- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Sờ Đuôi Bạch Hổ
- Chương 2
Sờ Đuôi Bạch Hổ
Chương 2
6
Đến khi ta tỉnh lại, đã là hừng đông.
Ta dụi dụi mắt, đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp.
Bạch Lẫm lại không thấy đâu.
Chẳng qua, chiếc áo xanh trên người ta......
Là chiếc ban đầu ta mặc?
Nó sạch sẽ...... Chỉ là có vài vết cào ở trên bề mặt.
Trong đầu ta hiện lên hình ảnh một con bạch hổ ngậm quần áo trong miệng đến bờ sông, lại cực kỳ cẩn thận dùng móng vuốt to lớn vò quần áo một phen......
Hắn thật sự giặt sạch cho ta sao?
Ta mím môi, trong lòng có chút kỳ lạ.
Thật ra chưa từng có ai giúp ta giặt quần áo, cảm thấy rất kỳ quái.
Ta đứng dậy đi tìm Bạch Lẫm, hoá ra bên cạnh sơn động còn có một con sông nhỏ.
Bạch Lẫm ở hình người đang ngồi bên cạnh bờ sông luyện khí, may là có mặc quần.
Bây giờ ta mới phát hiện thì ra hình người của Bạch Lẫm, khụ, ngoại trừ những vết đỏ mà ta đã cào ra, trên lưng hắn còn ngập tràn những hoa văn màu vàng kim kỳ quái, giống hoa văn của mặt trời, càng giống hoa văn nguyền rủa......
Nhìn thế nào cũng giống thần thú điềm lành trời sinh.
Ta cau mày quan sát Bạch Lẫm, cảm nhận được hắn không có khuynh hướng nhập ma.
Mãi đến khi ta nhìn thấy ở khoảng không trên bầu trời vách núi Hỗn Độn tầng tầng lớp lớp ma khí đen như sương mù tụ thành một vòng xoáy, tiến thẳng vào cơ thể Bạch Lẫm......
Cả người đều tê rần.
Ta xoay người bỏ đi, hắn không phải nhập ma, Bạch Lẫm chính là ma.
Người tu tiên sợ nhất là bị ma khí xâm nhập vào cơ thể, nhẹ thì sinh tâm ma khiến tu vi thụt lùi, nặng thì thương tổn linh căn nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù là người hay yêu, thì đều sợ hãi ma khí.
Chẳng qua ta lại không sợ, Cửu Âm Tiên Thể có thể hoà tan được hàng vạn loại linh khí, mặc dù ta là Thiên Thuỷ căn cơ, nhưng tất cả ngũ hành linh khí ta đều có thể hấp thu luyện hoá.
Ma khí tự nhiên cũng có thể, nhưng ta chưa bao giờ nói điều này với người khác.
Tu luyện thăng tiến cực nhanh, đó là nguyên nhân khiến ta thành danh khi còn trẻ.
Nhưng ma khí vẫn là ma khí, không ai biết sau này có thể ảnh hưởng đến tâm trí hay không, tâm ma lan tràn.
Ta quay lại động, bắt đầu luyện hóa dòng khí trong người Bạch Lẫm cho ta......
Tạm thời gọi là yêu lực vậy.
Ta cố nghiêm mặt lại đỏ lên, cố gắng hết sức không để mình nghĩ đến hình dáng và cái tên cụ thể của yêu lực này.
Ta nhìn kim đan ảm đạm tràn đầy vết nứt ở trong đan điền, có chút đau lòng.
Đáng tiếc, bị Ôn Hành Kiếm Tôn đánh vỡ......
Đúng vậy, không phải là sư tôn nữa, hắn hiện tại nên gọi là Ôn Hành Kiếm Tôn.
Suy nghĩ hồi lâu, ta dự định luyện chế một viên kim đan khác, còn viên bị vỡ này tạm thời giữ lại.
Ta tập trung tất cả linh lực trong cơ thể hội tụ cùng một chỗ, cố gắng nén nó thành chất lỏng, rồi nặn thành hình viên thuốc.
Hơn mười ngày sau.
Ta nhìn tử đan cực phẩm trong đan điền, rất vui mừng.
“Thật vô dụng, cho ngươi nhiều nguyên dương như vậy, ngươi vẫn chỉ là cái Kết Đan Kỳ.” Bạch Lẫm không biết đi vào từ lúc nào, mặt lạnh nhìn ta, “Vì sao không tận dụng cơ hội này Kết Nguyên Anh.”
