Lúc này điện thoại di động của Diệp Dạ Thần vang lên. Cậu lấy điện thoại ra nhìn thì thấy Diệp Lai gọi tới, Diệp Dạ Thần lập tức bắt máy: "Ba ba..""
"Tiểu Thần, con không sao chứ? Trong giọng nói Diệp Lai tràn đầy nóng nảy và lo lắng.
Diệp Dạ Thần có chút khó hiểu nói: ""Ba ba, con không sao, tại sao giọng ba ba lạ thế.""
"Hôm nay ba quên nói cho con biết bảy giờ rưỡi tối nhất định phải chú ý an toàn, bây giờ nghe con không sao, ba cũng an tâm, hôm nay quý nhân cản thay con một kiếp, về nhà rồi nói tiếp.""
Diệp Dạ Thần nghe mà như rơi vào trong sương mù nhưng cũng hiểu đại khái ý tứ trong đó, cậu ồ một tiếng, cất điện thoại di động sau đó chạy nhanh về nhà. Thang máy đến lầu tám, Diệp Dạ Thần đi tới ngôi nhà có số 802 sau đó gõ cửa. Mấy giây sau cửa mở ra, mẹ Diệp vốn đang rất lo lắng sau khi nhìn thấy Diệp Lai bình yên vô sự trước mặt thì lập tức nở nụ cười.
Diệp Dạ Thần cúi đầu nhìn chậu than trước cửa thì thấy hơi bất ngờ: ""Ma ma, đây là...""
""Nhảy qua đi, ba ba con bảo mẹ làm đấy, ông ấy nói tối hôm nay con ra cửa gặp chuyện làm mẹ ở nhà sợ tới mức đứng ngồi không yên, bây giờ nhìn bây giờ nhìn thấy con trở về bình an, mẹ cũng bớt lo lắng."" Mẹ Diệp giải thích.
Diệp Dạ Thần nghe lời nhảy qua chậu than, cậu không biết một bóng dáng màu đỏ vẫn đi theo phía sau đột nhiên biến mất.
Lúc Diệp Lai trở lại về nhà đã là mười giờ tối.
Diệp Dạ Thần lăn qua lộn lại ở trên giường không ngủ được, đầu óc càng không ngừng hiện lên bóng dáng màu đỏ mà cậu thấy ở ven đường, nói là bóng dáng màu đỏ không bằng nói đó là một cô gái mặc áo đỏ, dù sao bộ quần áo đó, thân hình và chiều dài tóc đều thể hiện đó là phụ nữ.
Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang, Diệp Dạ Thần còn đang đắm chìm trong đang hồi tưởng về cô gái mặc áo đỏ thì bị tiếng gõ cửa làm sợ hết hồn: ""Ai vậy?""
"Là ba, con đã ngủ chưa?"" Diệp Lai trả lời.
""Dạ chưa, ba ba, ba tìm con có việc gì không?"" Diệp Dạ Thần vừa nói vừa đứng dậy đi mở cửa.
Sau khi cửa mở ra, Diệp Lai không có đi vào mà quan sát con trai từ trên xuống dưới một lần sau đó dặn dò: ""Mấy ngày này con không dược ra cửa, người phụ nữ kia vốn muốn tìm con chết thay, không nghĩ tới con lại tránh thoát một kiếp, làm người khác thay thế nên cô ta không cam lòng, vì vậy vẫn luôn đi theo con, ba bảo mẹ con chuẩn bị chậu than cho con nhảy qua nếu không cô ta sẽ theo con về nhà.""
""Cô ta là ai? Tại sao lại tìm con?"" Diệp Dạ Thần bị những lời nói của Diệp Lai làm giật mình.
""Cô ta và con có ân oán vài đời, về phần tại sao thì ba cũng không rõ ràng."" Diệp Lai tiết lộ đơn giản.
""Vài đời?"" Diệp Dạ Thần sợ ngây người, người phụ nữ kia rốt cuộc là có bao nhiêu thù bao nhiêu oán với cậu mà nhất định phải dồn cậu vào chỗ chết mới bằng lòng bỏ qua?
