Quyển 2: Hung án liên hoàn - Chương 31: Bây giờ không có cách nào

""Hiện tại tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện."" Nghiêm Văn Bác khẩn cầu.

""Chuyện gì vậy?"" Diệp Dạ Thần đang do dự, nếu như cậu đồng ý với Nghiêm Văn Bác thì có lỗi với chín người đã chết nhưng nếu không đồng ý thì có thể người chết tiếp theo chính là anh ta.

""Giúp tôi đổi đồng xu, tôi quyết định sẽ chịu tội thay ba tôi."" Nghiêm Văn Bác quyết định.

""Cái gì?"" Diệp Dạ Thần trợn mắt há mồm: ""Không được, ba anh vì anh mà không màng đến mạng mình, anh sống khỏe mạnh như bây giờ cũng không phải điều dễ dàng, bây giờ lại đi chịu chết nhưng vậy những điều ông ấy làm cho anh còn ý nghĩa gì nữa? Anh có bị ngu không?""

""Tôi không muốn ông ấy chết!"" Hai mắt Nghiêm Văn Bác đỏ bừng rống lên, tiếng gào này khiến cổ anh ta nổi gân xanh giống như đã dùng hết sức của mình, tiếp theo nước mắt tuôn ra như suối trào.

""Nhưng tôi cũng không muốn anh chết!"" Diệp Dạ Thần thấy Nghiêm Văn Bác khóc cũng không kìm được khóc theo.

""Cứ để tôi đi tù thay ba tôi đi, chết cũng được, từ nhỏ tôi đã không có mẹ, là ba nuôi tôi lớn, dùng tình yêu cả đời của ông cho tôi, sự xuất hiện của tôi không làm cuộc sống của ông sung sướиɠ hơn mà toàn phải bôn ba kiếm tiền vì tôi. Tôi chính là gánh nặng của ông ấy. Ông ấy đã đau khổ như vậy, sao tôi có thể đứng nhìn."" Nghiêm Văn Bác hít mũi, lau nước mắt, lúc này đã chết lặng khóc không thành tiếng.

""Không được! Tôi không muốn anh chết!"" Diệp Dạ Thần thấy bộ dạng này của Nghiêm Văn Bác, ngược lại càng khóc thương tâm hơn, giọng nói cũng nghẹn ngào: ""Tôi nghĩ cách giúp anh, mọi người đều phải sống cho thật tốt.""

""Cậu sẽ không nghĩ ra được cách nào đâu, tôi không hy vọng cậu có dính líu gì đến chúng tôi, Diệp Dạ Thần, như vậy không đáng, biết không?"" Nghiêm Văn Bác trịnh trọng nhắc nhở Diệp Dạ Thần.

""Tôi chỉ biết anh là bạn của tôi, tôi không thể nào để anh đi chịu chết được, anh cũng biết chín mạng người đủ để anh chết nhiều lần, nếu anh nhận tội thì chỉ có một con đường chết."" Diệp Dạ Thần lau nước mắt nhưng đôi mắt vẫn đẫm lệ nhìn Nghiêm Văn Bác.

""Tôi không quan tâm."" Nghiêm Văn Bác cười lạnh lên tiếng: ""Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa, chết cũng không có gì đáng sợ.""

""Anh đừng có ngu, tôi vốn đã rất ngu rồi, không ngờ anh còn ngu hơn tôi."" Diệp Dạ Thần tức giận đến ngực đau hít thở không thông, cậu che ngực thở dốc: ""Nơi này....... Đau quá..... Cho nên...Lần này......nhất định........ phải nghe tôi....... Nếu không... Tôi sẽ... Không xem.... Anh là bạn ......""

""Cậu không sao chứ?"" Nghiêm Văn Bác vội vàng lao lên xoa dịu Diệp Dạ Thần.

""Nghe tôi lần này, không được làm chuyện điên rồ."" Diệp Dạ Thần nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Bác, giọng nói cường thế, thái độ kiên định.

Nghiêm Văn Bác chỉ nhìn Diệp Dạ Thần im lặng không lên tiếng, dáng vẻ rất khó đồng ý.

""Hiện tại tôi bị thương còn chưa khỏe, có phải anh vẫn muốn muốn chọc giận tôi chết mới vừa lòng hay không?"" Diệp Dạ Thần rất tức giận.