“Bởi vì ta không thích vội vàng thừa cơ. Từ từ bồi đắp tu vi từ Trúc Cơ mới là cách chắc chắn nhất.”
Ta liếc mắt nhìn hắn, nghĩ kim đan đã có, kinh mạch cũng đã gần như lành lặn, ta hình như cũng không còn chuyện gì cần nhờ tới hắn?
Vì thế, ta không thèm nhìn hắn nữa..., mặc kệ hắn, khôi phục bộ dáng lãnh đạm ngày thường.
Ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Liệu ta có...” Ta có ngập ngừng mở miệng.
“Cảnh giới của ta cao như vậy, làm sao có thể dễ dàng để lại người thừa kế.” Bạch Lẫm hừ lạnh một cái, cắt ngang lời ta nói.
Ta gật đầu: “Ồ, ngươi bị vô sinh, vậy thì tốt.”
Bạch Lẫm đen mặt trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Là luật của Thiên đạo, tu sĩ cao giai không dễ dàng có con!”
Bạch Lẫm nhìn gương mặt bình tĩnh không một gợn sóng của ta, trong lòng bất mãn, hắn lại đột nhiên nhớ tới khi nào thì ta mới thay đổi sắc mặt.
Là khi đề cập chuyện song tu.
Bạch Lẫm đột nhiên nhếch môi cười, xoay người đến gần ta bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Nếu ta dùng thể thú song tu cùng ngươi...... khả năng thụ thai càng lớn hơn đấy.”
“Nếu như ngươi muốn vì ta mà sinh con đẻ cái......”
Vẻ mặt ta không chút thay đổi, hoàn toàn không có biểu hiện xấu hổ tức tối mà Bạch Lẫm muốn nhìn, mà bình thản ngẩng đầu khıêυ khí©h hắn.
“Cảm ơn nhiều, kỹ thuật của ngươi quá kém, đau lắm, sau này ta sẽ chẳng bao giờ yêu tu với mấy con mèo bởi vì ngươi đấy.”
7
Bạch Lẫm có vẻ rất tức giận, hoá thành nguyên hình, nằm một đống ở cửa hang không cho ta phơi nắng.
Aiz, đùa quá trớn rồi.
Cả người lão hổ đều xù lông, so với bình thường có vẻ mập hơn không ít, giống như một bông bồ công anh khổng lồ.
Có chút phiền não, bởi vì ta vừa nhớ ra Trúc Hàn Kiếm còn đang ở ngoài vách núi chờ ta đấy.
Hay là đi dỗ dành hắn một chút?
Quên đi, rất phiền toái, ta có chút buồn bực, bởi vì ta không giỏi dỗ dành người khác.
Vì thế ta đành phải giẫm lên lưng Bạch Lẫm leo ra ngoài, tuy là hơi to nhưng cũng không khó khăn lắm.
Hừmm...... chưa gì đã nghe thấy hắn gầm nhẹ rồi......
Bất đắc dĩ buông tha hắn một lần, chỉ có thể leo đến sau đầu Bạch Lẫm.
Nhìn thấy cái đầu to đầy lông và đôi tai trắng nhích tới nhích lui của hắn.
Trong lòng liền mềm nhũn.
Thôi cứ coi như hắn là một con mèo, dỗ dành một con mèo cũng không phải vấn đề lớn.
Ta trực tiếp nắm lấy hai cái tai của hắn, mặt không đổi sắc nói chất giọng chuyên để dỗ mèo.
“Tại sao tai hổ lớn lại mềm như vậy nha, chíp bông cũng mượt như vậy, hổ lớn nhà ai mà lại vừa khoẻ vừa đẹp thế này ~”
Ta thấy râu hổ của Bạch Lẫm khẽ nhúc nhích, híp mắt, cố gắng bày ra một bộ ông đây vẫn còn mất hứng đấy, nhưng thực tế, cái đuôi trắng nhàn nhã vẫy thật mau.
A, quả nhiên, chỉ cần là đàn ông, đều yêu giọng điệu mềm mại.
“Ta tha thứ cho ngươi, mang ngươi ra khỏi vách núi, bớt nói mấy lời buồn nôn đấy đi.” Bạch Lẫm đứng dậy đi ra ngoài.
Giọng điệu vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nghe có vẻ tàn nhẫn, trên thực tế, móng vuốt trắng đều vui đến duỗi ra rồi, hổ lớn đi có một đoạn đường cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.
