Nhìn dân mạng hừng hực khí thế trả lời, Nghiêm Khải cảm thấy có chút choáng váng đầu. Mà trạch nam đêm khuya vẫn đang siêng năng phản hồi, một bộ phận tỏ vẻ vì cái gì đảng khoe khoang xuất hiện liên tục, có bạn gái cũng không phải là ghê gớm mà, quả thực xứng đáng bị treo ngược lên đánh. Một bộ phận khác lắc đầu biểu lộ chủ nhà còn không “dựng” được, các người so đo làm gì, nhìn chúng tôi có vẻ ghen tị rất ghê gớm, thật ra không có, chủ nhà vạn lần đừng sợ! Đương nhiên trong đó còn lẫn lộn một ít người làm hoá đơn giả, quảng cáo bán thuốc mê, ngoài ra vì để đáp ứng nhu cầu của chủ nhà, thậm chí không ít avatar mặc blouse trắng xuất hiện, nhiệt tình tỏ vẻ hoan nghênh đến với Nam khoa bệnh viện Thần Châu, quân y học cổ truyền, 998 chữa trị tất cả các bệnh nan y, quả thật không thể chuyên nghiệp hơn.
Nghiêm Khải quyết đoán đóng trang web, vào phòng bếp rót một ly nước lạnh.
Thật sự cần bình tĩnh một chút.
Sắc trời dần dần hửng sáng, mặt trời ngoài cửa sổ chầm chậm dâng lên, ánh nắng vàng ươm rọi vào căn phòng, lũ chim hót ríu rít trong sân, mọi thứ đều thanh bình và tuyệt đẹp. Nghiêm Khải ngồi trêи sô pha, hơi hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, gần đây thật sự rất bận, bận rộn đến mức đã lâu rồi không được thả lỏng như vậy.
Đôi chút âm thanh vang lên từ phòng bên cạnh, Nghiêm Khải đứng lên mở cửa phòng, vừa lúc gặp phải Phương Nhạc Cảnh ra ngoài.
“Sớm vậy?” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn.
Nghiêm Khải bật cười. “Em sớm hơn.”
“Em đặt đồng hồ báo thức.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh.
“Sao không ngủ nhiều một chút, lát nữa tài xế mới đến” Nghiêm Khải chỉnh chỉnh tóc cho cậu. “Đến lúc về lại đoàn phim, muốn ngủ nướng cũng không dễ dàng như vậy.”
Phương Nhạc Cảnh đề nghị. “Hay cùng làm bữa sáng đi.”
“Cầu còn không được.” Nghiêm Khải nhướn mày, đi vào bếp với cậu.
Cửa sổ phòng bếp rất lớn, nắng trời ấm áp rót vào, Phương Nhạc Cảnh cúi đầu cẩn thận nghiên cứu cách dùng máy pha cà phê. Nghiêm Khải từ phía sau dịu dàng ôm lấy cậu. “Không được thì thôi, uống nước trái cây được rồi.”
Phương Nhạc Cảnh “ừ” một tiếng, đứng thẳng người muốn đến tủ lạnh lấy nước trái cây, lại không đẩy được tên đang bám chặt như bôi keo trêи người cậu.
Nghiêm Khải nghiêng người hôn hôn cậu.
Phương Nhạc Cảnh buồn cười. “Đây là cái mà anh gọi là giúp đỡ sao?”
“Không nỡ để em đi.” Giọng Nghiêm Khải rất trầm thấp.
“Mấy tháng thôi mà.” Phương Nhạc Cảnh nói.
Nghiêm Khải: “Mấy tháng còn không dài sao?”
Phương Nhạc Cảnh lấy hai cái ly từ trong tủ khử trùng ra. “So sánh với một đời, thật sự không lâu lắm.”
Nghiêm Khải hơi hơi sửng sốt.
Phương Nhạc Cảnh đưa nước trái cây cho anh, bình tĩnh nói. “Mang qua đi.”
Khoé miệng Nghiêm Khải cong lên. “Một đời?”
Phương Nhạc Cảnh bưng sandwich ra ngoài. “Ừ, một cái chén.”
