Vào nhà hàng , Brian rất lịch sự kéo ghế cho Trình Mai Tây , Trình Mai Tây thân thể cứng ngắc ngồi xuống, Lâm Thiến đưa mắt nhìn Trình Mai Tây, tự bản thân ngồi xuống bên cạnh Trình Mai Tây . Brian cũng ngồi xuống đối diện Trình Mai Tây .
Brian hỏi hai người ăn gì, Trình Mai Tây không yên lòng, Lâm Thiến cũng cố làm ra vẻ căng thẳng, Brian liền tự mình làm chủ gọi món ăn cho hai người .
Trong lúc chờ thức ăn đưa lên , Lâm Thiến bắt đầu chứng tỏ năng lực xã giao của mình : " Giám đốc Brian , em nên xưng hô với anh như thế nào !"
" Tên tiếng Trung của tôi là Bộc Tấn, đã sáu năm qua chưa từng nghe người khác gọi tên mình , cô cứ bảo tôi Bộc Tấn đi!" Brian cười đáp.
"Như vậy không quá lễ phép , em vẫn gọi anh là Giám đốc Bộc đi !" Được Brian cho phép , Lâm Thiến vui vẻ rất nhiều lại có chút không dám tin tưởng.
"Không quan hệ, bây giờ không phải lúc làm việc , cô không cần gọi tôi là Giám đốc Bộc tôi xa Trung Quốc nhiều năm như vậy, có rất nhiều hoài niệm, cô cứ gọi tôi như vậy , tôi có cảm giác rất thân thiết ." Brian nói xong nhìn Trình Mai Tây một cái.
Nghe Brian nói , Trình Mai Tây cả người run lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, Brian đang ý vị thâm trường nhìn cô : " Cô Trình , hi vọng cô cũng gọi tôi là Bộc Tấn, có thể không?"
" Được ." Trình Mai Tây khô cằn trả lời, cô cũng không hiểu rốt cuộc Bộc Tấn đang suy nghĩ gì.
Lâm Thiến bên này nhiệt tình không giảm: " Anh Bộc Tấn , anh về nước khi nào ?"
Brian gật đầu: "Tôi mới về được một tháng , mới vừa đến Thế Đạt được nửa tháng."
" Vâng , vậy anh về nước một mình sao ?" Lâm Thiến mục đích rất rõ ràng.
" Tôi về một mình ." Bộc Tấn cười trả lời.
Trình Mai Tây mạnh ngẩng đầu, nhìn Bộc Tấn, đôi môi giật giật, muốn hỏi cái gì nhưng rồi lại thôi.
Lâm Thiến đang muốn hỏi nữa, lúc này, phục vụ bàn đã đưa thức ăn tới , Bộc Tấn kêu hai người đi ăn cơm . Trình Mai Tây trừng mắt liếc Lâm Thiến, Lâm Thiến im lặng , vùi đầu đối phó với thức ăn trên bàn .
Trình Mai Tây như có đăm chiêu khảy món khai vị trên bàn , Bộc Tấn tỉ mỉ hỏi thăm: " Cô Trình , thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
Trình Mai Tây vội cầm dĩa ăn một miếng, sau đó gật đầu một cái: "Ừm, mùi vị không tệ, rất hợp khẩu vị của tôi."
Bộc Tấn gật đầu một cái: " Cô thích là tốt rồi."
Lúc này, phục vụ bàn lại đưa lên món thịt bò bít tết, Bộc Tấn nhìn về phía Trình Mai Tây: " Món bò beefsteak của nhà hàng này rất ngon ." Nói xong bưng đĩa thức ăn của Trình Mai Tây qua , cẩn thận cắt thịt bò giúp cô . Trình Mai Tây nhìn những ngón tay theo dài trắng nõn của Bộc Tấn , động tác linh xảo , giống như quay lại thời gian lúc hai người còn ở bên nhau .
Bên cạnh , Lâm Thiến có chút không hiểu nhìn Trình Mai Tây, Bộc Tấn đưa lại đĩa thức ăn cho Trình Mai Tây, quay đầu chuyển sang Lâm Thiến: " Cô Lâm , có cần tôi cắt giúp cô không ?"
Lâm Thiến lắc đầu một cái: "Không cần, tôi có thể tự cắt ."
Hôm nay Trình Mai Tây có chút khác thường, quá không giống bình thường , không còn bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng , hơn nữa cả người hoảng hoảng hốt hốt, không phải Trình "Cọp cái " , rõ ràng chính là Trình "Mèo hen " .
Chẳng lẽ, Phó giám đốc Trình biết Giám đốc Brian , hoặc là, hai người bọn họ vừa thấy đã yêu, nhưng là, mặc dù không biết Giám đốc Brian có vợ chưa , nhưng Phó giám đốc Trình không phải đã kết hôn sao?
Lâm Thiến vừa dùng dao cắt thịt bò , vừa dùng ánh mắt càn quét qua lại giữa hai người , muốn từ thái độ của hai người phát hiện một chút manh mối.
Trình Mai Tây cảm giác được Lâm Thiến đang quan sát mình , liền chỉ cúi đầu ăn thịt bò , Bộc Tấn cũng chuyên tâm đối phó đĩa thức ăn của mình , thỉnh thoảng, hàn huyên về mùi vị thức ăn với hai người .
Ăn xong , Brian cùng Trình Mai Tây và Lâm Thiến nói lời từ biệt, cũng dặn Trình Mai Tây buổi chiều trực tiếp đến công ty tìm Giám đốc phòng tài vụ