Chậc chậc.
Ta đi theo Bạch Lẫm đến chỗ lúc trước ta ngã xuống, ngẩng đầu nhìn trận pháp đỏ vàng kỳ dị trên không trung.
Bạch Lẫm biến lại thành hình người, ánh mắt hung ác nham hiểm khi nhìn trận pháp kia.
Sau đó hắn nâng tay phóng một kích.
Vô số lôi điện đen đỏ giao nhau hiện lên từ lòng bàn tay Bạch Lẫm, đánh thẳng tới trời, va chạm với trận pháp.
Trận pháp rung chuyển không ngừng, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng đỏ như phản kháng đòn đánh của Bạch Lẫm.
Trên người Bạch Lẫm đột nhiên hiện ra hơn mười hư ảnh xiềng xích màu đỏ, liên kết với trận pháp trên bầu trời, như là muốn hấp thu linh lực của trận pháp.
Không phải trận pháp dùng để phong ấn hắn sao? Bị phản tác dụng?
Đồng tử của ta co rụt lại.
Không đúng!
Chính gông xiềng này luôn hấp thụ yêu lực của Bạch Lẫm!
Có lẽ không chỉ là yêu lực, mà còn cả số kiếp và sinh mệnh của hắn.
Lòng ta liền ớn lạnh.
Ta thấy rõ ký hiệu của trận pháp kia.
Câu Thần Tá Hồn* trận......
**giam giữ thần linh để vay mượn/lợi dụng linh hồn
Đầu óc ta đột nhiên trở nên thông suốt.
Có lẽ Bạch Lẫm bị trấn áp không phải vì nhập ma, mà có người thèm khát số mệnh tiên thiên của hắn.
Trong miệng có chút đắng chát, ta nhìn chăm chú vẻ mặt hung ác của Bạch Lẫm, lần đầu tiên, trong lòng hoài nghi chúng tiên môn.
Chỉ qua vài hơi thở, trận pháp vẫn không thể chống nổi công kích của Bạch Lẫm, tan thành từng mảnh, tiêu tán trong đất trời.
Cho đến khi ta lấy lại tinh thần, đã bị Bạch Lẫm xách lên trên vách núi Hỗn Độn.
Ta cứng ngắc đứng ở một bên, đột nhiên không biết nên nói với hắn cái gì, Bạch Lẫm dường như cũng không cần an ủi.
“Sao hả, không nỡ bỏ ta sao? Chẳng qua ta cũng không thèm một tay sai phế vật đâu.” Bạch Lẫm nhìn bộ dáng ta bồn chồn không yên, híp mắt nhìn ta, giọng điệu lạnh lùng nói.
Nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của Bạch Lẫm, ta thầm nghĩ, cũng không phải là ta hại hắn, mình áy náy cái gì.
Vốn chỉ là thuận theo nhu cầu, hiện tại đều thoát ra rồi, cũng không cần dây dưa làm gì.
Ta cũng không phải cái loại cùng người song tu rồi lại sinh ra cảm tình, đều do tình thế bắt buộc thôi, không cần nói chuyện yêu đương làm gì.
Hơn nữa Bạch Lẫm cũng không để lại cho ta cảm giác tốt đẹp.
Ta bĩu môi, có chút ghét bỏ.
Chỉ là trăm triệu cũng không nghĩ tới, Bạch Lẫm là cái dạng người này.
Bạch Lẫm vẫn còn đứng đó, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên biện minh: “Chẳng qua nếu ngươi thật sự muốn theo ta, ta tự nhiên cũng không phải cái loại bạc tình......”
“Cáo từ.” Ta thậm chí còn không muốn đứng lại tiếp tục nghe Bạch Lẫm đánh r*m, không đợi hắn nói xong liền xoay người rời đi.
Trúc Hàn Kiếm của ta...... nó mới chính là bảo bối ta tâm tâm niệm niệm trong lòng.
“Này......” Bạch Lẫm bị sự thờ ơ của ta tổn thương rồi, rất giống cún con bị người ta vứt bỏ không biết làm sao, đôi đồng tử vàng kim tròn xoe, ngơ ngác nhìn bóng lưng tuyệt tình của ta.
Có vẻ như ta mới là cặn bã ăn xong liền kéo quần chạy lấy người.
Càng ghê hơn là, thậm chí đến cái tên ta cũng không để lại cho hắn.
