Diệp Lai không nghĩ tới mọi chuyện thuận lợi như vậy, bây giờ nên lập tức gọi về nhà báo bình an thôi.
Diệp Lai vừa lái xe vừa nhìn điện thoại di động thì thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, có người nhà có người ngoài, toàn là những người trong nhà gặp chuyện không may nghe danh gọi tới, có người tìm ông đi xem phong thủy, có người tìm ông để hàng yêu trừ ma, cũng có người do bạn ông giới thiệu tới.
..............
Diệp Dạ Thần cực kì vui mừng lưu hình Mục Lăng Sênh vừa mới gửi tới lại, cậu liếc nhìn đồng hồ thì nghe thấy tiếng Diệp Lai.
""Ba ba, ba ba đã về!"" Diệp Dạ Thần chạy ra khỏi phòng thì thấy Diệp Lai đang ôm một cái hộp đen đi vào, tầm mắt của cậu không tự chủ được nhìn chằm chằm vào cái hộp đen giống như nó có cái gì đó rất hấp dẫn cậu.
""Đây là hài cốt của Hồng Y nữ quỷ, trước tiên ba bỏ nó vào thư phòng đã, bên trong ba đã hạ cấm chế chỉ thiếu một chút nữa là đã phong ấn hồn phách cô ta vào bên trong rồi."" Diệp Lai nói xong thì vẻ mặt cho chút trầm xuống.
""Đã xảy ra chuyện gì ạ?"" Nghe đến đó đột nhiên Diệp Dạ Thần đã hiểu tại sao hắn lại nhìn chằm chằm cái hộp đen đó lâu như vậy.
""Ban ngày ban mặt lại để cô ta chạy mất."" Diệp Lai uể oải nói sau đó ôm hộp gỗ đen vào thư phòng.
Diệp Dạ Thần đuổi theo sau lưng hỏi: ""Vậy con ra cửa được chưa?""
""Tạm thời thì không sao, hiện tại nữ quỷ kia rất yếu, không có cách nào hại con cho nên bây giờ con an toàn, không cần lo lắng."" Diệp Lai mở cửa thư phòng sau đó bước vào khóa lại, ngăn Diệp Dạ Thần ngoài cửa.
""Có phải ba con đã về phải không?"" Lưu Tĩnh thức dậy, đi ra ngoài thì thấy Diệp Dạ Thần đang đứng trước cửa thư phòng.
""Ba ba đang ở bên trong."" Diệp Dạ Thần dùng mắt bảo sau đó mở cửa ra khỏi nhà.
Lúc ăn cơm tối, điện thoại Diệp Lai hiện lên một dãy số, ông nhìn sau đó nói với Diệp Dạ Thần: ""Sáng sớm mai con lại có chuyện để làm rồi.""
Diệp Dạ Thần đang ngẩn người, nghe thấy lời này thì lập tức tỉnh táo, nhìn về phía Diệp Lai hỏi: ""Chuyện gì vậy?""
""Đây là người được bạn ba giới thiệu, là một người họ Lâm, nhà bọn họ toàn là độc đinh, là thư hương thế gia, mẹ là giáo sư đại học, cha là cục trưởng cục cảnh sát, con trai thì mới vừa tốt nghiệp trung học không bao lâu, bởi vì quen bạn trai tình cờ bị cha mẹ phát hiện nên bọn họ mới tìm bác sĩ tâm lý đồng thời dẫn cậu ta đến bệnh viện điều trị nhưng vẫn không thể nào trị tận gốc việc con trai họ thích người đồng giới nên mới tìm đến ba, xem thử ba có biện pháp nào chữa cho con trai họ hay không."" Nói tới chỗ này Diệp Lai thấy Diệp Dạ Thần như có điều suy nghĩ lại tiếp tục bổ sung
""Chuyện này giao cho con, nếu như có thể chữa khỏi cho con trai họ, nhà bọn họ sẽ hậu tạ. Ba biết lần trước con vô cùng thành công, lần đầu tiên đã thuận lợi như vậy nói rõ con có tiềm lực hơn nữa đây chỉ là bắt đầu, sau này phải càng cố gắng để làm được tốt hơn."" Diệp Lai khen thì khen nhưng vẫn có chừng mực, nếu cứ chỉ khích lệ thì sẽ làm con trai kiêu ngạo tự mãn.
Diệp Dạ Thần chu mỏ cãi lại: ""Tính hướng vốn không phải là bệnh, làm sao chữa được.""
""Cho nên còn phải xem bản lĩnh của con, đúng rồi, nhà bọn họ nghi ngờ con trai của họ bị nữ quỷ ám nên mới thích đàn ông, con chỉ cần theo phương hướng này là được."" Diệp Lai nhắc nhở.
