Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Giaychuidis.Các khách mời đều xôn xao, không ai kịp phản ứng xem ‘Nhạc Nhạc’ này rốt cuộc là ai, đều loay hoay nhìn tứ phía. Thẩm Mập thấy vậy thì gấp gáp không thôi, thiếu điều trèo lên ghế vẫy tay cho người khác thấy! Phàm nhân ngu ngốc, phương hướng không đúng, ở bên đây này!
Theo hướng nhìn của Nghiêm Khải, máy quay cuối cùng cũng quét tới chính chủ, vậy là màn ảnh nhanh chóng thay đổi. Ánh đèn cũng lần nữa được điều chỉnh tối đi, đổi thành một chùm sáng tập trung ở vị trí của Phương Nhạc Cảnh.
Có người giật mình kinh hô, phòng đấu giá lâm vào yên tĩnh, nhưng chỉ mấy giây sau, chung quay tiếng vỗ tay đã dâng lên như thuỷ triều.
“Phương Nhạc Cảnh.” Nghiêm Khải lặp lại một lần nữa, “Em có đồng ý ở bên anh đến hết cuộc đời không?”
Đồng ý! Thẩm Mập ngồi cạnh ngứa ngáy cả người, lúc này rồi sao còn chưa nói lời nào, thật muốn biến thân thành Mập – siêu khoẻ khiêng Nhạc Nhạc chạy băng lên sân khấu, thắt thêm chiếc nơ bướm rồi thảy luôn cho Boss.
Nghiêm Khải đi xuống sân khấu, mọi người nhao nhao tránh ra một con đường.
Trong mắt Thẩm Hàm tràn ngập vui sướиɠ, như thể bản thân mới là người trong cuộc.
Phương Nhạc Cảnh viền mắt ửng đỏ đối mặt với anh.
Nghiêm Khải mỉm cười, dùng ngón cái lau nước mắt cho cậu, sau đó quỳ một gối lên đất, “Đồng ý với anh nhé.”
“Ối ôi!” Thẩm Mập kích động nắm chặt tay, quá lãng mạn!
“Đồng ý đi, đồng ý đi!” Mọi người xung quanh cùng hô lên.
“Nhạc Nhạc.” Nghiêm Khải nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nghẹn ngào nói, “Vâng.”
Trong tiếng hoan hô, Nghiêm Khải đeo chiếc nhẫn nọ lên ngón áp út của cậu, kích cỡ rất vừa vặn.
Nước mắt một lần nữa tràn mi, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, được anh ôm vào ngực, ôm rất chặt. Một nụ hôn mang theo nhiệt độ nóng ấm rơi trên môi, tốt đẹp tới mức không chân thực.
“Không ngờ Hoa Đình lại có được vinh hạnh này, được chứng kiến khoảnh khắc tình cảm ngọt ngào nhất giữa hai người.” Người phụ trách đích thân lên sân khấu, cười trêu ghẹo, “Giám đốc Nghiêm này, nhớ trả chúng tôi tiền thuê địa điểm nhé.”
Nghiêm Khải nhìn người bên cạnh, “Vợ à, trả hay không trả đây?”
Khán giả một lần nữa cười ồ lên.
Phương Nhạc Cảnh chỉ muốn nhét anh vào ngăn tủ.
Hoặc tự nhét mình vào tủ cũng được.
Tin này ngay lập tức được đăng lên mạng, các fans đều kinh ngạc ngây người, nhìn ảnh hai người ôm hôn nhau ròng rã năm phút đồng hồ mới phản ứng được sự thật khó lường này!
Nhạc Nhạc thế mà lại là người yêu của tổng giám đốc Truyền thông Đông Hoàn!
Là người yêu!
Của tổng giám đốc Truyền thông Đông Hoàn!
Cảm giác như phim truyền hình vậy!
Đảng Nhạc – Hàm sau khi trải qua đả kích của Dương tiên sinh, một lần nữa lại nghênh đón tổng tài khốc huyễn, hàng loạt trái tim thuỷ tinh tan vỡ, bày tỏ bản thân cần phải tìm chỗ khóc huhu một phen. Chẳng qua cũng có không ít người phản chiến, vì Nghiêm Khải với Dương Hy đều lạnh lùng đẹp trai mà, đây phải gọi là phúc lợi siêu lớn mới đúng, khóc lóc cái gì, hết sức đáng giá nổ pháo chúc mừng!