Ta cần phải đến Thanh Phong tông tìm lại kiếm của mình.
A, Thanh Phong tông, nơi chỉ biết đòi hỏi mà không bao giờ trả giá.
8
Thanh Phong tông ở Nam Châu, không biết vì sao ta lại ở Trung Châu. Ta vốn tính toán là ngự kiếm trở về.
Nhưng ta không có kiếm.
Ta nghĩ mua một cái truyền tống phù cũng được.
Nhưng mà ta cũng không có tiền.
Chậc.
Vì thế ta chỉ có thể đi nhận vài cái nhiệm vụ treo thưởng kiếm linh thạch trước.
Trong lúc làm nhiệm vụ, không hiểu vì sao luôn đặc biệt suôn sẻ, ta nóng lòng kiếm tiền, mỗi khi ta vượt biên tiếp nhận nhiệm vụ, tới địa điểm làm việc, luôn luôn chỉ còn lại con yêu thú nửa chết nửa sống.
Còn thuận tay cứu vài ba công tử tiểu thư được chiều chuộng muốn bỏ nhà đi trốn để chứng tỏ bản thân.
“Tỷ tỷ, muội là Tần Châu của Vạn Đan tông, tỷ là người của tông môn nào, đến nhà muội làm khách được không.” Tiểu muội mỏng manh ôm thắt lưng ta làm nũng.
Nhóc con da đen vội vàng hô: “Tiên tử! Ta tên là Mặc Kình, ngươi đến tông môn của ta dạo chơi, tông môn ta có rất nhiều linh thảo trong bảo khố! Đều cho ngươi tất!”
À còn có, một tiểu tử môi hồng răng trắng, như một cậu bé bướng bỉnh, không nói, chỉ ôm chân không cho ta đi.
Đều là người thừa kế của các tông môn hạng nhất.
Ta mấy máy môi, cảm thấy hơi bất lực.
Bởi vì bọn họ, một đối tượng nhiệm vụ treo tiền thưởng cấp cao của ta đã chạy mất.
Một con Linh miêu Cửu Mệnh sắp lên tới Nguyên Anh Kỳ.
“Ta không rảnh, ta còn phải đi làm nhiệm vụ, các ngươi trở về thành đi.” Ta lạnh lùng từ chối bọn họ, muốn thoát thân.
Hừm...... chạy trốn không thành.
Nhóc con da đen Mặc Kình hưng phấn nói: “Chúng ta đi cùng ngươi, chúng ta có linh bảo! Bọn ta giúp ngươi!”
Tần Châu tỏ vẻ đồng ý.
Nhóc cứng đầu không nói lời nào, chỉ ôm chân ta.
Ta: “......”
Ta chỉ chỉ tên nhóc vẫn đang ôm chân ta, tỏ vẻ đây là cái ý tứ gì.
Tần Châu liếc mắt một cái, còn thật thật giả giả tranh giành tình cảm với nhóc này, mặt không chút thay đổi nói: “Tỷ tỷ, hắn là Yêu tông, tên là Tân Vân Nhĩ, là một con linh ngỗng vừa biết biến hình không lâu, tạm thời còn chưa thể nói chuyện lưu loát.”
Ngỗng lớn sao...... chẳng trách.
Đột nhiên trong rừng quỷ sương mù cách đó không xa truyền đến một tiếng rống giận dữ.
Ngỗng lớn...... à không, là Tân Vân Nhĩ có vẻ bị giật mình đến buông lỏng tay ra, ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn ta không biết làm sao.
“Há......” Tân Vân Nhĩ nói.
Ta nghe không hiểu lắm.
Nhưng mà con Linh miêu Cửu Mệnh mà ta muốn bắt kia vẫn còn đang ở trong rừng quỷ sương mù.
Ta định đi vào rừng, nhưng ba cái đuôi này nhất quyết phải đi theo, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng đi.
Rừng quỷ tràn ngập sương mù, thường thường có tiếng chim quỷ réo to, còn có cây đã thành tinh muốn ăn thịt người.
Ba nhãi con đều sợ hãi nên luôn lải nhải với ta, nói một hồi liền biến thành tranh giành tình cảm.
Thật ra ở Thanh Phong tông ta chưa từng được đối xử thế này.
Ngay cả tiểu sư đệ trước kia ta yêu quý nhất cũng chưa dính ta như vậy.
Ta cắn môi, có chút khó xử không biết nên đáp lại nhiệt tình của họ thế nào.
