Ngày xuân đẹp nhất là sáng sớm,Cầm Sắt trang điểm cho Sở Ca trang, tất nhiên khi tham gia cung yến phải long trọng một chút.
Diệp Tống ở bên ngoài dùng hoa sen mới hái buổi sáng để pha trà. Tuổi cũng chưa đến hai mươi, nhưng đã nghiên cứu về mấy cái này.
Rửa ly, tẩy trà…… Làm xong các bước, hắn bưng trà tới gõ cửa.
“Diệp Tống sao? Vào đi!”
Diệp Tống đẩy cửa, Sở Ca đã trang điểm chải chuốt xong, đoan đoan chính chính ngồi đó.
“Đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi sao?”
“ Ngự Thiện Phòng vừa đưa tới, là món cháo gà mái Đế Cơ thích.”
“Quả nhiên Trương ngự trù vẫn hiểu ta.”
Cầm Sắt bưng chiếc chậu rửa mặt tới cho Sở Ca rửa tay.
Phát hiện ra vết sẹo trên tay đều không nhìn rõ nữa.
“Thuốc mỡ của nhị ca quả thật thần kì, qua vài ngày lại bôi thêm một chút.”
Diệp Tống bưng cháo qua: “Đế Cơ muốn để lại sẹo, vì không muốn gả đi sao.”
Cầm Sắt vỗ đầu hắn, giả vờ tức giận: “Nói cái gì đấy?”
Sở Ca đế theo: “Đúng vậy đúng vậy, nói gì đấy?”
Diệp Tống ôm đầu: “Ai da, cô cô, ta sai rồi……”
“Được rồi được rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, buổi trưa trực tiếp đi chính điện.”
“Dạ.”
Gió xuân làm say lòng người.
Dọc đường đi, đâu đâu cũng thấy mọi người ăn mặc rực rỡ, ngắm hoa tán gẫu.
Ngày mở cung yến, là ngày các đại tộc hoàng gia tập hợp.
Vương hầu đều phải từ đất phong trở về, ở lại Vĩnh An vài ngày, đây là quy định từ tổ tiên truyền xuống.
Sở Ca rất mong đến ngày này, vì có thể nhìn thấy họ hàng, có bạn chơi cùng, nhưng cũng luôn có người luôn đấu võ mồm với nàng, trong tối ngoài sáng châm chọc.
Sở Ca thực sự không rõ vì sao lại như thế, nàng không thích cãi nhau với người ta, Cầm Sắt nói nàng tính tình mềm yếu, thật ra chỉ là nàng không thèm để ý.
Sở Duy Ung từng cầm binh đảo chính, khi đó chắc chắn có người không phục, nhưng thời cuộc đã định, binh lực đã tước, cũng không thể tạo nổi bọt sóng gì. Vì thế cung yến mỗi năm đều là nơi bọn họ phát tiết.
Thậm chí còn hơn nhà Nhân Vương.
Nhân Vương phi, tâm cao khí ngạo, là người chanh chua, luôn cho rằng bản thân nhất định sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, cuối cùng vẫn chỉ là một Vương phi, nàng có một nữ nhi, nhìn rất đáng yêu, nhưng cũng kiêu ngạo giống nàng tên gọi Trường Nghi.
Mỗi lần tổ chức cung yến, bà ta luôn so sánh con gái mình với Sở Ca.
Khi nhỏ Sở Ca luyện cầm, cầm sư rất nghiêm khắc, mỗi khi luyện tay muốn rụng rời, Sở Duy Ung đau lòng, không cho nàng luyện nữa.
Tập múa cũng thế.
Vì vậy, Sở Ca không biết vận âm và vũ đạo nhưng rất thích xem mĩ nhân múa, còn có thể đưa ra vài câu bình luận.
Khiến cho Sở Ngôn không giải thích được.
Ngồi ở bàn đá bên núi giả, Sở Ca nhìn cá trong hồ, bên trên còn vài cánh hoa trôi, cũng có chút thú vị.