""Cậu cần gì phải vậy."" Nghiêm Văn Bác than thở, anh ta muốn nói chúng ta giao tình không sâu, cần gì phải làm vậy, Diệp Dạ Thần vốn trong sạch, như vậy chỉ hại đến cậu mà thôi.

""Nghiêm Văn Bác, nếu như anh không đồng ý, sau này chúng ta sẽ không phải là bạn nữa, tôi sẽ không bao giờ ... để ý tới anh nữa, không tin anh cứ thử xem."" Diệp Dạ Thần bắt đầu uy hϊếp.

Nghiêm Văn Bác vốn không định thỏa hiệp nhưng khi thấy dáng vẻ Diệp Dạ Thần vô cùng nghiêm túc lại không có phản đối, giọng nói toàn là uy hϊếp nhưng lại khiến anh cảm thấy đơn thuần đáng yêu, hoàn toàn giống như con nít, vui hay không đều hiện rõ trên mặt. Vì muốn tốt cho người khác, muốn giúp người khác nhưng cứ giấu ở trong lòng.

Suy nghĩ của Diệp Dạ Thần rất thẳng thắn, đơn thuần sạch sẻ không có bất kì tạp chất nào, thật sự có một người thiện lương tốt đẹp như vậy tồn tại sao?

""Cậu đang uy hϊếp tôi?"" Nghiêm Văn Bác cau mày không vui.

""Đúng là đang uy hϊếp anh, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không để ý tới anh nữa."" Diệp Dạ Thần nói thẳng.

""Sau đó thì sao?""

""Không có sau đó, anh không đồng ý đúng không?"" Diệp Dạ Thần vốn đang hùng hổ, cuối cùng lại biến thành âm trầm nghiêm túc.

""Được rồi, tôi đồng ý với cậu, bắt đầu từ bây giờ mạng của tôi và ba tôi sẽ giao cho cậu, sống hay chết là tùy vào cậu."" Cuối cùng Nghiêm Văn Bác vẫn thỏa hiệp.

""Anh yên tâm, ngày mai mới là thời hạn cuối cùng, tôi nhất định sẽ cho Tống Khiêm một câu trả lời trả lời khiến anh ta hài lòng."" Diệp Dạ Thần nói những lời này đồng thời suy nghĩ trong đầu chuyển động rất nhanh, bắt đầu suy nghĩ biện pháp.

""Diệp Dạ Thần, tôi đã định sau khi vụ án này kết thúc, chúng ta liền mỗi người đi một ngả."" Nghiêm Văn Bác đột nhiên nói câu này.

""Tại sao?"" Diệp Dạ Thần dừng suy nghĩ, hỏi ngược lại.

""Bởi vì đây là mục đích ban đầu lúc tôi tới đây.""

""Vậy bây giờ thì sao? Anh còn suy nghĩ này không?""

""Không.""

""Tại sao?"" Diệp Dạ Thần có chút vui vẻ.

""Bởi vì cậu."" Nghiêm Văn Bác chỉ vào Diệp Dạ Thần.

""Tôi thế nào?"" Diệp Dạ Thần tiếp tục vui vẻ, hoàn toàn không giấu được nụ cười trên mặt, sau đó cười lớn lên.

""Cậu rất tốt."" Lời tới khóe miệng, muốn nói lại thôi.

""Được rồi, chúng ta là bạn bè, nếu đã là bạn thì đừng khách sáo, cho dù vụ án này kết thúc thì sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt. Anh lợi hại hơn tôi nhiều, tôi còn phải học tập anh, nếu không sẽ không thể nào tiến bộ, anh nói có phải không?""đt thich cảm giác được người khác khen ngợi hơn nữa đối phương còn là người cậu có hảo cảm và sùng bái.

Nghiêm Văn Bác nhìn thẳng vào mắt Diệp Dạ Thần, cố gắng nhớ dáng vẻ của cậu. Anh nhìn chàng trai đang nằm ở trên giường bệnh này, đây chính là người bạn mà đời này anh sẽ nhớ mãi không quên. Cho dù những lời cậu nói là lừa gạt anh thì anh cũng sẽ tuyệt đối không tổn thượng cậu, vĩnh viễn không bao giờ.