“A, bọn ta đều quên hỏi tỷ tỷ tên là gì!” Tần Châu vỗ trán, vẻ mặt ảo não nói.
Nhóc đen và Ngỗng cứng cổ cũng dùng vẻ mặt mong đợi nhìn ta.
Ta đành bất đắc dĩ nói: “Ta tên là Nghiêm Giảo.”
Một trận trầm mặc.
“Làm sao vậy......” Ta có chút khó hiểu phản ứng của bọn họ, ta nhớ trước đây thanh danh của mình cũng rất tốt mà.
Tần Châu do dự một chút: “Nghiêm Giảo? Chính là Nghiêm Giảo người được xưng là Hàn Kiếm tiên tử? Nam Châu đệ nhất thiên kiêu*?”
**thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
Ta vừa định gật đầu.
Mặc Kình liền hét lớn.
“Không phải các môn phái ở Nam Châu đồn rằng Hàn Kiếm tiên tử đã chết sao?” Mặc Kình không thể tin nổi nhìn ta.
“Nghe nói là ghen tị với tiểu sư muội thiên phú dị bẩm, đánh lén sư muội, ai ngờ tự mình trượt chân rớt xuống vách núi Hỗn Độn rồi chết......”
Tân Vân Nhĩ còn nghiêm túc hùa theo: “Ngỗng ngỗng ngỗng!”
“Còn có...... Sư muội kia của tỷ có vẻ đã thay thế danh hào của tỷ, hiện tại Hàn Kiếm tiên tử chính là nàng ta.” Tần Châu giơ tay, rụt rè nói.
Ồ, thì ra ta đã té chết rồi.
9
“Tỷ tỷ không tức giận sao?” Tần Châu cẩn thận hỏi ta.
Ta cảnh giác trước nguy hiểm bốn phía, thuận miệng đáp: “Càng tốt, ta đang định đi báo thù.”
Mặc Kình rất hưng phấn: “Tiên tử sao không đến bái kiến tông môn của ta đi! Vạn Pháp môn là tông môn hạng nhất! Rất thích hợp với tiên tử!”
Tân Vân Nhĩ không chịu thua kém, ôm chặt cánh tay của ta: “Ngỗng! Ngỗng ngỗng!!”
Cả ba bắt đầu tranh cướp đòi ta đến môn phái của bọn họ.
Bỗng nhiên, một con thú màu trắng chợt lóe vụt qua, nhanh chóng nhảy lên một cành cây gần đó.
Là Linh miêu Cửu Mệnh!?
“Mau đuổi theo!” Ta lập tức đuổi theo bóng trắng, trên tay không quên kết một trận pháp đóng băng.
Ba nhãi con phía sau hoang mang rối loạn lôi ra một đống pháp bảo, ý đồ chặn lại đường đi của bóng trắng.
Cuộc truy đuổi của bọn ta đã khiến bóng trắng kia nóng nảy.
“Meo!!!”
Bóng trắng đó quay đầu liền phun ra một ngọn linh hoả!
Ta xông lên phía trước, theo bản năng muốn rút kiếm lên đỡ, lại quên mất Trúc Hàn Kiếm đã không còn ở bên cạnh.
Ta lập tức đổi tay kết ấn, triệu hồi một gương nước, chặn lại ngọn linh hỏa đang bay tới!
Nhưng dù sao cũng không phải pháp tu thật sự.
Thuỷ kính bị linh hoả cắn nuốt gần như không còn, bốc ra vô số sương trắng che khuất tầm nhìn.
Con Linh miêu tinh ranh đã phát hiện ra tầm nhìn bị hạn chế của bọn ta.
Lại ở giữa không trung phun ra vô số linh hoả.
Vì còn phải che chở ba vật nhỏ phía sau, chỉ có thể dùng linh lực đỡ đòn.
Vốn định tụ khí hộ thể, lại đột nhiên cảm thấy trong bụng khẽ động, toàn bộ linh lực trong cơ thể nhất thời tiêu tán.
Một tia cũng không còn.
Cả người ta toát mồ hôi lạnh, đồng tử co rút nhìn ngọn linh hoả nóng bỏng đang bay tới.
Chỉ có thể dùng thân thể kiên cường chống đỡ......
“Tỷ tỷ cẩn thận!”
Không ngờ rằng ba người Tần Châu lại đứng chắn trước mặt ta.
Bỗng nhiên, ngọn linh hoả tự tan biến trước khi nó đến gần.
