêu tinh.(3)
Ultraman: là chương trình truyền hình của Nhật Bản về nhân vật hư cấu thể loại Tokusatsu hay “Hiệu ứng đăc biệt” (Theo Wikipedia), được sản xuất bởi hãng Tsuburaya. Hiểu nôm na thì là câu chuyện kể về những người anh hùng đến từ thiên hà M78 xuống Trái Đất chống lại những con quái thú khổng lồ và Aliens. Trợ giúp siêu nhân là Đội Bảo Vệ An Ninh Toàn Cầu ( Mỗi thế hệ Ultraman thường có một cái tên khác nhau tiếng Anh). Thông thường người biến thành Ultraman đều là 1 người trong Đội bảo vệ đó. Ultraman được Tsuburaya sản xuất lần đầu năm 1966 và thường mỗi năm sẽ có 1 Ultraman mới.
Ultraman Tiga là một trong số Ultraman đó. Nguồn:
Tand Sak