Diệp Tống nhìn nước: “Cá này thật béo, Đế Cơ muốn bắt một con không?”
“Bắt làm gì, ta cũng đâu tức giận.”
“Bắt lên nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể chế được món ngon.”
Sở Ca vui vẻ: “Có đạo lý!”
Cầm Sắt ngăn lại: “Cá trong hồ Ngự Hoa Viên không thể tùy tiện bắt, Diệp Tống ngươi thật lớn mật.”
Biết bản thân đuối lý, Diệp Tống nhỏ giọng: “Chỉ đùa một chút……”
“Vui đùa cũng không không thể vô pháp vô thiên như thế……”
Sau lưng vang lên tiếng ai đó, Sở Ca quay đầu lại, thật là khéo, đúng là Nhân Vương phi.
Cùng nữ nhi của bà ta.
Diệp Tống theo bản năng chắn trước người Sở Ca, theo Cầm Sắt hành lễ.
Vương phi ôm cánh tay, đứng ở dưới bóng cây, trên mặt không có biểu tình gì.
Sở Ca mặc kệ, quay đầu đi.
Cầm Sắt lại hành lễ, Diệp Tống không rõ nguyên nhân, vẫn phải làm theo.
“Luận lễ nghĩa, Vương phi phải hành lễ với Đế Cơ.”
Sắc mặt Nhân Vương phi có chút khó coi, không tình nguyện lôi theo nữ nhi hành lễ.
Cầm Sắt thấy thế, cũng không tiện nói gì nữa, tính xấu khó sửa, không làm gì được các nàng.
“Nữ nhi nhà Đế vương suốt ngày làm bạn với nhà bếp, tiếp xúc với những thứ dơ bẩn như thế, không thấy mất mặt à?”
“Vương phi nói đùa, dân dĩ thực vi thiên*, sao có thể đem so sánh với thứ bẩn thỉu hôm nay?” Sở Ca phản bác.
( * thức ăn là trời )
Diệp Tống cận lực nhịn cười.
Vương phi nói: “Nữ nhi gia nên có bộ dáng của nữ nhi gia, cầm kỳ thư họa, phải tinh thông mọi thứ, mới không mất thân phận.”
“Vương phi nói cầm kỳ thư họa, là vì hai chữ mặt mũi, của bản thân? Hay vì lấy lòng người khác, học có ích gì? Thích thì học, không thích thì bỏ, rất đơn giản.”
“Ta có lòng tốt khuyên ngươi, ngươi lại cùng ta đối chọi gay gắt khắp nơi, không có phong thái hoàng gia, sau này sao có thể gả đi?”
“Cũng không liên quan đến Vương phi.”
“Nương ta cùng Hoàng thượng là chỗ quen biết cũ, niệm cũ tình mà chỉ bảo ngươi, ngươi lại khắp nơi chống đối……”
Trường Nghi cúi đầu, làm như bị bắt nạt.
Diệp Tống và Cầm Sắt cảm thấy sắp có một thau máu chó đổ xuống.
Từ xa các Vương hầu đang tới gần, Diệp Tống nhìn nước mắt Trường Nghi sắp rơi xuống, còn Sở Ca thì vẻ mặt đầy bình tĩnh, cảm thấy tình cảnh này đối với Đế Cơ nhà mình thực sự bất lợi. Vừa định lôi kéo Sở Ca rời đi, thì có tiếng bước chân vang lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cử chỉ dung mạo, Tam hoàng tử, Sở Hành.
Mọi người hành lễ: “Tam điện hạ.”
“Đứng lên đi, Cầm Sắt, xảy ra chuyện gì.”
Cầm Sắt còn chưa lên tiếng, Nhân Vương phi đã giành trả lời trước: “Không có việc gì, chỉ là cãi nhau với Đế Cơ thôi.”
Bên kia Trường Nghi phối hợp chảy hai giọt nước mắt.
Sở Ca trợn mắt há hốc mồm khi thấy cái cảnh này.