""Ăn cơm, không biết ăn không nói chuyện sao?"" Lưu Tĩnh thấy dáng vẻ bối rối của con trai thì vội vàng ngăn Diệp Lai đang thao thao bất tuyệt lại.
Chín giờ tối, Diệp Dạ Thần nằm ở trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, trong đầu nhớ lại lời ba nói, Lâm gia, rốt cuộc là Lâm gia nào? Người bạn có quan hệ rất tốt hồi cấp hai của cậu cũng mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, gia đình cũng là thư hương thế gia, cậu ta cũng thích con trai, chẳng lẽ lại là Lâm Kha? ( Rồi, dây mơ rễ má đã bắt đầu)
Không phải đâu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nếu như đối phương thật sự là Lâm Kha, thì thật sự Diệp Dạ Thần không biết mở miệng thế nào, cậu vốn không hề kỳ thị tính hướng của Lâm Kha, hơn nữa còn ủng hộ, nếu không quan hệ của bọn họ cũng sẽ không tốt như vậy, bây giờ lại bảo cậu đi chất vấn tính hướng của Lâm Kha, việc này có nghĩa là tình bạn giữa cậu và Lâm Kha sẽ hoàn toàn chấm dứt, nghĩ đến đây Diệp Dạ Thần không làm được.
Đêm khá dài nhưng trong chớp mắt đã trôi qua. Sau khi đánh răng rửa mặt, Diệp Dạ Thần vội vã ăn bữa ăn sáng, chào Lưu Tĩnh rồi nhanh chóng vọt vào thang máy sắp đóng cửa, thấy đã có người ấn phím tầng 1 rồi nên cậu không ấn nữa. Ra khỏi cửa tiểu khu, Diệp Dạ Thần vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức sững sờ. Mục Lăng Sênh đang cầm con gấu hồng nhặt được hôm qua, đứng ở bên cạnh xe, mỉm cười nhìn Diệp Dạ Thần đang gần trong gang tấc.
""Sao cậu lại tới đây?"" Diệp Dạ Thần muốn nói là sao lại tới đây nữa nhưng lại cảm thấy không ổn nên nuốt xuống.
""Không phải cậu bảo tôi mang cái này trả cho cậu sao? Đây này!"" Mục Lăng Sênh nói xong liền nhét con gấu hồng vào trong tay Diệp Dạ Thần: ""Cậu cho rằng tôi thiếu mấy con gấu vải trẻ con này à?""
""Không phải trẻ con. "" Mục Lăng Sênh chú ý đến vẻ mặt cầu xin giúp đỡ không hề che dấu của Diệp Dạ Thần.
""Tôi muốn đến thành Bắc, thấy cậu rãnh rỗi như vậy..............""
""Cậu xem cậu đi, muốn đi nhờ xe cứ việc nói thẳng, còn nói tôi rãnh rỗi, thế nào, xấu hổ à?"" Mục Lăng Sênh cau mày hừ lạnh.
""Cậu không giúp cũng không sao."" Giọng nói Diệp Dạ Thần mang chút ý tứ làm nũng khiến Mục Lăng Sênh có chút không chịu nổi.
""Lên xe!"" Trong lòng Mục Lăng Sênh cảm thấy khó chịu, xoay người kéo cửa xe ra.
""Cám ơn."" Diệp Dạ Thần xấu hổ nói.
""Thành Bắc phải không? Nói vị trí cụ thể đi."" Mục Lăng Sênh đánh tay lái quay đầu xe sau đó nghiêng đầu hỏi Diệp Dạ Thần, khi thấy gò má Diệp Dạ Thần thì đột nhiên nghĩ đến người thiếu niên hôm qua gặp, vậy mà cậu ta lại có mấy phần tương tự Diệp Dạ Thần, quả nhiên người đẹp đều có chỗ giống nhau.
Diệp Dạ Thần nói xong đưa địa chỉ mà Diệp Lai đã gửi qua điện thoại di động cho Mục Lăng Sênh nhìn.
Thấy hai chữ Lâm Kha, Mục Lăng Sênh lập tức lên tiếng: ""Buổi trưa ngày hôm qua tại trung tâm thương mai tôi gặp được một nam sinh có vẻ ngoài hơi giống cậu, bạn trai cậu ta gọi cậu ta là Tiểu Kha, không biết có phải là Lâm Kha trong điện thoại cậu hay không."""A!"" Đột nhiên Diệp Dạ Thần nghĩ đến chuyện gì đó, kêu lên: ""Người bạn học tôi muốn giới thiệu cho cậu chính là Lâm Kha, chuyện cậu ta là gay tôi đã biết từ lâu, cũng không cảm thấy có gì đáng ghét, cũng không khác gì người bình thường, cậu cảm thấy thế nào?"" Diệp Dạ Thần cũng không chắc chắn được Tiểu Kha trong lời Mục Lăng Sênh có phải là Lâm Kha hay không, nhưng trong tiềm thức cậu đã nghỉ Tiểu Kha chính là Lâm Kha.