Trong vòng hai ngày này, Diệp Dạ Thần và Nghiêm Văn Bác đều vắt hết óc nghĩ biện pháp. Tiểu Nguyên và Tiểu Bắc cũng bận đến bể đầu sứt trán còn Tống Khiêm mỗi lần tới kiểm tra đều thất vọng mà về.

""Xong rồi, xong rồi, nhiệm vụ lần này không hoàn thành được rồi, sẽ bị sa thải mất."" Tiểu Nguyên vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm.

Tống Khiêm ở bên cạnh cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng, sau khi nghe được những lời này của Tiểu Nguyên vì muốn mắng một trận cho hả giận nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, đều là châu chấu trên một sợi dây, cần gì phải vậy.

""Còn bao nhiêu vân tay chưa khớp?""

""Còn một nửa, đại ca, mỗi ngày chúng ta đều làm tới một hai giờ sáng, đã liên tục bốn ngày ba đêm rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, ghi chép tội phạm còn nhiều như vậy, khẳng định là không kịp."" Tiểu Nguyên hoảng loạn, trên trán mồ hôi rơi như mưa.

""Được rồi, cậu tiếp tục làm đi, tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút."" Tống Khiêm vẫn rất tin tưởng Diệp Dạ Thần, anh ta tin Diệp Dạ Thần sẽ có cách nếu không anh ta cũng sẽ không thả Nghiêm Văn Bác đi dễ dàng như vậy, hi vọng Diệp Dạ Thần sẽ không làm cho anh ta thất vọng.

Trong phòng bệnh vô cùng an tĩnh, Diệp Dạ Thần và Nghiêm Văn Bác đều đang ngẩn người.

""Có lúc im lặng không phải là không vui vẻ, chẳng qua là..."" Lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh này.

""Alo?"" Diệp Dạ Thần không nhìn người gọi đến đã bắt máy.

""Ngày mai là hạn cuối, cậu có thể nói cho tôi biết hung thủ là ai chưa?""

""Có thể, chín giờ tối nay tôi và Nghiêm Văn Bác sẽ dẫn hung thủ đến.""

""Được, đến lúc đó biện pháp duy nhất để xác định đó có phải là hung thủ hay không chính là so dấu vân tay, hi vọng kết quả sẽ không khiến tôi thất vọng."" Tống Khiêm thở phào nhẹ nhõm, bất kể đối phương có lừa anh ta hay không thì chỉ cần dùng đồng xu kiểm chứng là được.

""Nhất định là không rồi."" Diệp Dạ Thần bảo đảm.

""Cứ như vậy đi, chín giờ tối nay chờ tin tức tốt của cậu.""

Đặt điện thoại di động xuống, Diệp Dạ Thần phát hiện không biết Nghiêm Văn Bác đã nhìn mình từ lúc nào, nhìn thì có vẻ đã được một lúc lâu rồi.

""Cậu vẫn nên áp dụng cách của tôi.......""

""Bây giờ tôi không có cách nào, đã chết chín người, tôi không thể trơ mắt nhìn anh chết theo được, tôi không làm được."" Diệp Dạ Thần biết mình làm như vậy là đã phạm phải tội bao che và đồng phạm.

""Bên ba tôi đã sắp xếp ổn thỏa, đối phương là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, ông ta đồng ý việc dùng năm trăm vạn để nhận tội thay hơn nữa ông ta cũng biết nguyên nhân chết của những người kia bao gồm cả vụ án năm năm trước, nhất định sẽ không có biến số nào xảy ra.""

""Ừ, nếu anh muốn đánh tráo đồng xu thì nhất định phải đảm bảo không có việc gì sai sót."" Diệp Dạ Thần cẩn thận dặn đi dặn lại: ""Nếu như lần này chúng ta phạm phải bất kỳ sai lầm nào thì nhất định sẽ không thoát được.""

""Cậu yên tâm, bảo đảm sẽ không có sai lầm."" Nghiêm Văn Bác thề son sắt, tràn đầy tự tin, không hề lo lắng mình sẽ thất bại.

Đây là chương cuối cùng của bộ này ạ. Mật xin drop vì tới đây truyện không hợp nhân sinh quan của mình nữa. Lỗi của Mật là không đọc hết truyện trước mà đã edit dẫn tới drop giữa chừng thế này. Rất xin lỗi mọi người. Mật sẽ tập trung vào bộ Thầy Tướng và khui hố mới một cách cẩn thận hơn.