Nghiêm Khải bị chọc cười, đặt nước trái cây lên bàn trong phòng ăn, sau đó liền lại gần muốn chiếm chút tiện nghi, kết quả vừa vặn nghênh đón một cái sandwich ập tới.
Phương Nhạc Cảnh nhìn rất ung dung. “Ăn bữa sáng đi!”
Nghiêm Khải dở khóc dở cười, thò tay xoa bóp má cậu.
Phương Nhạc Cảnh cắn một miếng sandwich chậm rì rì, cảm giác…… Hương vị cũng không tệ lắm.
Với thân phận hai người, Nghiêm Khải tất nhiên không thể trực tiếp chở cậu về trường quay. Sau khi ăn xong bữa sáng, tài xế cũng đến đón người đúng giờ. Phương Nhạc Cảnh mang theo túi sách xuống lầu, xoay người nhìn Nghiêm Khải. “Em về đây.”
Nghiêm Khải gật đầu. “Có thời gian anh lại đến thăm em.”
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh ôm anh một cái, sau đó liền đi ra ngoài.
Nghiêm Khải có chút bất đắc dĩ. “Cứ như vậy mà đi?”
“Không thì sao?” Phương Nhạc Cảnh nhướn mày.
Nghiêm Khải mở rộng vòng tay với cậu.
Phương Nhạc Cảnh bật cười, ngửa đầu dâng lên một nụ hôn khẽ khàng trêи khoé môi anh, tốc độ nhanh đến mức cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt.
Không đoán được cậu sẽ chủ động như vậy, Nghiêm Khải nhất thời ngược lại không phản ứng kịp. Đến khi anh có phản ứng lại, Phương Nhạc Cảnh đã chạy một đường ra cửa, chui vào xe như con thỏ nhỏ.
Tốc độ quả thực mau lẹ!
Tài xế mặt không đổi sắc khởi động xe, vô cùng bình tĩnh.
Độ ấm lúc nãy tựa hồ vẫn vương lại bên môi, khoé miệng Nghiêm Khải cong cong, đứng ở bên cửa sổ nhìn chiếc xe nhỏ chậm rãi chạy khỏi sân, đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Sau khi trở lại đoàn phim, tất nhiên cũng không thể tiếp tục lười nhác. Sau một ngày một đêm quay phim, Thẩm Hàm cũng mang theo Dương Hi, vui vẻ phấn chấn đáp máy bay xuống phim trường, chính thức gia nhập đoàn phim “Tâm Thứ.”
Tuy rằng nhiệm vụ quay phim nặng nề, nhưng đạo diễn Trương vẫn tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh nhỏ cho cậu. Sau khi ảnh chụp được đưa lên mạng, tất nhiên dẫn tới việc chị em lăn lộn ỉ ôi, oa oa tỏ vẻ Hàm Hàm nhà mình bị tai nạn giao thông còn chưa khỏi hẳn đã đi quay phim rồi, quả thật càng đau lòng, phi thường muốn đóng một bao đồ ăn vặt gửi đến cho cậu.
Phòng Thẩm Hàm ở sát bên cạnh Phương Nhạc Cảnh, buổi tối sau khi đến trường quay, tất nhiên cũng liền ôm gối lân la lại gần, kiên quyết chiếm cứ nửa giường! Dương Hi cùng Phùng Chử đều có chút buồn cười, cũng biết quan hệ hai người rất tốt, hơn nữa những người ở tầng này đều là người của bên mình, cho nên liền không ngăn cản gì nữa.
“Rốt cuộc cũng có thể đến quay phim.” Sau khi tắm rửa, Thẩm Hàm dang rộng tay chân ở trêи giường, hiển nhiên rất là sảng kɧօáϊ. “Mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà, sắp nghẹn chết.”
Phương Nhạc Cảnh ỉu xìu tựa vào một đống gối đầu. “Ở nhà còn không tốt sao, tớ hiện tại chỉ ước có thể vùi đầu ngủ ba ngày.”
“Làm sao có thể.” Thẩm Hàm mạnh mẽ kéo cậu lại. “Trước đây lúc tớ quay bộ phim đầu tiên, cơ hồ mỗi đêm đều kϊƈɦ động đến ngủ không được.”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Đương nhiên, cũng có khả năng là bị đạo diễn mắng, cho nên tức giận đến ngủ không được.” Nhớ lại những chuyện trải qua năm đó, giọng Thẩm Hàm nhất thời đầy oán niệm.