""Tôi không biết."" Mục Lăng Sênh không muốn phát biểu cái nhìn của mình về chuyện này, chỉ tập trung lái xe.
""Hôm qua hai người đã gặp nhau?"" Có lúc Diệp Dạ Thần cảm thấy thế giới rất lớn có lúc lại cảm thấy rất nhỏ, nhỏ đến mức hai người hoàn toàn không quen biết lại gặp nhau hơn nữa giữa bọn họ còn có dính líu.
""Không chỉ gặp, cậu ta cưỡng hôn tôi ngoài đường, đúng là không biết xấu hổ!"" Nói tới đây Mục Lăng Sênh gần như là cắn răng nghiến lợi, khó chịu hoàn toàn hiện rõ ở trên mặt.
""Cái gì? Cậu ta hôn cậu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? "" Lâm Kha đã có bạn trai, tại sao lại hôn Mục Lăng Sênh, khi đó bọn họ hẳn vẫn là hai người xa lạ.
"Nụ hôn đầu quý báu tôi cẩn thận giữ gìn hai mươi năm lại mất đi như vậy, mấu chốt còn bị một thằng con trai cướp mất, bây giờ chỉ cần nghĩ tới đã thấy đau lòng."" Mục Lăng Sênh than thở, vẻ mặt vô cùng buồn bã, vừa hận vừa tức.
Những lời này khiến Diệp Dạ Thần kinh hãi: ""Không phải cậu nói cấp hai cấp ba đều có bạn gái sao? Tại sao nụ hôn đầu vẫn còn? Cậu...... yêu đơn thuần vậy à?"" Hoàn toàn không nhìn ra Mục Lăng Sênh còn nụ hôn đầu, vậy có phải cậu ta vẫn còn là..............
""Ai quy định yêu là phải hôn, phải lên giường?"" Chỉ đơn giản là cầm tay, ôm một cái không được sao? Tôi không muốn đưa lần đầu tiên cho người tôi không thích." Mục Lăng Sênh giải thích.
Lần trước Mục Lăng Sênh nói như vậy khiến Diệp Dạ Thần nhận định cậu ta là một người lăng nhăng, đa tình, thờ ơ, lạnh nhạt.
""Cậu cũng nói thử xem, nếu cậu không thích người ta thì tại sao lại đi trêu chọc người ta, lãng phí thanh xuân của họ?"" Diệp Dạ Thần không hiểu.
""Tôi muốn biết nói yêu thương là cảm giác gì, không nghĩ tới lại vô vị như vậy, một mối tình cũng không kéo dài được quá ba tháng đã chia tay, đều là tôi mở lời trước."" Mục Lăng Sênh hời hợt nói.
""Yêu đương không có gì vui sao? Nghe cậu nói vậy thì tôi không tìm nữa."" Diệp Dạ Thần vốn muốn tìm bạn gái nhưng hiện tại đã bỏ ý định này.
""Giống như cậu thì đừng có tìm."" Mục Lăng Sênh ghét bỏ nhìn Diệp Dạ Thần, dùng cặp mắt quan sát từ đầu đến cuối Diệp Dạ Thần một lần.
""Tôi thì sao?"" Diệp Dạ Thần không hiểu ánh mắt kia của Mục Lăng Sênh là có ý gì.
""Không có ý gì."" Mục Lăng Sênh không muốn trả lời.
""Này, cái đó............. Lúc Lâm Kha hôn cậu, cậu có cảm giác gì?" Trong lòng Diệp Dạ Thần cũng không biết thế nào, tại sao lại cứ để ý đến việc Lâm Kha hôn Mục Lăng Sênh, sau khi nghe thấy Mục Lăng Sênh nói đó là nụ hôn đầu thì trong lòng càng không thoải mái.
""Cậu muốn biết không?"" Mục Lăng Sênh nhìn Diệp Dạ Thần mấy lần, ánh mắt rất kì lạ.
""Muốn.........."" Diệp Dạ Thần nhìn ánh mắt Mục Lăng Sênh, nhỏ nói, sau khi nói xong thì lập tức hối hận.
Mật: Chắc không ít chế cảm thấy Diệp Dạ Thần không được gì còn hơi não tàn mê trai đúng khum? Toai cũng thấy vậy á, nhưng ý tác giả là kiểu mấy kiếp trước giống như định mệnh Diệp Dạ Thần cứ u mê một người không đáng như vậy, qua chín kiếp tới kiếp này mới có thay đổi á. Chờ sự thay đổi nha. Nam chính vẫn chưa lên sàn được nè. Tác giả ác nha