Chương 30: Không dối gạt được
""Cậu đang làm gì?
""Tôi đang ở trường, còn cậu?"" Nghe được giọng nói quen thuộc của đối phương, trong lòng Diệp Dạ Thần không khỏi vui vẻ.
""Tôi ở bệnh viện.""
""Cậu bị bệnh? Cần phải nằm viện à, có nghiêm trọng không?""
Nghe được giọng nói khẩn trương và quan tâm của đối phương, thỏa mãn trong lòng Diệp Dạ Thần càng nhiều hơn, thì ra Mục Lăng Sênh cũng quan tậm đến cậu.
""Lúc phá án bị đâm một dao, may là lệch tim vài mm, nếu không tôi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.""
Diệp Dạ Thần bắt đầu chìm đắm trong câu chuyện phiếm với Mục Lăng Sênh, đã không còn quan tâm đến Nghiêm Văn Bắc đang ngồi ở mép giường nhìn cậu không chớp mắt.
""Bị thương nghiêm trọng như thế à, tại sao không nói cho tôi biết sớm một chút, nếu không tôi và Lâm Kha đã xin nghỉ để đến bệnh viện thăm cậu.""
""Bây giờ cậu đang ở cùng Lâm Kha?"" Lòng Diệp Dạ Thần lạnh xuống
""Không, chỉ sau khi tan học mới có thời gian gặp nhau, còn lại đều không rãnh.""
""Vậy các cậu có...""
Diệp Dạ Thần muốn hỏi bọn họ có hôn nhau hay không nhưng ngại Nghiêm Văn Bắc ở bên cạnh nên không tiện hỏi quá rõ ràng.
""Diệp Dạ Thần, có phải cậu xem phim heo nhiều quá không, tại sao suy nghĩ lại đen tôi nhưu vậy.""
""Tôi đâu có."" Diệp Dạ Thần bị Mục Lăng Sênh nói đến mặt đỏ bừng.
""Chúng tôi mới quen nhau được mấy ngày? Làm gì phát triển nhanh như vậy được.""
""À."" Nghe đến đó, Diệp Dạ Thần lập tức vui vẻ trở lại.
""Được rồi, mấy ngày nữa tôi và Lâm Kha sẽ tới thăm cậu, nhắn tin địa chỉ bệnh viện cho tôi đi.""
""Không cần, tôi cũng khỏe rồi, hiện tại cũng có người chăm sóc, các cậu lo học đi, không cần tới thăm tôi."" Diệp Dạ Thần từ chối ý tốt của Mục Lăng Sênh.
Nếu như một mình Mục Lăng Sênh tới đây thăm Diệp Dạ Thần thì cậu sẽ rất vui nhưng chỉ cần nhìn thấy Mục Lăng Sênh và Lâm Kha ở chung một chỗ thì cậu không muốn gặp nữa, bởi vì rất chói mắt.
""Thật sự không muốn tôi tới thăm à?""
""Không cần, tôi cũng khỏe rồi, mấy ngày nữa là sẽ ra viện.""
""Vậy cũng được, sau này có thời gian sẽ mời cậu ăn cơm, coi như bồi bổ lại cơ thể."" Cứ như vậy, Diệp Dạ Thần mặt buồn buồn cúp điện thoại.
""Cậu từ chối?"" Nghiêm Văn Bắc chờ Diệp Dạ Thần để điện thoại di động xuống mới hỏi.
""Nếu cậu ta thật sự muốn tới đây thì còn phải hỏi ý kiến của tôi sao? Rõ ràng là không có ý định đó, chi bằng đừng có tới đây."" Diệp Dạ Thần nổi giận nói.
Nghiêm Văn Bắc ở một bên thấy Diệp Dạ Thần tức giận như vậy giống như bạn gái nổi giận vì bạn trai không để ý đến mình thì cảm thấy rất dễ thương.
""Lâm Kha, Lâm Kha, làm gì cũng phải dẫn theo cậu ta."" Diệp Dạ Thần bỉu môi, tiếp tục hờn dỗi.
Nghiêm Văn Bắc cầm hộp cơm lên, mở nắp đưa cho Diệp Dạ Thần: ""Ăn cơm đi.""
Lúc này Diệp Dạ Thần mới nghĩ đến việc ăn cơm, nhắc tới cũng thấy đói bụng nên nhận lấy hộp cơm trong tay Nghiêm Văn Bắc, nói một tiếng cám ơn sau đó vùi đầu ăn. Rốt cuộc thế giới cũng thanh tịnh, chỉ có ăn mới có thể chặn cái miệng Diệp Dạ Thần lại, Nghiêm Văn Bắc nghĩ như thế.
