""Cô lấy gì bảo đảm sau khi tôi bỏ qua cho cô thì cô sẽ không lại hại chúng tôi nữa?" Diệp Dạ Thần không đành lòng nhưng lại do dự.
"Đừng bỏ qua cho cô ta!"" Đột nhiên Mục Lăng Sênh chen vào một câu, cậu ta chỉ nghe được giọng của Diệp Dạ Thần, nghe thấy Diệp Dạ Thần đang định tha cho nữ quỷ thì vội vàng ngăn cản. Đùa cái gì thế, nữ quỷ này thích mình? Chuyện khi nào, tại sao cậu ta không biết? Sau khi Hồng Y nghe được những lời này của Mục Lăng Sênh thì cúi đầu không nói quả nhiên trong lòng Mục Lăng Sênh hoàn toàn căn bản không có vị trí của cô ta.
Diệp Dạ Thần nhìn Mục Lăng Sênh: ""Cậu cũng cảm thấy không buông tha cho cô ta mới là quyết định tốt nhất phải không?""
Câu này làm cho Mục Lăng Sênh nhất thời có chút mơ hồ, cậu ta theo bản năng gật đầu một cái, nói quanh co: ""Tôi cảm thấy chỉ cần là quỷ thì không nên bỏ qua mới đúng.""
Dù sao thì cậu ta cũng không thấy được quỷ, cứ cho là có đi thì trong tiềm thức của cậu ta, nếu đã là quỷ không phải dọa người thì chính là hại người, thế thì tại sao phải bỏ qua?
""Ta có một thỉnh cầu cuối cùng, chỉ cần ngươi giúp ta làm được ta lập tức biến mất ở trước mặt ngươi thậm chí vĩnh viễn biến mất trên thế giới nay, tin hay không là tùy ngươi."" Giọng nữ quỷ run rẩy, hoàn toàn thương tâm tuyệt vọng với Mục Lăng Sênh, vào giờ phút này tim giống như chết rồi, không còn hy vọng.
""Thỉnh cầu gì cô nói đi."" Về phần có làm được hay không, Diệp Dạ Thần không dám trả lời chắc chắn.
""Ta muốn một món vật phẩm tùy thân trên người Mục Lăng Sênh, chỉ cần là đồ vật của hắn là được, ta muốn mang theo đồ vật của hắn vĩnh viễn biến mất trên thế giới này." Nữ quỷ đưa tay chỉ Mục Lăng Sênh, nói với Diệp Dạ Thần, giọng nói vẫn lạnh như băng vẫn không có bất kỳ độ ấm nào.
""Chỉ là như vậy?"" Diệp Dạ Thần muốn xác nhận bởi vì điều này quá đơn giản.
""Chỉ có như vậy."" Nữ quỷ kiên định gật đầu.
""Cái này thì được."" Diệp Dạ Thần gật đầu sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mục Lăng Sênh.
Mục Lăng Sênh bị tr nhìn đến không giải thích được, cậu ta cố gắng nhịn xuống cảm giác không được tự nhiên, cố ra vẻ trấn định nói: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?""
Diệp Dạ Thần không nói lời nào nhanh chóng đưa tay nhổ một sợi tóc của Mục Lăng Sênh, sau đó đi tới trong góc đưa cho nữ quỷ.
Mục Lăng Sênh còn chưa cảm nhận được dau đớn gì thì phát hiện Diệp Dạ Thần đã nhổ tóc của mình còn cầm tóc đi tới trong góc, đưa tay ra giống như là đưa cho nữ quỷ trong miệng Diệp Dạ Thần.
""Diệp Dạ Thần, cậu thật quá đáng."" Mục Lăng Sênh cào tóc, có chút tức giận nói.
Nữ quỷ đưa tay ra cầm lấy sợi tóc ngắn màu đen trong lòng bàn tay Diệp Dạ Thần, cho dù ngắn nhưng cũng chừng bảy centimet.