Sở Hành đưa khăn tay qua : “Trường Nghi đừng khóc, sai ở Xương Bình, ta chắc chắn quở trách, nhưng ngươi vừa khóc, ta cơ hồ có thể kết luận Xương Bình không sai.”
Tiếng khóc ngưng lại.
“Cổ có thiên tử giận dữ, thây phơi khắp chốn, đổ máu ngàn dặm, nếu Xương Bình đem chuyện trong năm qua của các ngươi bẩm báo cho phụ hoàng……”
Mặt hai người đối diện lập tức trắng bệch, giống như chưa nghĩ đến trường hợp như vậy.
Không chút để ý mà cười: “Không thể bởi vì Xương Bình không tố cáo các ngươi mà quên mất thân phận của muội ấy?”
Nói xong, tiêu sái quay người, đi về phía trước.
“Tam ca đi đâu?” Sở Ca ở sau lưng gọi.
Sở Hành lắc lắc ngọc bội trên eo: “Đi tìm mỹ nhân uống rượu, nhưng đừng đi theo ta.”
Sở Ca: “……”
Sở Hành, hơi có chút bộ dáng của công tử phong lưu, thích mỹ nhân thích rượu ngon, thích thi văn thích ca múa, có tài lại không rơi ở đúng chỗ, khiến cho các vị đại thần thở dài, đều ở sau lưng hắn mắng một câu lãng tử phong lưu.
Hắn từng vì một con cua, lệnh người chuyên môn từ bờ biển chuyển đến thành Vĩnh An, ăn rất ngon, cho nên vung tiền hào phóng mà đãi khách.
Cũng từng vì muốn mỹ nhân cười, đưa cho nàng ta y phục dệt hoa, nhưng không đến mấy ngày thì chán, đem nàng ta đá ra xa.
Khiến cho Sở Duy Ung đau đầu, chỉ có hắn mà thôi.
Sở Ca quay đầu, nhìn về phía hai nhi mẫu nhà kia, không muốn nói gì, lập tức rời đi.
Thấy một đám nữ nhi gia ngồi ở dưới cây đào, là các nữ quyến của vương hầu bá tước, có quen biết với Sở Ca, nên nàng đi qua đó.
Các cô nương cười tiếp đón: “Đế Cơ mau tới, chúng ta đang nói đến người đấy.”
“Nói ta cái gì?”
“Nói người dung mạo như hoa, còn nấu ăn ngon, còn nhớ ngày này năm trước, người còn nhầm phấn của Nguyệt tỷ tỷ thành điểm tâm mà cắn một miếng.”
“Ha ha ha ha ha……”
Cầm Sắt không nhịn được cười, lôi kéo Diệp Tống đứng sang một bên.
“Cái tính này của Đế Cơ, quả thực……”
“Sợ gì, Đế Cơ của chúng ta cái gì cũng tốt!”
……
Ngồi xuống một lúc, đã tới buổi trưa, mọi người đứng lên, sửa soạn lại cho nhau, thu lại vẻ tươi cười, thay vào đó là biểu cảm đoan trang, quy củ.
Cung yến mỗi năm một lần, người tứ phương đều tới, không thể để Đông Sở mất thể diện.
Sở Ca cũng đứng yên, sửa sang y phục, biểu tình nhu hòa, thay vào đó là một Đế Cơ dịu dàng.
Có người không chịu nổi, tròng mắt xoay tròn, bán đứng khí chất của bản thân.
Tròng mắt nhìn Sở Ca, thì bị Sở Ca nhìn thấy, nhướng mày, lông mày nhíu lại cảm thấy có chút thất bại, Sở Ca chớp chớp mắt.
Cầm Sắt khụ khụ, Sở Ca lập tức thu hồi động tác nhỏ, khéo léo mỉm cười.
Diệp Tống: “……”
Có công công tiến đến truyền thiện: “Các cô nương, thỉnh đi theo lão nô.”
Chuông vang lên, cung yến bắt đầu.