""Thật ra thì cô ta đã luân hồi vài đời cùng chúng ta. Linh hồn bây giờ là kiếp trước lưu lại, nếu như đầu thai thì tuổi của cô ta không chênh với con là mấy nhưng cô ta không đi đầu thai bởi vì oán khí quá sâu du đãng đến kiếp nầy chính là vì tìm được con, không muốn bỏ qua cho con."" Diệp Dạ Thần tiếp tục tiết lộ, thật ra thì ông chỉ biết như vậy còn nguyên nhân gì cụ thể là gì thì ông cũng không biết.
Diệp Dạ Thần rơi vào trầm tư.
Đột nhiên Diệp Lai như nghĩ đến cái gì đó, lại bổ sung một câu: "Hóa ra là như vậy, lần trước ba đến nhà họ Mục chữa bệnh cho con trai nhà họ, chắc có lẽ con trai nhà họ đã gặp cô gái áo đỏ con kể vào ngày quỷ tiết mười bốn tháng bảy, tiếp đó bị sốt cả một tuần, nếu như ba không đến đó, thằng nhoc kia sốt thêm mấy ngày nữa chắc chắn sẽ mất mạng.""
""Nhà họ Mục?"" Diệp Dạ Thần nghe tới họ này ngay lập tức liên tưởng đến Mục Lăng Sênh.
""Vợ của Mục tiên sinh họ Đàm, là con gái sư phụ ba, lần trước ba đã kể với con."" Diệp Lai giải thích.
""Con không biết nữa, hôm nay con có gặp một nam sinh, cậu ta cũng họ Mục, tên là Mục Lăng Sênh."" Diệp Dạ Thần kể lại chi tiết.
""Lúc tới nhà họ xem bệnh ba đã cảm thấy con có quan hệ sâu xa với thằng nhóc kia hơn nữa quỷ mà nó gặp không phải quỷ bình thường, dù sao những chuyện nên làm ba cũng đã làm rồi, về phần thằng nhóc kia khỏe lại lúc nào thì ba không biết."" Diệp Lai nói đến đây thì dừng, sau đó vai con trai, dặn dò cẩn thận lại một lần nữa: ""Trong vòng ba ngày không được ra cửa nửa bước, ba sẽ để làm phép người phụ nữ kia tạm thời cách xa con.""
""Chỉ là tạm thời cách xa con? Không phải là cho cô ta đi đầu thai sao?"" Diệp Dạ Thần biết ba cũng không biện pháp để nữ quỷ đó hoàn toàn biến mất thì không hỏi nữa nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
""Oán khí của cô ta quá nặng nếu ba không nhúng tay vào thì cô ta đã đạt được mục đích."" Sắc mặt Diệp Lai nặng nề, đây chính là chuyện khó giải quyết.
""Vậy nếu như người nữ quỷ muốn trả thù là con và Mục Lăng Sênh, chẳng phải là cậu ta cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?"" Diệp Dạ Thần phân tích tới đây ánh mắt nhìn Diệp Lai đã thay đổi hoàn toàn: "Ba ba, ba có thể ...........""
""Có thể cái gì?!"" Diệp Lai biết con trai muốn nói gì, vội vàng ngắt lời: ""Con mới gặp nó mấy lần. con quen nó à? Mặc dù nó có quan hệ sâu xa với con nhưng ba cũng không có hảo tâm như vậy, đi cứu một người không có quan hệ gì với nhau, lấy năng lực của ba bây giờ có thể giữ được một người là tốt lắm rồi.""
""Ba ba...."" Diệp Dạ Thần chẳng biết tại sao đây là lần đầu tiên cậu muốn làm thứ gì đó cho người khác, không muốn người kia gặp chuyện không may, loại cảm giác này cực kì mãnh liệt.
""Không được!"" Diệp Lai kiên quyết từ chối nhưng khi thấy ánh mắt van xin của con trai thì lại không đành lòng, ông bổ sung thêm: ""Con yên tâm, thằng nhóc Mục Lăng Sênh kia có thể sốt bảy ngày rồi trở lại từ Quỷ môn quan thì lúc nay nữ quỷ sẽ không tìm thêm cậu ta đâu, tất cả ý định của cô ta sẽ chuyển sang người con, con nên tự lo cho mình đi, đi ngủ sớm một chút, ba đi đây.""