Đột nhiên Diệp Dạ Thần cảm giác tay mình lạnh lẽo giống như chạm vào khối băng, cảm giác lạnh lẽo đó như đánh sâu vào trong nội tâm khiến cả người cậu run rẩy, thì ra là quỷ thật sự không có nhiệt độ, không chỉ không có nhiệt độ mà còn cực kỳ lạnh lẽo, cảm giác bị quỷ đυ.ng vào thật sự không được thoải mái cho lắm.
""Cám ơn ngươi..."" Giọng nói của nữ quỷ lập tức trở nên nhu hòa, tóc đen vẫn che hết mặt cô ta, Diệp Dạ Thần muốn nhìn xuyên qua tóc đen để quan sát khuôn mặt của nữ quỷ nhưng làm thế nào cũng nhìn không thấu.
""Trước lúc biến mất cô có thể cho tôi thấy dáng vẻ của cô không?"" Đây là yêu cầu đầu tiên cũng là cuối cùng của Diệp Dạ Thần với nữ quỷ.
""Ngươi thật sự muốn nhìn?" Giọng nói của nữ quỷ khiến Diệp Dạ Thần không đoán được đồng thời do dự. Nếu như khuôn mặt cậu sắp thấy cực kỳ khủng bố thì có thể đang nằm mơ cũng bị tỉnh lại không? Sau đó sinh ra bóng ma trong lòng? Trong lúc Diệp Dạ Thần còn đang do dự, Hồng Y nữ quỷ đã vén tóc đen trước mặt lên, dáng vẻ chân thật cứ như vậy hiện ra trước mắt Diệp Dạ Thần, Diệp Dạ Thần ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức nhìn thấy, thậm chí cả đời nay đều không thể quên được. Đợi lúc Diệp Dạ Thần phục hồi tinh thần lại thì phát hiện Hồng Y nữ quỷ đã biến mất không thấy.
Diệp Dạ Thần che ngực há miếng thở dốc, mới vừa rồi cậu bị khuôn mặt của Hồng Y nữ quỷ dọa sợ không nhẹ, cậu nghi ngờ tại sao cô ta lại lớn lên như vậy....
""Cậu không sao chứ?"" Mục Lăng Sênh thấy Diệp Dạ Thần che ngực giống như lên cơn suyễn sau khi chạy một quãng đường rất xa thì đi tới cúi đầu hỏi thăm.
""Không sao, cuối cùng cô ta cũng đã đi, sẽ không quay trở lại nữa."" Diệp Dạ Thần ngẩng đầu ưỡn ngực liếc nhìn Mục Lăng Sênh sau đó đi tới mép giường. Nhìn Lâm Kha vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường, Diệp Dạ Thần cúi đầu sờ trán cậu ta: "Không có sốt."" Sau đó lại lật mắt của cậu ta lên xem: ""Hẳn là bị ám sau đó mất sức té xỉu, không có gì đáng ngại.""
""Không sao là tốt rồi."" Mục Lăng Sênh sau khi biết được Lâm Kha và Diệp Dạ Thần là bạn học hơn nữa ba cậu ta với ba Lâm Kha là bạn tốt thì cảm giác đối với Lâm Kha trở nên thân thiết hơn rất nhiều, bây giờ nhớ việc Lâm Kha cưỡng hôn mình thì cũng không có ghét bỏ như trước nữa.
Trong lúc hai người đang kiểm tra thân thể Lâm Kha thì Lâm Kha đột nhiên mở mắt, vẻ mặt hoảng sợ giống như mơ thấy ác mộng nhìn Diệp Dạ Thần, tiếp đó ánh mắt lại chuyển sang Mục Lăng Sênh rồi lên tiếng: ""Mới vừa rồi mình nằm mơ, mơ thấy một Hồng Y nữ quỷ nhập vào thân thể mình sau đó mình liều mạng phản kháng cuối cùng bị dọa cho tỉnh lại.""