Phương Nhạc Cảnh buồn cười. “Tớ biết.”
“Sao cậu biết được?” Thẩm Hàm khϊế͙p͙ sợ.
“Mấy ngày hôm trước đạo diễn ở trường quay phỏng vấn cho tạp chí ‘Star Road’ nửa chừng có nhắc đến cậu.” Phương Nhạc Cảnh trả lời.
Thẩm Hàm nhất thời hít ngược khí lạnh. “Ông ta nói gì về tớ?” Tạp chí “Star Road” nổi tiếng thị phi độc miệng, đám phóng viên nhϊế͙p͙ ảnh rất am hiểu việc chụp lén ảnh đáng xấu hổ của ngôi sao, biên tập bài viết rất giỏi việc xuyên tạc đào bới ra các loại điểm xấu từ một bài phỏng vấn bình thường, toàn bộ tạp chí từ trêи xuống dưới đều tràn đầy sắc khí muốn ăn đòn nồng đậm, muốn tránh còn không kịp!
Phương Nhạc Cảnh nói. “Nói cậu trước đây lúc quay phim thường xuyên bị chê đó.”
“Còn sao nữa?” Thẩm Hàm khẩn trương. “Có nói ra tớ đã khóc ngay tại chỗ không?”
“Có.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“A?” Thẩm Hàm lắp bắp. “Vậy việc tớ vụиɠ ŧяộʍ cho muối vào ly nước của ông ta thì sao?”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Cũng nói.”
Ánh mắt Thẩm Hàm tuyệt vọng. “Chuyện Dương Hi đánh nhau với ông ta, nhất định cũng nói có phải không?”
Nhìn bộ dáng như bị oánh của cậu ta, Phương Nhạc Cảnh bật cười, vươn tay vò rối tóc cậu. “Chọc cậu thôi, đạo diễn Trình sao có thể nhận lời phỏng vấn của tạp chí tin vịt này được. Chuyện trước đây cậu hay bị phê bình, là tớ đọc được từ trêи mạng.”
Thẩm Hàm:…
Phương Nhạc Cảnh bọc chăn nằm lại xuống giường, bình tĩnh nói. “Ngủ đi!”
Thẩm Hàm meo meo kêu, quả thật không thể bi phẫn hơn! Hai người nhanh chóng xông vào oánh nhau, Phùng Chử ở bên cạnh thật sự không thể nhịn được nữa, vì thế dứt khoát gõ cửa phòng Dương Hi, hơn nữa còn hai tay trình lên thẻ phòng.
Hai phút sau, Dương tiên sinh mặt đen vào phòng, mạnh mẽ tách hai người đang lăn lộn thành một đống kia ra.
Áo ngủ Thẩm Hàm quấn lên tận ngực, lộ ra một đoạn eo nhỏ trắng trắng mềm mềm, ống quần cũng cuộn lên, khoé mắt ướŧ áŧ vui vẻ.
“Ngày mai còn phải quay phim.” Dương Hi trực tiếp ôm cậu ta đi ra ngoài. “Để Nhạc Nhạc ngủ yên.”
Thẩm Hàm kháng nghị. “Đã nói là đêm nay tôi ngủ phòng này mà.”
“Đó là với điều kiện cậu ngoan.” Dương Hi giơ tay đóng cửa phòng, mang cậu về phòng sát bên. “Đánh răng chưa?”
“Rồi!” Thẩm Hàm để lộ răng cửa cho hắn xem.
Dương Hi dở khóc dở cười, đặt cậu lên giường. “Nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gọi tôi.”
“Không mệt.” Ánh mắt Thẩm Hàm cơ hồ muốn phát sáng.
“Vậy cũng không thể sang bên cạnh, Nhạc Nhạc không thể so với cậu, cậu ấy quay phim liên tục nên rất mệt.” Dương Hi nói. “Nghe lời.”
“Anh có mệt không?” Thẩm Hàm ngóng trông hỏi.
Dương Hi lắc đầu.