Dưới sự phân công của Tống Khiêm, Tiểu Bắc và Tiểu Nguyên ngồi cả ngày trong phòng tài liệu để tìm dấu vân tay tội phạm, hai người phân công rất rõ ràng. Tiểu Bắc tra tìm tài liệu giao cho Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên tiến hành so sánh dấu vân tay, sau đó ghi lại kết quả. Trước mắt công việc của Tống Khiêm chính là phân tích các điểm nghi ngờ và sơ hở trong vụ án bây giờ và năm năm trước, mỗi ngày đều đến chỗ Tiểu Nguyên đang làm việc, hỏi cậu ta tiến triển tới đâu rồi.
Phần lớn thời gian của Nghiêm Văn Bắc đều ở trong viện với Diệp Dạ Thần, hai người tán gẫu đủ loại đề tài nhưng nhiều nhất là nói về vụ án. Trong chớp mắt ba ngày đã qua, chỉ còn lại hai ngày.
""Rốt cuộc mượn hồn kéo dài tánh mạng là có ý gì?"" Mỗi ngày Diệp Dạ Thần đều hỏi Nghiêm Văn Bắc, liên tục ba ngày nhưng Nghiêm Văn Bắc vẫn ngậm miệng không hề nhắc tới.
Buổi trưa hôm nay, Diệp Dạ Thần lại hỏi tiếp, lúc này Nghiêm Văn Bắc muốn nói lại thôi.
"Không phải lần trước anh đã nói là mượn hồn kéo dài tánh mạng sao? Hẳn không phải là thuận miệng nói chơi, rốt cuộc chuyện này có liên quan gì đến vụ án năm năm trước? Đã ba ngày rồi, anh cũng nên nói cho tôi biết rồi chứ, nếu không tôi sẽ cho rằng anh đang định gạt tôi đấy."" Băng gạc quấn trước ngực Diệp Dạ Thần càng ngày càng hơn chứng tỏ vết thương càng ngày càng hơn tốt hơn.
Nghiêm Văn Bắc đi tới chỗ giường bệnh, mỗi ngày anh ta đều thay quần áo, màu sắc cũng thay đổi, không phải là màu đen thì là màu đỏ hơn nữa đều là đồ bộ, phía sau có mũ, giầy thì cùng màu, luôn là màu trắng.
Tóc trước trán anh ta càng ngày càng dài, mỗi lần đều che khuất mắt nhưng anh ta không xử lí, phía sau dài ngang vai, nếu chỉ nhìn mặt không nhìn thân hình thì bất kể là khuôn mặt hay là ngũ quan cộng thêm tóc dài thì giống y như con gái nhưng nhìn kĩ lại anh khí bức người. Nghiêm Văn Bắc hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói
""Lúc tôi mười bảy tuổi bị một đợt bệnh nặng thiếu chút nữa đã chết, ba tôi vì cứu tôi không tiếc bất kỳ giá nào mới tìm được phương thuốc cổ truyền mượn hồn kéo dài tánh mạng. Bởi vì mỗi người đều có ba hồn bảy phách, thiếu một cũng không được, khi đó hồn tôi đã không còn trong cơ thể, chỉ còn lại cái xác không hồn.""
Nói tới chỗ này, Nghiêm Văn Bắc đưa lưng về phía Diệp Dạ Thần, đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa, dáng vẻ rất ưu tư.
""Ba tôi là một đạo sĩ hàng yêu trừ ma nên có hiểu một chút về những thuật pháp và phương thuốc cổ truyền, vì để cứu tôi, ông đã dành mấy tháng để thăm viếng các cao thủ cổ thuật nhưng bởi vì không thuần thục nên gϊếŧ bảy người mới tìm được duy nhất một linh hồn thích hợp với tôi, chính vì vậy nên ông ấy cũng đã phải trả một cái giá rất thê thảm là giảm thọ hai mươi năm.""
