""Được rồi."" Lâm Kha thấy Diệp Dạ Thần còn ở bên cạnh thì nói xin lỗi sau đó rời khỏi ngực Mục Lăng Sênh.
Lúc này Mục Lăng Sênh mới chú ý tới bên cạnh còn có người, cậu ta hời hợt liếc nhìn Diệp Dạ Thần, dịu dàng trong mắt lập tức biến thành lạnh lùng.
Diệp Dạ Thần tức giận nhưng chỉ có thể buồn bực ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người họ rồi tiếp tục chơi điện thoại di động, không nói lời nào. Mỗi lần Diệp Dạ Thần không muốn nói chuyện có nghĩa là cậu đã tức giận đến không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Ba người đợi chừng hai mươi phút thì Lâm Long và chú Lưu mới đi vào.
Lâm Long mở cửa đi vào thấy ba người trẻ tuổi đang ngồi, nhất là Diệp Dạ Thần thì vội vàng đi tới, nói: ""Tiểu Thần, con đến rồi, suy nghĩ xong chưa?""
Diệp Dạ Thần lúc nãy còn lạnh lùng lúc này đã mỉm cười trả lời: ""Chú Lâm, ba ba con đã đồng ý cho con theo chú điều tra vụ án.""
""Được lắm, con đi theo chú."" Lâm Long không hề nhìn hai người còn lại, thậm chí chỉ nói một câu đã xoay người đi trước dẫn đường. Điều này làm cho Lâm Kha thấy khó hiểu, ngược lại phản ứng của Mục Lăng Sênh rất bình thản.
""Ba, còn con thì sao?"" Lúc Lâm Long sắp đi xa, Lâm Kha vội vàng nói.
""Không phải là mấy ngày nữa con bắt đầu đi học sao? Vốn định để con tới cục rèn luyện một chút nhưng lần sau có thời gian rồi hãy nói, con và bạn đi về trước đi, ba dẫn Tiểu Thần đi xem hồ sơ."" Lâm Long quay đầu lại nói đơn giản, sau đó tiếp tục đi về phía trước, Diệp Dạ Thần lập tức đi theo phía sau, trong lúc đó cũng không nhìn Mục Lăng Sênh cái nào.
""Muốn đi đâu chơi không? Anh đi với em."" Mục Lăng Sênh không thể chờ đợi muốn hưởng thụ thế giới hai người với Lâm Kha.
""Đây coi như là hẹn hò sao?"" Lâm Kha nhìn Mục Lăng Sênh, vui vẻ bao trùm khắp khuôn mặt cậu ta.
""Cứ xem là vậy đi."" Mục Lăng Sênh ôm lấy Lâm Kha đi ra khỏi phòng nghỉ.
Phòng hồ sơ không phải ai cũng có thể vào, nơi này chỉ có nhân viên quản lý và những người phụ trách vụ án mới có thể đi vào, lần này lại phá lệ cho một thằng nhóc không có liên quan gì vào bởi vì có Lâm Long tự mình dẫn tới, cho nên không có ai dị nghị gì cả.
Lâm Long dẫn Diệp Dạ Thần quẹo trái quẹo phải trong cục, sau khi đi qua một hành lang dài mờ tối thì thấy cuối hành lang có một cánh cửa gỗ sơn màu trắng, trên đó viết ba chữ theo thể chữ Khải màu đen: Phòng hồ sơ.
Càng đến gần phòng hồ sơ Diệp Dạ Thần không khỏi cảm thấy đè nén và bất an, cậu nhìn cánh cửa gỗ sơn màu trắng gần trong gang tấc giống như thấy được vô số cuộc sống đầy hình thái, màu sắc đang bị niêm phong vĩnh viễn ở bên trong, mãi mãi không thấy ánh mặt trời, đó là nơi mai táng hai chữ công lý.
""Nơi này là khu cấm, chỉ có nhân viên phá án mới có thể tới đây còn những người khác không phận sự miễn vào, chú dẫn con vào đây cũng là vì muốn truy tìm thảm án khϊếp sợ cả nước vài năm trước chưa được phá giải, đi vào xem thôi."" Lâm Long vừa giải thích vừa tìm chìa khóa mở phòng hồ sơ.