""Không sao, đã qua rồi."" Diệp Dạ Thần cười với Lâm Kha, trong giọng nói không khỏi dịu dàng hơn. Mục Lăng Sênh đứng bên cạnh nghe thế thì không khỏi nhìn Diệp Dạ Thần thêm mấy lần, thì ra Diệp Dạ Thần dịu dàng lại hấp dẫn người khác như vậy. Vẻ mặt Lâm Kha hoảng hốt gật đầu, trong nháy mắt lúc cậu ta không chú ý thì tầm mắt đột nhiên chuyển đến trên mặt Mục Lăng Sênh, ánh mắt kia dịu dàng như nước, nùng tình mật ý giống như người phụ nữ đang nhìn người đàn ông mình yêu mến.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Long và Cung Tuyết Mai một trước một sau đi vào, thấy Lâm Kha đang nằm trên giường và Diệp Dạ Thần cùng với Mục Lăng Sênh đang đứng trước giường thì từ từ đến gần bọn họ, cẩn thận hỏi Diệp Dạ Thần: ""Dì thấy các con ở bên trong lâu như vậy nên mới vào xem thử một chút, đến cùng là con dì có phải trúng tà hay không? Con xử lí thế nào rồi?""
""Mẹ, con đói bụng rồi, mẹ nhanh đi nấu cơm đi."" Lâm Kha ngẩng đầu, làm nũng nói với Cung Tuyết Mai.
""Đây là........."" Cung Tuyết Mai cảm thấy kì lạ, tại sao con trai lại giống như trở lại hồi còn bé, thích làm nũng như vậy, đây là đứa con mấy năm nay cứ liên tục chọc tức bà sao?
""Me, con đã không sao rồi, thì ra là con bị nữ quỷ ám mới thích đàn ông, sau này con sẽ không như vậy nữa."" Lâm Kha đột nhiên thay đổi, từ bỏ thái độ cứng rắn trước kia, giọng nói trở nên khéo léo mềm mại khiến người bên cạnh cũng mềm lòng theo.
"Thật à?"" Cung Tuyết Mai vui vẻ đến mức quơ chân múa tay sau đó vội vàng lao ra khỏi phòng, thuận tiện bỏ lại một câu: "Các con đừng đi, dì đi nấu cơm!""
""Tiểu Kha, con thật sự không thích đàn ông nữa hả? Con bình thường rồi?"" Lâm Long cũng không nghĩ tới con trai lại đột nhiên khôi phục bình thường, ông đi tới mép giường, hai người đang đứng ở đó tự động tránh ra.
""Ba, xin lỗi, trước kia vẫn luôn khiến ba mẹ phiền lòng vì tính hướng của con, sau này sẽ không bao giờ ... như vậy nữa, đều là con trước kia không hiểu chuyện, sau này con sẽ cố gắng học tập thật giỏi."" Lâm Kha tỏ vẻ hiểu chuyện, nói một cách chắc chắn.
Lời này của Lâm Kha khiến cho Diệp Dạ Thần vẫn luôn tươi cười từ nãy đến giờ biến mất, không đúng, đây không phải là Lâm Kha mà cậu biết, Lâm Kha cậu biết là người dám yêu dám hận, chưa bao giờ vì bất kỳ một chuyện gì, một người nào mà thay đổi tính hướng của mình, càng sẽ không thỏa hiệp, cậu ta là loại người sẵn sàng vì bạn bè, vì người yêu đối nghịch với toàn bộ thế giới thì tại sao lại đột ngột đổi lời?
""Nghe được những lời này của con là tốt rồi, con đã thật sự trưởng thành. Trong kỳ nghỉ hè đến cục làm trợ lý cho ba để sau nay tiếp nhận công việc đó, con thấy được không? Cả đời này của Lâm Long thứ mà ông vui mừng không phải là ông ưu tú hơn người khác mà là đứa con Lâm Kha này, chỉ cần con trai của ông tốt là ông tốt, ông còn trông cậy vào Lâm Kha tiếp nhận công việc của ông, làm một cảnh sát, trừ hại vì dân.