Diệp Dạ Thần nghe đến đó, nội tâm bị rung động thật sâu, lúc đầu cậu căm thù cách làm của ba Nghiêm Văn Bắc đến tận xương tuỷ, cho dù thế nào cũng không thể gϊếŧ người nhưng sau khi ông ta bị giảm thọ hai mươi năm thì cậu cảm nhận được tình yêu của ba với con vĩ đại cở nào, chấp nhận mạo hiểm bị bắt bị phán tử hình khi làm hung thủ gϊếŧ người cùng với giảm thọ hai mươi năm chỉ để cứu con trai mình. Hoặc có thể mạng bảy người kia không bằng mạng con trai ông, cách làm của Nghiêm Quốc Quân là tội ác tày trời nhưng không có nghĩa ông ta là ác nhân, chẳng qua là cách yêu và cách làm của ông ta quá ích kỷ, cho dù có ngàn vạn lý do cũng không thể làm ra loại chuyện này.
""Giảm thọ hai mươi năm............ Năm nay ba anh bao nhiêu tuổi?""
""Bốn bảy tuổi, nếu như ông ấy sống đến tám mươi thì chỉ còn mười ba năm tuổi thọ nhưng tôi biết không phải người nào cũng sống tới tám mươi, bây giờ sức khỏe ông càng ngày càng kém, khả năng không vượt qua tuổi năm mươi."" Nói tới chỗ này, vẻ mặt Nghiêm Văn Bắc vô cảm nhưng giọng nói lại đau thương và tiếc hận, mắt cũng đỏ ửng.
""Vậy bây giờ thì sao? Anh đã tốt hơn, tại sao ông ấy còn phải gϊếŧ người? Hơn nữa cách một ngày gϊếŧ một người, tương đương với đã gϊếŧ chín người, tại sao lại làm như vậy?"" Diệp Dạ Thần đã đoán được hung thủ có quan hệ thân thiết với Nghiêm Văn Bắc, cũng có nghĩ tới ba của anh ta, bởi vì việc ngừng tim đột ngột kỳ quái như vậy không thể do người bình thường gây ra, trừ khi là những người hiểu thuật pháp cho nên cậu đã sử dụng phương pháp loại trừ sau đó nghĩ tới Nghiêm Quốc Quân. Không đợi đến lúc cậu hỏi, Nghiêm Văn Bắc đã nói thật.
""Bởi vì năm năm trước lúc ba tôi mượn hồn kéo dài tánh mạng thay tôi công lực chưa đủ nên chỉ có thể giữ mạng cho tôi chứ không thể giúp tôi thật sự sống lại, một nửa hồn phách của tôi bây giờ không thuộc về tôi, tôi có thể sống đến bây giờ đều là do ba tôi giúp pháp lực giúp đỡ, năm năm sau cũng chính là năm nay, ông ấy vốn định tìm kiếm hồn phách thích hợp với tôi lần nữa, đồng thời cho rằng vụ án này cũng sẽ trở thành huyền án giống năm năm trước, không nghĩ tới lại bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của cậu."" Lần đầu tiên Nghiêm Văn Bắc bội phục người khác, người đó chính là Diệp Dạ Thần. Tuổi còn trẻ nhưng không hề đơn giản.
""Lúc đầu người chết thứ hai chỉ là người chịu tội thay, cuối cùng do bị nghi ngờ, không dối gạt được nên mới nhổ cỏ tận gốc"."" Diệp Dạ Thần nói.
""Không sai, lúc gϊếŧ người thứ nhất vì không muốn dính líu gì đến vụ án năm năm trước nên mới tìm người chịu tội thay để kết thúc vụ án này không nghĩ tới bị cậu phát hiện ra nên đành phải gϊếŧ chết, có điều tôi vẫn chưa tìm được hồn phách thích hợp.""
""Vậy ý của anh là ba anh vẫn đang tìm kiếm hồn phách thích hợp để chữa trị cho anh?"" Diệp Dạ Thần sợ ngây người.
""Cho nên tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, thứ nhất là do chúng ta là bạn bè, thứ hai là vì mạng của tôi, thứ ba là mạng của ba tôi. Dù sao ba tôi cũng sống không được bao lâu, hơn nửa đời ông đều sống vì tôi, tôi lại không thể làm gì cho ông nên điều duy nhất bây giờ tôi có thể làm là bảo vệ ông, để nửa đời sau ông sống được nhẹ nhõm vui vẻ một chút."" Nghiêm Văn Bắc xoay người nhìn về phía Diệp Dạ Thần, trong mắt hiện rõ vẻ cầu xin.
Diệp Dạ Thần biết tính tình Nghiêm Văn Bắc, chưa bao giờ cười, vẻ mặt ngoại trừ lạnh lùng, bình tĩnh thì chính là nghiêm túc và thờ ơ, làm sao giống như có thể dễ dàng cầu xin người khác.