Diệp Dạ Thần đứng ở cửa, lờ mờ thấy bên trong có bóng người đang lắc lư khiến cả người cậu run lên, vốn thể chất cậu đã kì lạ còn có mắt âm dương, phòng hồ sơ này lại ở cuối cùng, đường đi tới tạo cảm giác âm u, lạnh lẽo, hôm nay lại càng lạnh hơn khiến cậu không khỏi chà xát cánh tay.
Trong nháy mắt lúc cửa mở ra, những bóng người mà Diệp Dạ Thần thấy lúc trước đã biến mất giống như là đi ra ngoài. Diệp Dạ Thần nhanh chóng quay đầu lại liếc về phía cửa phòng thì không thấy bóng dáng ai nữa, chạy đúng nhanh.
Lâm Long đi vào phòng sau đó mở đèn lên, nếu không thì bên trong tối đen, dù sao bốn phía đều là tường trắng không có cửa sổ, nếu như đóng cửa lại không bật đèn thì đúng là đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón, bốn phía ngoại trừ các kệ hồ sơ thì không còn gì nữa. Hai người vừa vào đã thấy hết cách sắp xếp của phòng hồ sơ, phòng hồ sơ rộng khoảng ba mươi mét vuông, chung quanh đều là kệ sách cao khoảng mười tầng, mỗi tầng cao khoảng hai mươi cen, mỗi kệ rộng khoảng một mét hai, ước chừng có khoảng mười tám kệ.
""Đều là số chẵn."" Lúc mới vào phòng Diệp Dạ Thần đã nói câu này đầu tiên.
Lâm Long cười: ""Thiết kế nơi này cũng rất được coi trọng, bất luận là nơi nào cũng có đồ may mắn, số chẵn đại diện cho may mắn cho nên nơi này mới thiết kế như vậy.""
Diệp Dạ Thần tiếp tục quan sát từ trái sang phải đến kệ hồ sơ thứ mười tám, thứ tự sắp xếp hình như là vụ án từ ngày hôm qua đến vài chục năm trước đó, từ nhẹ đến trọng án, mỗi tầng đều có tiêu chí sắp xếp khiến người ta vừa xem là hiểu ngay và có thể nhanh chóng tìm được hồ sơ mình cần.
Diệp Dạ Thần tới gần, xem tiêu chí của kệ hồ sơ từ trên xuống dưới thì thấy một tầng ghi là án trộm cắp , hồ sơ tường tình chuyện đã xảy ra đều có thể tìm được ở đây, tiêu chí chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy, nội dung bên trong thì cần tự mình tìm kiếm, về phần tìm khiếm thứ tự và tên thì mỗi hồ sơ tài liệu đều để trong túi trong suốt bịt kín, mặt trên viết chữ cái theo thứ tự, rất dễ hiểu.
""Hồ sơ tài liệu nơi này đã lên đến hơn một vạn, dĩ nhiên không phải là toàn bộ, dù sao mỗi thành phố đều có cục cảnh sát, mỗi cục đều có phòng hồ sơ, chỗ chú chỉ là một phần nhỏ, là nơi chứa hồ sơ ghi chép tất cả các vụ án lớn nhỏ ở thành Bắc."" Lâm Long vừa đi vừa giải thích cho Diệp Dạ Thần.
""Vậy bây giờ chúng ta đang tìm hồ sơ của thảm án khiến cả nước khϊếp sợ chưa được phá mà chú đã nói đúng không?"" Diệp Dạ Thần vừa nhìn vừa nói, khi cậu đi tới hai kệ hồ sơ cuối cùng thì thấy tiêu chí ở tầng mười viết là: huyền án, thảm án.
""Từ trên xuống dưới là những vụ án từ mấy tháng cho đến mấy chục năm trước, có loại không xác thực được là bị gϊếŧ được gọi là tự sát hoặc là không tìm được hung thủ thì chúng ta đều gọi là huyền án, thảm án thì ý trên mặt chữ, thảm là thảm thiết nhưng tới nay vẫn chưa phá được, cũng có thể nói là một loại trong huyền án." Không biết từ lúc nào Lâm Long đang mang bao tay cao su mỏng màu trắng, ngồi xổm lấy từ tầng dưới chót ra một túi hồ sơ đựng trong bao trong suốt màu xanh nhạt.