""Vâng, tất cả nghe theo sự sắp xếp của ba."" Lâm Kha lên tiếng đồng ý.
Lâm Long nhìn Diệp Dạ Thần sau đó giống như nhớ ra cái gì, nói với Diệp Dạ Thần: ""Tiểu Thần, trong cục của chú cũng có mấy vụ án tương đối kì lạ, nhỏ thì kéo dài hai ba năm, lớn thì mười mấy năm, tới bây giờ vẫn chưa phá được hơn nữa những vụ án kia đều giữ bí mật cho người chết, người thân cũng không công khai, chỉ có người trong ngành mới biết, bởi vì những vụ án này không phải do người thường gây nên, chúng ta đã điều tra nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tra được manh mối nào."" Nói tới chỗ này, Diệp Dạ Thần vẫn không lên tiếng, cứ nhìn Lâm Long chờ đợi Lâm Long nói tiếp.
""Ý của chú là chú thấy con cũng có chút bản lãnh và đạo hạnh nên mới nói ra, thật ra thì chú vẫn luôn kính sợ với những thứ đó, chú bán tín bán nghi còn con lại hiểu những thứ này, nếu như có con đồng ý giúp đỡ, chú đảm bảo chỗ chú sẽ mở rộng cửa chào đón, con cảm thấy thế nào? Có thấy hứng thú không?"" Lâm Long nhìn chằm chằm Diệp Dạ Thần giống như đang tạo áp lực với cậu.
""Chuyện này con muốn thương lượng với ba ba một chút mới quyết định được, ý tốt của chú Long con xin nhận trước."" Diệp Dạ Thần bị ánh mắt mạnh mẽ của Lâm Long nhìn chằm chằm có chút bối rối, đối với người như vậy cậu vẫn cảm giác mình vẫn còn quá non, quả nhiên đối phương là tay già đời, cậu không thể sánh kịp.
""Ba, hai người muốn nói gì thì ra ngoài nói đi, con rất mệt, muốn nghỉ ngơi."" Lâm Kha bắt đầu đuổi người.
""Được, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."" Lâm Long nháy mắt với Diệp Dạ Thần, đi trước dẫn đường. Diệp Dạ Thần và Mục Lăng Sênh theo ở phía sau, trước khi đi Mục Lăng Sênh còn quay đầu lại liếc nhìn Lâm Kha thì phát hiện Lâm Kha vẫn đang nhì mình, tại sao ánh mắt kia lại giống như ẩn chứa tình cảm thầm kín chân thành, là đang nhìn cậu ta sao? Trong giây phút cửa đóng lại, cả người Mục Lăng Sênh không kìm được mà run lên.
Hồng Y nữ quỷ đã dùng hết chút ít pháp lực cuối cùng, ở thời điểm biến mất hóa thành một làn khói xanh tiến vào thân thể Lâm Kha, không chỉ có như thế mà còn hòa làm một thể với ba hồn bảy vía của cậu ta vì vậy càng giúp cô ta làm chủ ý thức Lâm Kha một cách mạnh mẽ hơn chỉ vì muốn nhìn Mục Lăng Sênh một lần cuối cùng. Chuyện cô ta cần làm kế tiếp cũng là chuyện cuối cùng cô ta có thể làm bởi vì sau chuyện này cô ta sẽ vĩnh viễn biến mất, hợp lại làm một với Lâm Kha, sau này người tồn tại là Lâm Kha, không phải cô ta, tương đương với cô ta sẽ ký sinh trong thân thể Lâm Kha, vĩnh viễn ngủ đông, cùng hoàn toàn biến mất không có gì khác nhau, có điều cô ta cảm thấy như vậy là đủ rồi, dù sao cô ta cũng đã đem toàn bộ tình cảm ký thác trên người Lâm Kha để Lâm Kha thay thế cô ta hoàn thành tâm nguyện, như vậy coi như đời này cũng không hề đáng tiếc.