Lần này Diệp Dạ Thần mới thả lòng, lập tức vui vẻ nói: "" Ba ba cũng đi ngủ sớm một chút."" Nói xong liền tiễn Diệp Lai ra cửa sau đó vui vẻ đi về phía giường ngủ. (Dại trai #.#)
Diệp Lai đi vào phòng tìm la bàn và kiếm gỗ đào, còn có một ít hoàng, chu sa, các loại bảo khí trừ tà sau đó ra khỏi cửa, Lưu Tĩnh nhìn thấy thì hỏi: ""Anh đi dâu vậy?""
Diệp Lai cũng không quay đầu lại, đóng cửa đồng thời bỏ lại hai chữ: ""Tìm nguyên nhân.""
Sau đó cửa phòng hoàn toàn đóng lại, Lưu Tĩnh sau khi nghe hai chữ này thì lâm vào trầm tư.
Diệp Lai đi vội vã, ông đi xuống hầm để xe sau đó lái xe rời đi. Nữ quỷ áo đỏ vẫn luôn đứng ở hành lang gần cửa nhà ông chờ đợi Diệp Dạ Thần ra ngoài, đáng tiếc người ra ngoài lại là Diệp Lai, cô không biết người đàn ông này, chỉ biết trên người người đàn ông chừng bốn mươi tuổi nay có rất nhiều pháp khí, đến cô cũng không thể lại gần.
Dọc theo đường đi Diệp Lai đều nghiêm mặt, trong nghiêm túc lộ ra uy nghiêm không thể xâm phạm. Từ lúc ra cửa ông cũng đã biết hồng y nữ quỷ đang ở bên cạnh, mặc dù không thấy được nhưng có thể cảm giác được, nếu như ông muốn nhìn thấy thì vẫn có thể chẳng qua tạm thời không muốn, đợi đến lúc thời cơ chín mùi rồi hãy nói.
Diệp Lai lái xe ra khỏi tiểu khu, đi thẳng một đường, chưa tới mấy phút đã đến lối đi bộ náo nhiệt phồn hoa, lúc này đã mười giờ rưỡi. Ông lại đi tiếp sau đó dừng lại trên đường nhỏ ở một vùng hoang vu, bốn phía toàn là rừng cây nhỏ và bụi cây, ngoài ra còn có vài ngôi mộ thưa thớt.
Trên đường không thấy những người khác, trời đã khuya nên không có ai lai vãng, chung quanh lại toàn là ngôi mộ hoang vu nên chiếc xe Audi màu trắng của Diệp Lai đang đỗ ở đây có vẻ càng cô độc và kinh khủng.
Diệp Lai lấy một chén gốm sứ màu đen, một chai nước suối sau đó lại lấy ra một tấm hoàng chưa có chữ viết từ trong một cái hộp màu đen cao chừng mười hai centi mét, rộng mười tám và dài hai lăm centi mét, tiếp theo ông mài chu sa trong một cái hộp nhỏ hình bầu dục tương tự như hộp đựng con dấu, cuối cùng là một cái bật lửa. Sau khi chuẩn bị tất cả xong, Diệp Lai bắt đầu vẽ bùa.
Trước khi vẽ bùa, Diệp Lai cắn nát ngón trỏ phải của mình sau đó dùng máu chấm vào chu sa rồi nhanh chóng vẽ lên trên tấm hoàng phù, bùa ông vẽ chỉ có ông mới hiểu được, người ngoài nghề chỉ cần biết đây là bùa là được rồi. Sau khi vẽ xong, ông dùng cái bật lửa đốt hoàng rồi dùng cái chén sứ màu đen hướng tro bụi đã đốt, cuối cùng uốn cạn nước trong chén.
Trong lúc uống nước ông hết sức tập trung, vốn bên ngoài xe không có gì cả, sau khi ông uống xong một hớp cuối cùng thì cảnh tưởng khϊếp người đột nhiên xuất hiện.