Ánh mắt Diệp Dạ Thần lập tức bị hấp dẫn, cậu nhìn chằm chằm túi hồ sơ màu xanh không chớp mắt, mãi cho đến khi Lâm Long đứng lên mở ra, đưa tài liệu tới trước mặt thì mới tỉnh lai sau đó hai người cùng nhau xem hồ sơ.
Từ tờ thứ nhất đến tờ thứ bảy, trên đó ghi chép thông tin cá nhân cùng với ảnh chụp màu có kích thước khoảng ba cen, bên trong có ghi chi tiết thời gian, địa điểm và hậu quả của vụ án. Từ tài liệu hơi ố vàng thì có thể thấy được thời gian vụ án ít nhất là một năm trước, Diệp Dạ Thần nhận ra điểm này, tất nhiên cậu cũng đã nhìn thấy thời gian được ghi lại trong hồ sơ
""Năm năm trước?"" Diệp Dạ Thần nhìn chằm chằm ảnh bốn nam, ba nữ, tuổi đều rơi vào tầm đầu hai mươi, còn trẻ trung xinh đẹp, là ai đã ra tay ác độc như vậy? Thật sự là rất đáng tiếc.
""Lúc đó chú có đến hiện trường vụ án nhưng khi đó chú không phải là người phụ trách vụ án này mà là chú Lưu, đại đội trưởng Lưu, hiện tại ông ấy đã không làm đội trưởng nữa bởi vì một nguyên nhân nào đó, chú không biết nguyên nhân cụ thể là gì khiến ông ấy từ chức đội trưởng, tự nguyện làm một lính gác cửa tuần tra."" Lâm Long chậm rãi nói với Diệp Dạ Thần.
""Lúc ấy chú là phó đội trưởng, bởi vì nhân lực cho vụ án không đủ hơn nữa chú còn đang ở giai đoạn học tập, lúc đó vụ án này được dùng bốn chữ để hình dung là kỳ lạ, quỷ dị. Gần như là cách mỗi một tháng, ở thành Bắc sẽ chết một người trẻ tuổi, bọn họ giống nhau ở ba điểm là: Trẻ tuổi, độc thân, điểm cuối cùng là chết do ngừng tim đột ngột, hung án liên hoàn này kéo dài đến bảy tháng, chết bảy người mới kết thúc, vụ án này khiến tất cả mọi người đều bó tay, không ai tìm được manh mối gì.""
Diệp Dạ Thần ở một bên lắng nghe rất nghiêm túc, dáng vẻ hết sức chăm chú giống như học trò đang nghe thầy giáo kể chuyện cổ tích, cả người rơi vào trạng thái hoàn toàn bị hấp dẫn, nghe mê mẫn.
""Chỉ có như vậy thôi."" Giọng Lâm Long nhỏ dần, lúc này mới nhớ đến Diệp Dạ Thần bên cạnh, vừa mới liếc nhìn thì thấy Diệp Dạ Thần hết sức chăm chú lắng nghe đến mắt cũng không chớp.
Lúc này Diệp Dạ Thần mới phục hồi tinh thần lại, như có điều suy nghĩ, cậu chậm rãi nói: ""Mới vừa rồi lúc nghe chú nói, con giống như cảm nhận được sự vui vẻ của những người đó khi còn sống và cả sự sợ hãi trước khi chết, cuộc sống của mỗi người giống như một thước phim lướt qua nhanh trong đầu con, mơ hồ lại hỗn loạn.""
""Con.....con nhìn thấy?"" Lâm Long lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không dám tin, nhìn chằm chằm Diệp Dạ Thần, trong lòng khϊếp sợ không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, Diệp Dạ Thần thật sự thấy được hay là lừa gạt?
""Đàn ông........Là một người đàn ông..........."" Trong lúc Lâm Long còn đang kinh ngạc thì Diệp Dạ Thần lại thấy được một hình ảnh, đó chính là hình ảnh trước khi chết của một người, trong đó xuất hiện bóng lưng mơ hồ không rõ càng lúc càng xa của một người đàn ông .