Fans hâm mộ của Thẩm Mập cũng chạy tới hóng chuyện, vô cùng thành thạo đẩy tag #Nghiêm tổng Nhạc Nhạc phải hạnh phúc đó# lên top trending, đồng thời còn tiện thể bổ sung #Dương Hy Mập Mập mau công khai đi#, đến là vui vẻ.
Đương nhiên, công kích tiêu cực cũng không thiếu, nhưng hầu hết dân mạng đều bận thổn thức với chiếc nhẫn kim cương ba mươi triệu, thuận tiện phỉ nhổ người có tiền, bày tỏ chúng tôi mới không thèm ước ao đâu nên tạm thời không còn để ý đến việc có quy tắc ngầm hay không; lại thêm có các fans đồng tâm hiệp lực nên không để lại ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng hiển nhiên đây không phải là trọng điểm mà Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh lúc này phải cân nhắc.
Màn đêm yên tĩnh, trong phòng khách sạn, Phương Nhạc Cảnh tắm xong ngồi trên giường nhìn anh.
“Xong rồi.” Nghiêm Khải ngồi bên giường nắm chặt tay cậu, “Vợ anh ngốc mất rồi.”
“Anh chẳng nhắc em trước gì hết.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Cầu hôn đương nhiên phải bất ngờ rồi, ai lại nhắc trước.” Nghiêm Khải ngồi cạnh cậu, ôm người vào lòng, “Có vui không?”
“Có phải em biểu hiện ngốc lắm không?” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh hỏi.
“Sao vậy được.” Nghiêm Khải bật cười, “Em có cần xem lại trực tiếp không? Lúc đó có không ít người quay lại đấy.”
“Khỏi.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt ngay.
“Anh yêu em.” Nghiêm Khải thỏa mãn ôm chặt lấy cậu.
Phương Nhạc Cảnh tựa vào lòng anh, ngón tay cuốn lấy mép áo ngủ của anh, lòng vẫn còn thấy bối rối.
Nghiêm Khải vỗ vỗ lên lưng cậu, an tâm nhắm mắt ngủ.
Ánh đèn ngủ rất ấm áp, ôm lấy nhau cũng rất ấm áp.
Một tiếng sau, Phương Nhạc Cảnh nằm trong chăn ngủ say sưa, Nghiêm Khải đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó xoay người đi xuống giường, xỏ dép ra ngoài gọi điện cho Bạch Dực.
“Tôi đã hỏi Tiểu Niên, cậu ấy cũng không rõ kẻ kia là ai.” Bạch Dực nói, “Trời tối nên không nhìn thấy gì, đối phương không phải là chó săn chuyên nghiệp nên không nhận ra có người nhìn thấy.”
Nghiêm Khải nhíu mày, “Camera an ninh thì sao?”
“Camera vẫn đang kiểm tra, vườn treo nằm trong góc chết, còn video ở các nơi khác thì không rõ tên đó trà trộn vào từ lúc nào, lượng thông tin có hơi lớn.”
“Trước mắt không có chút đầu mối nào ư?” Nghiêm Khải hỏi.
“Căn bản là vậy.” Bạch Dực trả lời, “Chỉ biết tên đó gọi đối phương là anh Nghị, không rõ là chữ nào, chỉ có thể từ từ điều tra.”
Nghị (毅): Yì; Dật (逸):Yì.“Công khai lúc này, chỉ trích chắc chắn sẽ không ít.” Nghiêm Khải nói, “Tôi định đưa Nhạc Nhạc đến Mỹ một thời gian.”
Bạch Dực gật đầu, “Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Nghiêm Khải nói.
Bạch Dực bình tĩnh, “Hết thảy đều là phục vụ chị dâu thôi.”
Thật sự quá am hiểu nên ôm đùi ai.
“Đi ngủ thôi!” Tại một căn phòng khác, Dương Hy đang vô cùng đau đầu nhìn ai đó không ngừng nhảy nhót trên giường.
“Cầu hôn đó!” Thẩm Hàm vô cùng kích động.
Dương Hy cảm thấy mệt lòng.
“Đêm nay nhất định sẽ vô cùng lãng mạn.” Thẩm Hàm nói, “Hay là chúng ta ra vườn hoa ngoài phòng Boss hóng nhỉ?”
Dương Hy:…
“Chưa biết chừng nửa đường lại có nhẫn bay ra từ cửa sổ đó!” Thẩm Hàm xoa tay, “Vậy thì phát tài to.” Nhất định phải nhặt lên rồi dùng hết lực lượng sinh mệnh để chạy đi.