Chỉ để lại một đám sương khói, chứng minh lúc trước linh hoả tồn tại.
Tình huống gì đây?
Khi định thần lại, ta nhìn chằm chằm về phía trước, dường như có thứ gì đó đang đến gần.
Ba nhãi con phía trước cũng ngay lập tức cảnh giác.
Tân Vân Nhĩ thậm chí còn hoá thành nguyên hình một con ngỗng lớn, giương cánh gầm rú thị uy: “A a a!!”
Ta: “......” A a cái quái gì.
Ta thử tụ khí lại một lần, lúc này đã có thể điều động linh khí trở lại.
“Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.” Ta vươn ta bắt lấy cổ của Tân Vân Nhĩ vẫn đang nóng lòng muốn chiến kéo về phía sau, “Ta đi xem một chút.”
10
Sương mù hơi hơi tản ra khi ta di chuyển.
Bóng dáng của thứ đó ngay lập tức trở nên rõ ràng.
Là mèo? Hay là chó?
Ehmmm...
Ta nhìn con Linh miêu Cửu Mệnh tuyệt đẹp trong bức hoạ treo thưởng.
Lại nhìn con mèo kỳ lạ trên mặt đất, bộ lông xù với vài sợi lông trắng quanh miệng, như là ăn vụng vậy.
Con mèo lạ thấy ta đi tới.
Ngay lập tức bắt đầu kêu.
“Ngao ngaoo...... Khụ! Meo meo ~”
Chắc nó không phải Linh miêu Cửu Mệnh đâu, kêu khó nghe thật.
Khóe miệng ta khẽ giật giật, quay đầu bước đi.
Thấy ta xoay người kiên quyết như vậy, con mèo tức muốn ch ết, trực tiếp xù lông thành một con nhím trắng.
Cuối cùng không chịu đựng nổi vọt tới trước mặt ta đòi giữ ta lại.
Con mèo kỳ quái bắt đầu kêu bằng âm thanh khàn khàn: “Meo meo! Meoo!”
Ánh mắt long lanh nhìn ta, vô cùng cố chấp.
Con mẹ nó.
Ta nghe được liền muốn gặp hạn mà che cái lỗ tai, cau mày nhìn nó.
Muốn đá vào đầu nó một cái.
Lúc này ba đứa nhỏ phía sau cũng xông tới, bắt đầu líu ríu.
“Đây là Linh miêu Cửu Mệnh? Thì ra là mập như vậy.”
“Nó béo như vậy là để cho người ta sờ sao?”
“Quạch quạch.” Tân Vân Nhĩ ý đồ muốn đến véo mèo yêu này một phát.
Ai ngờ ngỗng lớn ngốc nghếch này vừa đối mặt với nó đã bị doạ luôn.
Quạch quạch bay vào trong lòng ta, cả người run cầm cập.
Mặc Kình tức không thể tả, kéo cánh của Tân Vân Nhĩ: “Sao ngươi lại như thế này! Ngươi một yêu tộc lại đi sợ linh thú!”
“Ngươi là nam nhân! Không được trốn trong ngực của tỷ tỷ.” Tần Châu cũng tức giận kéo kéo cái cổ dài của Tân Vân Nhĩ.
“Quạch quạch! Hừ!”
Ta bị ồn ào đến nhức đầu.
Nhìn con mèo yêu bên kia còn đang làm bộ ngoan ngoãn, thầm nghĩ nếu không liền bắt nó về mang đi đổi thưởng.
Không còn cách nào, vẫn còn thiếu năm trăm linh thạch.
Ta bỏ Tân Vân Nhĩ còn đang run rẩy ra, vươn tay chộp lấy con mèo.
Con mèo này cũng ngoan đến kỳ lạ, bị túm cũng không kháng cự, chỉ là biểu tình này còn là bị túm đến cao ngạo.
Ta nghiêm túc nhìn nó một lát.
“Hả? Con ngươi màu vàng kim.” Ta nghi ngờ nhìn ánh mắt nó, “Không phải là Linh miêu có mắt màu xanh lam sao?”
Mèo yêu có vẻ như hơi chột dạ, lập tức bắt đầu kêu, như thể chứng minh nó là mèo vậy.
“Meo – – meo – –”
“A! Hừ hừ!” Tân đại ngỗng gấp đến độ muốn nói tiếng người.
Nhưng không ai để ý đến một con yêu thành niên còn đang nói ngọng như hắn.
Đôi mắt vàng của mèo yêu chợt loé, liếc mắt nhìn Tân Vân Nhĩ trên mặt đất một cái, ngỗng lớn lập tức im miệng.
Ta không nghi ngờ gì, bế con mèo lên rồi định dẫn ba nhãi con trở về thành.
Lúc này mới chợt nhớ gần đây thỉnh thoảng không thể vận linh khí được, giống như bị cái gì đó hút đi vậy.
Là sinh bệnh sao?
Hay bởi vì có hai viên kim đan nhỉ......
Lúc này, trong bụng lại bắt đầu khẽ động, như là có cái gì đυ.ng phải.
Không đau, nhưng cảm giác rất vi diệu.
Ta cắn môi, xoa nhẹ bụng, ngẫm nghĩ không biết hai viên kim đan có đánh nhau không......
Aizz, rảnh liền tìm một y tu xem thử.
11
Sau khi trở về thành, người treo giải thẳng thừng nói con mèo này quá béo, bộ dáng còn kỳ lạ, không thích hợp làm linh sủng, hắn không muốn.
Con mèo kia chỉ đứng trên mặt đất cười lạnh.
Ta ch ết đứng.
Nhưng may mắn là hộ vệ của ba nhãi con kia cuối cùng cũng tìm được chủ tử.
Ta rất vui lòng đem ba cái phiền toái này tiễn đi.
Tân ngỗng nhỏ không chịu đi, nước mắt lưng tròng bướng bỉnh cắn góc áo ta.
Còn liên tục phát ra tiếng kêu “vù vù vù.”
Làm cái áo xanh tả tơi của ta càng nhăn hơn.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện.
Thế nên ta liền tìm đến hộ vệ của Tân Vân Nhĩ đòi năm trăm linh thạch bồi thường.
Chà, thế là đủ tiền mua truyền tống phù rồi.
Về phần con mèo kia......
Không thì tìm đại một chỗ ném đi.
Tuy cũng là lông xù nhưng ta không nên, không nên.
Người treo giải không muốn, và ta cũng thế.
Ta nghiêm túc dẫn con mèo đến tường thành cao cao, ý đồ ném lên không trung, tung ra ngoài tường thành.
Đương nhiên ta không phải là thù oán gì mấy tụ linh hoả kia của nó đâu, cũng không phải ngại nó kỳ quặc, đơn thuần là muốn ném nó đi thôi.
“Ngao ô!!” Con mèo tức giận kêu một tiếng, cả người cong lại, trên người tỏa ra ánh sáng vàng trông oai phong vô cùng.
Thấy tình hình này, ta hoả tốc chạy đến Vạn Bảo Lâu mua một cái truyền tống phù.
Truyền tống phù chỉ có thể chở một người, còn không thể mang theo linh sủng.
Ta nhếch môi cười, liếc nhìn con mèo vẫn còn đang đứng trên bả vai.
Mèo nhỏ sau này sẽ là mèo vô gia cư.
Mèo yêu mặt không chút thay đổi, trong mắt đều là khinh thường.
Ta hừ lạnh một tiếng, lập tức xé mở truyền tống phù, bắt đầu truyền tống đến Nam Châu.
Sau một hồi không gian dao động.
Ta đi tới Vạn Kiếm thành lớn nhất Nam Châu.
Không nghĩ tới, con mèo kia vẫn còn đứng trên đầu vai ta.
Ta: “......”
Ta bất lực, ném không xong, cũng chỉ có thể nhéo nhéo mũi thỏa hiệp, cùng lắm là nuôi thêm một con linh sủng.
Mà lúc này Vạn Kiếm thành không biết vì sao có rất nhiều tán tu và tu sĩ đến từ rất nhiều tông môn khác nhau.
Mọi người đều mang vẻ mặt hưng phấn tiến về phía Thiên Võ Đài, vừa đi vừa trò chuyện.
“Ta nghe nói hôm nay Hàn Kiếm tiên tử cũng đến! Đang ở võ đài đấy.”
“Là Nghiêm Giảo tiên tử sao?”
“Hàn Kiếm tiên tử nay là Bạch Vãn Vãn, Bạch tiên tử, tin tức của ngươi cũng lỗi thời quá đấy.”
“Sao lại như vậy, Hàn Kiếm tiên tử rõ ràng là nói Nghiêm Giảo! Nghiêm Giảo Trúc Hàn, một kiếm phá vạn vật.”