Thẩm Hàm cười hì hì nhích qua một bên, hào phóng vỗ vỗ giường.
Dương Hi nhíu mày. “Lại muốn rủ tôi cùng xem phim kinh dị?” Rõ ràng lá gan nhỏ muốn chết, đến cùng vì sao vẫn muốn tra tấn chính mình như vậy.
“Anh hùng đến đây…” Ánh mắt Thẩm Hàm không thể đắm đuối hơn.
Dương Hi âm thầm lắc đầu, sau khi đi tắm rửa, mặc áo ngủ đến ngồi với cậu.
Mỗi người nhét một tai nghe. Thẩm Hàm vui sướиɠ mở một bộ phim, là phim cách đây mấy năm, cho nên một số hiệu ứng nhìn qua cũng có vẻ thô ráp, không giống như phim kinh dị, mà giống phim hài. Nếu chỉ như vậy còn chưa tính, nhưng vấn đề là chắc đạo diễn muốn phim đắt khách, còn đưa vào không ít cảnh tình sắc, ngực và đùi thường xuyên xuất hiện trêи màn hình, vô cùng nóng bỏng.
Tình tiết logic hỗn loạn, Dương Hi nhíu mày. “Phim gì tệ thế này.”
“Tàm tạm mà.” Thẩm Hàm có vẻ hăng hái. “Lát nữa sẽ có cảnh chị Tiêu.”
Lại một tiếng rêи rỉ mất hồn vang lên, Dương Hi vừa định thò tay tắt màn hình, Thẩm Hàm lại ngăn tay hắn lại. “Khoan, đợi đã.”
“Không cho xem.” Dương Hi mặt không chút thay đổi.
“Anh xem người này.” Thẩm Hàm ấn nút stop. “Giống Tề Thuỵ hay không?”
Dương Hi nhìn kỹ diễn viên quần chúng mặt đầy máu kia. “Hình như là hắn.”
“Bộ phim này là năm năm trước, vậy cũng cho thấy hắn vào nghề rất sớm.” Thẩm Hàm bĩu môi. “Lúc debut còn viết ra chuyện cũ loè loẹt như vậy.” Bởi nhà nghèo nên bỏ học, tuổi còn nhỏ đã phải lưu lạc trong xã hội, sau này thấy việc nghĩa hăng hái làm, vừa lúc cứu được đạo diễn, do đó thiếu niên bỏ học liền biến thành minh tinh điện ảnh, nghe qua vô cùng sáng giá và đầy cảm thông.
“Trong giới còn rất nhiều người như thế.” Dương Hi nói. “Cũng không ngạc nhiên.”
Thẩm Hàm tua nhanh đến kết phim, trực tiếp dừng ở danh sách diễn viên. Sau danh sách diễn viên, đạo diễn lại đặc biệt thêm vào một đoạn, dùng để cảm ơn diễn viên quần chúng. Bởi vì đều đóng vai quỷ hồn, phần lớn dựa vào hoá trang cùng hiệu ứng, cho nên nhân số cũng không phải quá nhiều, chỉ có hơn mười người.
“Cậu rất quan tâm Tề Thuỵ sao?” Dương Hi đột nhiên hỏi.
“Đây không phải là quan tâm.” Thẩm Hàm tắt iPad, hừ hừ nói. “Anh cũng không phải không biết, tôi vẫn luôn không thích hắn.”
Dương Hi nghe vậy cũng không nhiều lời, chỉ là gật đầu ừ một cái.
“Tôi chỉ quan tâm người tôi thích.” Thẩm Hàm nằm ở trong ổ chăn, nghiêm túc nói. “Ví dụ như Nhạc Nhạc.” Sau đó lại bổ sung. “Và anh.”
Dương Hi chỉnh chăn cho cậu. “Ngủ sớm một chút đi.”
Thẩm Hàm mắt không chớp nhìn hắn.
Dương Hi ngầm hiểu. “Muốn tôi ở đây sao?”
Thẩm Hàm kiên định bắt lấy cánh tay hắn, vừa xem phim kinh dị xong, tất nhiên là cần!
Dương Hi nhếch khoé môi, vươn tay tắt đèn.
Ngủ ngon.