Dương Hy nâng trán.
“Dương Hy Dương Hy Dương Hy Dương Hy.” Thẩm Hàm không ngừng gọi tên anh, y như chiếc máy thu âm.
“Ừ?” Dương Hy nhìn cậu.
“Không có gì.” Thẩm Hàm cười hì hì, “Chỉ muốn gọi tên anh thôi.”
Dương Hy bật cười, ngồi lên giường nhéo mũi cậu, “Nhóc ngốc.”
“Như lúc này thật tốt.” Thẩm Hàm cổ anh, thỏa mãn cọ cọ.
Công việc thuận lợi, người yêu và bạn bè luôn bên cạnh, còn có vô số các fans quan tâm, hoàn toàn chính là một nhóc mập trên đỉnh nhân sinh!
Tất cả các toà soạn đều muốn tranh giành cơ hội phỏng vấn có một không hai này, nhưng ngay chiều hôm sau, Bạch Dực đã lấy danh nghĩa công ty đăng thông báo, nói Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh đã về Mỹ thăm người thân, cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cũng nói rõ sẽ nhanh chóng đăng thông tin cụ thể về chuyện này, mong người hâm mộ và dân mạng giữ kiên nhẫn.
Tại bờ biển Nam Hải ở nước Mỹ xa xôi, Phương Nhạc Cảnh đang xách xô nhỏ và xẻng cát theo sau mấy nhóc tì, cười đùa vui vẻ rất náo nhiệt.
“Nên về thôi.” Tới giờ cơm tối, Nghiêm Khải tới gọi cậu.
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh đắp nốt lâu đài cát rồi đứng dậy.
Hai người tay trong tay chậm chạp đi về, để lại trên bờ cát một chuỗi dấu chân.
Trong nhà là hương thơm ấm áp của canh gà, bà Moli cười nói, “Hai đứa về rồi à.”
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh rửa tay xong, đi vào giúp dọn đồ ăn.
“Lúc nào cũng như bây giờ thì tốt.” Moli hài lòng nói.
Mấy hôm sau, một bức hình bà Moli và Phương Nhạc Cảnh xuất hiện trên mạng, dù không nhìn rõ là nơi nào nhưng chỉnh thể cảm giác rất ấm áp.
Nhìn bà Moli nở nụ cười đầy tình thương của mẹ, các fans mê phim xưa đều không khỏi thổn thức thời gian trôi như nước, nữ đặc vụ trong phim năm nào giờ đã trở thành mẹ chồng hiền lành rồi, quả nhiên chúng ta đều đã già. Mà fans hâm mộ Phương Nhạc Cảnh thì đều xếp hàng bên dưới bức ảnh, thấy Nhạc Nhạc và mẹ chồng thân thiết như vậy, chúng mị cũng thấy yên lòng.
“Mẹ lại tìm người chụp à?” Nghiêm Khải đau đầu hỏi.
“Nhạc Nhạc có đồng ý rồi.” Bà Moli trả lời.
“Mẹ chồng hào môn mười tốt gì đó quan trọng đến thế ạ?” Nghiêm Khải chẳng hiểu nổi.
“Đương nhiên, sống là phải biết theo đuổi.” Bà Moli lãnh diễm vô cùng.
Nghiêm Khải nghẹn lời, xếp hạng của mấy tờ báo lá cải thì có gì mà theo đuổi.
Moli nói, “Mẹ là tình thế bắt buộc thôi.”
Nghiêm Khải chỉ còn biết quỳ lạy, không thể không giơ tay đầu hàng.
“Anh nói chuyện với bác gái xong rồi à?” Phương Nhạc Cảnh đang đánh trứng trong bếp.
“Ừ.” Nghiêm Khải đến đứng cạnh cậu, “Đang nói chuyện mẹ chồng mười tốt.”
“Loại tranh tài này có thể tác động gì không anh?”
Phương Nhạc Cảnh ngừng tay hỏi.
Da đầu Nghiêm Khải tê dại, “Loại tranh tài này mà cũng cần tác động ư?”
“Bác gái rất quan tâm mà.” Phương Nhạc Cảnh đổ trứng đã đánh vào nồi, “Nếu có cách thì anh để ý giúp một chút đi, nếu không bác sẽ nhắc cả năm mất, mấy hôm trước còn định gọi điện thoại cho chủ biên kìa.” Vất vả lắm cậu mới khuyên được.
Nghiêm Khải: …
Đến cùng là chấp niệm cỡ nào kia chứ.
- Hết chương 119-