Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 387: Sự suy tàn của nhà họ vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Vương Miện mở hai mắt, nhìn bàn trà, bên trên đặt một cốc trà xanh, chỉ là có chút lâu rồi, màu sắc đã sậm đi nhiều, “Kiếp nạn của nhà họ Vương đến rồi...”

“Chú, cháu đi mời bố xuất trận.”

Vương Hải Dương đã không quan tâm mọi chuyện rất lâu rồi, lần này nhà họ Vương gặp nạn đã phải gọi Vương Hải Dương xuất trận rồi sao?

Vương Hoằng Tuấn im lặng rất lâu, bỗng nhiên anh ta đứng dậy, “Cháu đi gọi điện thoại cho ông nội.”

Vương Miện nhìn Vương Hoằng Tuấn thật sâu bằng ánh mắt sắc bén, “Hoằng Tuấn, con là một thành viên của nhà họ Vương, bố hy vọng con hiểu bản thân đang làm cái gì.”

Vương Hoằng Tuấn cười vô tội, “Bố, con là người nhà họ Vương, con rõ hơn ai hết con đang làm cái gì, nhà họ Vương không còn lợi ích gì với con, nhưng mà với tình hình bây giờ, chuyện cưới hỏi của cô gái nhà họ Lục kia cũng kết thúc rồi phải không?

“Không, bây giờ con càng phải kết hôn với Lục Dao, chỉ có như vậy thì nhà họ Vương mới có thể một lần nữa trở lại với vị trí dòng họ lớn về phong thủy.”

Từ đầu đến cuối Vương Miện chưa từng từ bỏ chuyện này, ban đầu ông ta rằng lần này Vương Hoằng Tuấn sẽ lại phản đối, nhưng anh ta chỉ nhìn Mạnh Quyên đang cúi đầu không lên tiếng ở bên cạnh bằng ánh mắt cổ quái, sắc mặt cũng trở nên rất khó xử, “Chuyện này, lẽ nào dì Mạnh vẫn chưa nói với bố sao?”

“Nói cái gì?” Tuy Vương Miện hỏi Vương Hoằng Tuấn nhưng lại nhìn về phía Mạnh Quyên, cơ thể Mạnh Quyên run lên, bà ta ngẩng đầu, sắc mặt khó coi, “Hoằng Tuấn à, con cứ yên tâm, dì Mạnh sẽ lo chuyện này.”

“Ha ha. Dì Mạnh, bây giờ con gái dì đã kết hôn rồi, nếu chuyện này hai vợ chồng son nhà người ta không đồng ý, vậy thì dì có thể làm gì chứ?”

Vẻ mặt Vương Hoằng Tuấn như cười như không nhìn Mạnh Quyên và Vương Miện, sau đó không quan tâm gì nữa mà đi lên tầng hai.

Tầng hai nhà họ Vương có một phòng đọc sách cũ của Vương Hải Dương, trước đây lúc Vương Hải Dương ở thành phố Bắc, ông ta vẫn luôn ở trong phòng đọc sách đó nghiên cứu sách cổ.

Ngày thường, phòng sách đó đều được khóa lại, chỉ là thời gian này nhà họ Vương đã loạn hết cả lên, rất nhiều ngươi đều không quan tâm đến nơi này, Vương Hoằng Tuấn đứng trong hành lang nhìn xung quanh một lát, trong tay anh ta cầm một chiếc chìa khóa, anh ta mua nó từ thợ mở khóa với giá cao, khóa cửa của kiểu nhà cũ này có thể mở ra một cách rất đơn giản bằng chiếc chìa khóa này.

Đi vào phòng đọc sách, Vương Hoằng Tuấn vẫn nghĩ đến chuyện Lục Dao nói trước đó, trong tay anh ta đã có một bản lài liệu liên quan đến việc Mạnh Quyên phóng hỏa làm hai mắt Lục Sinh Nhất không nhìn được nữa, cũng có tài liệu về việc Vương Miện nuôi một đám học trò bán mạng cho ông ta ở thành phố Cảng, kể cả mấy người đã giới thiệu cho Vương Lam Nguyên cũng là người dưới trướng của ông ta. Nếu đưa cho cảnh sát tập tài liệu này thì nhà họ Vương về cơ bản là bị hủy hoại hoàn toàn, chỉ là Vương Hoằng Tuấn không cảm thấy đáng tiếc chút nào, anh ta chỉ cảm thấy bản thân sắp được tự do rồi.

Phòng đọc sách của Vương Hải Dương rất đơn giản, bên trong đều là giá sách, điểm khác thường duy nhất là một bộ khung xương trong tủ kính, trông có vẻ giống như xương người dùng trong y học. Chỉ là Vương Hoằng Tuấn cảm thấy kỳ lạ, ông mình không biết chút y thuật gì cả, vì sao lại để một bộ xương người ở trong này.

Anh ta cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó mở bàn sách bắt đầu tìm tài liệu. Lục Dao đã nói đến hai chuyện, chuyện đầu tiên là vụ án hạ độc nhà họ Lục năm đó, chuyện thứ hai là vụ án Hồng Phi Phi mất tích.

Tìm nửa ngày, Vương Hoằng Tuấn đứng dậy, chán nản nhìn chung quanh, chẳng có chút đồ đạc gì cả, anh ta nghĩ e rằng lần này phải thất vọng rồi, lúc chuẩn bị đi ra ngoài anh ta lại nhìn chiếc tủ kính một lần nữa.