“Hiện tại là Bạch Vãn Vãn Trúc Hàn. Đừng nói nữa......”
Âm thanh nói chuyện liền nhỏ lại.
Vẻ mặt ta vi diệu, có chút cạn lời.
Với ta danh hào không quan trọng, chỉ là nghe xong thấy cũng hơi quái lạ, nhưng ta cũng định qua đó nhìn thử một chút.
Đến khi ta dẫn theo mèo yêu đến Thiên Võ Đài.
Bạch Vãn Vãn cùng tiểu sư đệ trước kia của ta Bạch Ngạn, cùng vài đệ tử của Thanh Phong tông đang nói chuyện với nhau, vừa nói vừa cười.
Ta cũng không thèm để ý tới bọn họ, ta tìm Ôn Hành Kiếm Tôn.
Ta muốn Trúc Hàn Kiếm của ta.
Nhìn một vòng, cũng không phát hiện ở đâu.
Trong khi ta đang tìm kiếm Ôn Hành, Bạch Vãn Vãn đã bay lên Thiên Võ Đài, bắt chước bộ dáng hăng hái trước kia của ta, bắt đầu khiêu chiến mọi người.
“Thanh Phong tông Bạch Vãn Vãn, tại đây mở màn*, khiêu chiến tất cả Kim Đan Kỳ ở Nam Châu, xin các chư vị sư huynh đệ chỉ giáo từng người một.”
**nguyên văn 摆擂, thường sử dụng khi các võ sư muốn thách thức các đối thủ, tìm đối thủ để tranh tài võ nghệ, họ đưa ra lời thách đấu với tất cả kẻ mạnh trong khu vực đó
Mọi người dưới đài đều bàn tán, khen ngợi Bạch Vãn Vãn rất quyết đoán.
Xem ra Bạch Vãn Vãn muốn sao chép lại cử chỉ của ta khi thành danh, ngồi vững danh hiệu Hàn Kiếm tiên tử.
Mặt ta không chút thay đổi, cảm thấy cũng bình thường, lời kịch trước kia của ta chính là “Tất cả cùng lên đi”, đến lượt nàng ta liền biến thành mọi người lần lượt nhé.
“Vị Hàn Kiếm tiên tử này thoạt nhìn rất dịu dàng, không biết có thể lợi hại hơn vị trước kia không.”
“Đúng vậy, vẻ ngoài chính là kiểu em gái nhà bên ngọt ngào.”
“Cũng không biết có thật sự mạnh đến thế không......”
Ta lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bạch Vãn Vãn trên đài.
Thế mà đã là Kim Đan Kỳ cảnh giới Đại Viên Mãn.
Nửa năm trước khi ta rơi xuống vách núi, vẫn còn là cái Trúc Cơ đấy.
Ôn Hành Kiếm Tôn vì tạo đà cho Bạch Vãn Vãn, hẳn là đã cho nàng ta không ít đan dược tăng tu vi.
Thanh Phong tông Bạch Ngạn bên kia nghe được đám người dưới đài chỉ chỉ trỏ trỏ, rất bất mãn.
Bạch Ngạn xụ mặt lớn tiếng nói: “Thỉnh chư vị sư huynh lên đài lĩnh giáo, chớ có nghị luận sau lưng.”
Bạch Ngạn vừa mới dứt lời đã có người nhảy lên đài so đấu với Bạch Vãn Vãn.
Bạch Vãn Vãn gọi ra linh kiếm, chiến đấu mạnh mẽ với vị khách.
Chỉ trong vài hơi thở, người lên đài thách đấu đã bị kiếm khí sắc bén của Bạch Vãn Vãn quét xuống dưới.
Thực lực mạnh mẽ thuyết phục mọi người, dưới đài bắt đầu có tiếng hoan hô, hô lớn Hàn Kiếm tiên tử!
Sắc mặt ta tái nhợt, như rơi vào hầm băng.
Không phải là ghen tị chiến thắng của nàng ta.
Chỉ là, tại sao Bạch Vãn Vãn lại gọi ra Trúc Hàn Kiếm của ta!
Trúc Hàn được ta dùng máu tươi ngày ngày vận linh khí nuôi dưỡng, bây giờ thế mà đối với lời triệu hoán của ta, không hề phản ứng.
Bọn họ đã làm gì Trúc Hàn Kiếm của ta?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Sờ Đuôi Bạch Hổ
- Chương 2