Bước chân Vương Hoằng Tuấn dừng lại, anh ta nghiêng đầu nhìn bộ xương trong tủ kính, màu sắc của bộ xương đã ố vàng rồi, anh ta đến gần nhìn một chút, dường như có cảm giác, cái này không phải khung xương dùng trong y học mà thật sự là xương người.

Anh ta khẽ lắc đầu, lùi lại một bước, “Ha ha, chẳng nhẽ vì vừa nãy nghe được Vương Quán dùng xương người gì đó để làm gốm xương? Gốm xương làm từ xương người?” Vương Hoằng Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, “Hồng Phi Phi mất tích, xương người?” Khả năng kia trong lòng được phóng đại vô cùng, anh ta nhớ đến lúc mình còn nhỏ, ông nội vẫn luôn yêu thích bộ xương này, luôn ngẩn ngơ nhìn bộ xương này, lẽ nào…

Ma xui quỷ khiến, anh ta mở tủ kính ra, sờ vào bộ xương người đó, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà đột nhiên anh ta cảm thấy da gà nổi hết lên, anh ta cẩn thận bẻ một khớp xương ngón tay xuống, giấu trong túi áo sau đó vội vã ra ngoài.

Đi đến hành lang, anh luôn cảm thấy đầu khớp xương trong túi tỏa ra một luồng khí lạnh, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh bấm số để gọi điện cho ông nội mình.

Vương Hải Dương không nhận điện thoại, là hộ lý của ông ta nhận điện thoại, hộ lý chỉ nói một câu kỳ lạ, “Ngài Vương nói, mọi chuyện đều đã được quyết định cả rồi. Cuối cùng nhà họ Vương cũng phải trả thứ mình cần trả. Ngài Vương còn nói, tuần sau sẽ về xem cây quế năm đó ông ấy trồng.”

Cây quế? Vương Hoằng Tuấn cau mày, tuy không hiểu nhưng anh ta vẫn thật thà chuyển toàn bộ lời nói cho đám người của bố mình.

Vương Miện mất kiểm soát ngã ngồi xuống ghế xô pha, “Nhà họ Vương…” Ông ta vừa nói vừa lắc đầu.

Vương Lam Phong vội vã đứng dậy, “Em không tin!” Nói xong ông ta lấy di động ra định gọi điện thoại cho trợ lý của mình, không ngờ rằng trợ lý lại gọi đến trước, “Chủ tịch Vương, không hay rồi, trên mạng xuất hiện tin tức nói là tài sản của vợ chồng Vương Quán đều là phi pháp, cổ phiếu công ty chúng ta đang rớt giá mạnh, mười phút trước đã bị bán tháo rất nhiều!”

“Làm sao lại như vậy! Tin tức đến từ đâu!?” Vương Lam Phong gần như hét lên.

“Từ bên nhà họ Hạ.”

“Toàn là một lũ vô dụng, ông đây nuôi một đám heo các người rốt cuộc là vì cái gì!” Nói xong ông ta hung hăng ném điện thoại đi, điện thoại nện vào phía trong hòn đá Đại Lý(*), vỡ tan.

(*) Một loại đá của Trung Quốc.

Bọn họ đều đã quên rằng Lý Bách là người như thế nào. Sau khi biết nhà họ Vương có liên quan đến vụ án, trong lòng anh ta đã có tính toán. Bên ngoài nhìn thấy Vương Quán đi vào Cục Cảnh sát đã lâu không thấy ra, không cần biết là có ông ta thực sự có tội hay không, trước hết thả ra mấy tin đồn, đương nhiên giá cổ phiếu sẽ có dao động.

Bây giờ nhà họ Vương đang sốt ruột, rối ren cả lên, còn nhà họ Hạ và nhà Họ Hình lại rất vui vẻ. Hình Cường không thể không thừa nhận, Lý Bách trông có vẻ rất trẻ tuổi, nhưng trên thương trường mình còn kém đối phương một bậc, con gái ông nhìn người rất chuẩn. Chỉ là nghĩ đến con gái mình bây giờ đối xử với Lý Bách còn tốt hơn với mình, trong lòng Hình Cường đã bắt đầu thấy mất mát.

“Lý tổng, việc hợp tác lần này của chúng ta rất vui vẻ, hy vọng lần hợp tác sau có thể lại lần nữa cùng chiến thắng.”

Lý Bách mặc một bộ âu phục màu xanh đen, cười, “Đương nhiên. Hình tổng, chúng ta cũng được coi như đối tác hợp tác rồi.”

Về đến nhà, xe của Lý Bách vừa mới tiến vào sân liền nhìn thấy đèn đóm sáng trưng bên trong, “Vυ" Vương, có chuyện gì thế?”

Vυ" Vương nở nụ cười rạng rỡ, “Bố của A Dao đến rồi. cô gái nhỏ này cũng là khổ tân cam lai mà, bây giờ cậu Hạ cũng về rồi, cháu mau vào đi, sắp đến bữa cơm rồi.”

Lục Dao ngồi ở trên ghế xô pha, một tay kéo chặt tay Lục Sinh Nhất, cô đang căng thẳng. Còn Lục Sinh Nhất thì so với lần đầu tiên nói chuyện với con gái vào ban ngày, ông bình tĩnh hơn nhiều, hôm nay đối diện với người nhà của con rể, Lục Sinh Nhất đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Hạ Thần Phong cũng ngồi ở bên cạnh Lục Dao, thực ra anh rất muốn hỏi xem hai bố con họ rốt cuộc đã nói chuyện gì, làm sao mà mới gặp mặt có một ngày đã thân thiết như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »