Chương 5

Khi dùng cơm, nhóm nam tử và cô nương tách nhau ra mà ngồi, Sở Ca bưng đồ ăn, đi vào lều trại bọn họ, sự khách sáo của bọn họ đã biến mất, nhóm công tử trêu đùa: “Đế Cơ làm đồ ăn nha, ăn qua một lần, chết cũng đáng.”

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy!”

Tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên.

Sở Ca yên lặng rời khỏi đó, đứng ở ngoài phòng.

“Trời ơi, tại sao có thể ngon như thế……”

“So với đầu bếp nhà chúng ta…… Phi, không thể so Đế Cơ với đầu bếp nhà chúng ta được……”

“Ha…… Để Thái tử điện hạ trị tội ngươi……”

“Nếu là lần đầu Xương Bình xuống bếp, ta lại là đại huynh muội ấy, ngẫm lại cũng không tồi……”

Được khen ngợi như vậy, Sở Ca vừa lòng rời đi.

Lúc đầu là nam nữ ngổi riêng nhưng về sau ngày càng lộn xộn. Nam nữ thăm hỏi nhau, ngươi uống trà, ta đoạt đồ ăn của ngươi, thật náo nhiệt.

Ban đêm gió mát, có người đốt lửa trại, mọi người ngồi vây quanh.

Sở Ca dựa gần Sở Ngôn, đôi mắt nhìn ánh lửa trại, lấp lánh tỏa sáng.

Sở Ngôn cởϊ áσ khoác, đáp lên vai Sở Ca hỏi: “Xương Bình biết vì sao đêm nay không hồi cung không?”

Sở Ca che miệng, ngáp một cái, lắc đầu.

Sở Ngôn nói: “Tư Thiên Giám quan sát, đêm nay trời có hiện tượng lạ, không tới một lần, thực xin lỗi cuộc đời.”

Sở Ca ngẩng đầu, trong mắt còn ngấn lệ, cười cười.

“Trời có điềm lạ chính là……”

“Tới lúc đó muội sẽ rõ.”

Sở Ca cũng từng nghe qua chuyện lạ của các vì sao, như ngày đó có nguyệt thực, nàng cũng chính mắt nhìn thấy, lúc ấy cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, nghe nói rằng những người bên ngoài cung điện đánh chiêng khua trống để cố gắng xua đuổi hiện tượng này. Những cung nhân cũng đã làm điều tương tự.

Còn có cái gì mà hiện tượng lạ, Sở Ca nghĩ không ra.

Nghiêng đầu, đó là một vị công tử không quen biết, hình như đang nói gì đó rất hưng phấn, bên cạnh hắn là Vân Khanh.

Trên mặt nở nụ cười, nghiêm túc lắng nghe.

Sở Ca quay đầu, chạm phải ánh mắt Sở Ngôn.

“……”

“Hắn là chiến hữu của đại ca, cùng ta lập được chiến công. Nhìn hắn nho nhã như công tử văn chương nhưng lại đầy một bụng kinh luân*.”

“Vân tướng quân?”

Vân Khanh hình như nghe thấy gì đó, tò mò nhìn qua.

Sở Ca không được tự nhiên quay đầu.

Đột nhiên có cô nương gan lớn, mạnh dạn hỏi: “Vân tướng quân thành gia lập thất chưa?”

Câu hỏi đến thật đột nhiên khiến mọi người có chút sửng sốt, sau khi phản ứng thì cười vang.

Vân Khanh mặt không đổi sắc: “Chưa từng.”

“Thế có hôn ước, yêu thích ai không?”

“…… Không có.”

“Vân tướng quân thấy ta như thế nào?”

Mọi người cười ngất ngưởng.

Vân Khanh đáp: “Trước mắt chưa tính đến chuyện này.”

Cô nương cũng không giận, vui cười hớn hở: “Xem, Vân tướng quân quả là chính nhân quân tử, không có bị sắc đẹp của ta mê hoặc.”

“Ha ha ha……”

Vân Khanh cũng cười theo.

Bỗng nhiên có người đổi đề tài qua Sở Ca.

“Đế Cơ đã thích ai chưa?”

Sở Ca đột nhiên bị người ta hỏi thì giật mình, lắc lắc đầu.

Người vừa rồi đặt câu hỏi trộm dịch lại đây ngồi xuống bên cạnh Đế Cơ, làm ra vẻ ngượng ngùng: “Đế Cơ thấy ta thế nào?”

Sở Ca quay đầu làm ra vẻ kiêu căng , đưa cho hắn một nắm hạt dưa, nói rất long trọng: “Đế Cơ ta thấy ngũ quan ngươi đoan chính, sắc mặt hồng nhuận, hành động nhanh nhẹn, có thể làm đầu bếp!”

Mọi người cười phá lên.

Sở Ca lại cực kỳ nghiêm túc: “Tài nghệ nấu nướng của Đế Cơ đây cần người kế thừa……”

Vị công tử ngũ quan đoan chính, sắc mặt hồng nhuận “Phụt” một tiếng, đột nhiên cười ngã ngửa.

Sở Ngôn không vui, xoa xoa khóe mắt nói: “Sao không ai hỏi ta, tốt xấu gì ta cũng là Thái tử!”

Vị công tử nhà Thượng thư, trên mặt có râu quai nón, ngượng ngùng xoắn xít: “Thái tử điện hạ cần người theo đuổi sao? Xem nô gia như thế nào?”

“…… Ngươi biến.”

“Ha ha ha ha……”

Tiếng cười vang khắp bốn phía.

Bóng đêm dần dần dày đặc, có chút lạnh, Sở Ca cũng có chút mệt nhọc.

Cố gắng mở to mắt, bên tai truyền đến tiếng sột soạt, kinh ngạc trợn mắt, trên bầu trời đêm xẹt qua vài tia sáng.

Tiếng kinh ngạc vang lên, Sở Ca đứng dậy, giây tiếp theo, bầu trời đêm sao băng vụt qua như mưa, lớn có nhỏ có.

Đặt mình vào trong đó, cỏ lau bên tai lay theo gió, sao trời biến mất, sao băng như mưa.

Ngẩng đầu nhìn trời, vật đổi sao dời, trời đêm như ngày, không gian bừng sáng, không biết hôm nay là hôm nào.

Sao băng sao băng, ngã xuống sao trời.

Một giây huy hoàng rồi lại vụt tắt.

Trần tục rất nhiều thứ như vậy.

Thế gian không có vĩnh hằng.

Sao băng cứ rơi như vậy, cho tới khi đến biến mất. Mọi người vừa mệt mỏi vừa hưng phấn giục nhau đi nghỉ ngơi.

Ngủ đến nửa đêm, Sở Ca bị tiếng ngáy từ lều đối diện đánh thức.

Thật sự không ngủ được, lặng lẽ chui ra khỏi lều.

Mặc kín mít, đi đến bãi đất gần đó.

Đang đi, phát hiện ra hình như sau lưng có người đi theo, Sở Ca toát cả mồ hôi lạnh, bước chân cũng nhanh hơn. Người đằng sau cũng tăng tốc theo.

Vẻ mặt Sở Ca biến sắc, tự nhiên nhớ đến mấy cái tình tiết trong bản thoại mà nàng hay đọc, đặc biệt là cái loại xảy ra lúc nửa đêm.

Tưởng tượng như vậy, tâm lập tức căng cứng, lại có chút hối hận biết vậy không nên ra ngoài, lúc này cũng không dám quay đầu lại, cắn răng chạy về phía trước.

Chạy đến bên khóm cỏ lau, không nghe thấy tiếng ngáy, cũng không thấy tiếng bước chân, Sở Ca nhẹ nhàng thở ra.

Khóm cỏ lau trước mặt, bị Sở Ca bẻ không ít.

Nàng nhớ đến những bông hoa và chim mà Diệp Tống đã từng trang điểm cho mình, tất cả đều sống động như thật, đầu óc chuyển động, nhặt cây lau lên, chuẩn bị xếp.

Có người vỗ vào lưng nàng một cái, Sở Ca cứng đờ, gian nan mà quay đầu lại.

Vân Khanh.

“Ngươi…… Ngươi……” Sở Ca thật sự bị dọa rồi.

“Thuộc hạ không cố ý mạo phạm, chỉ là thấy Đế Cơ đi một mình, sợ có nguy hiểm.”

“Vừa rồi là ngươi đi sau ta sao?”

“Phải, không biết Đế Cơ muốn đi đâu, nên đã đi theo để đảm bảo an toàn.”

“Vậy…… Sao ngươi chưa ngủ?”

“Vào ban đêm, tính cảnh giác không còn, cần phải có người gác.”

Sở Ca “Nga” một tiếng, lại hỏi: “Không mệt sao?”

Vân Khanh có chút ngạc nhiên, đáp: “Không mệt, thuộc hạ là người tập võ.”

Sở Ca nhìn hắn, cười nói: “Nhưng nhìn ngươi rất giống thư sinh, cả người đều đầy vẻ tri thức.”

Vân Khanh nói: “Đại khái…… đọc nhiều sách.”

“……”

Nhớ tới vừa rồi hắn vỗ nàng một cái, Sở Ca nói: “Vừa rồi Tướng quân vỗ ta, là có việc gì sao?”

Vân Khanh nói: “Đế Cơ nhìn dưới chân đi, tiến lên một bước nữa, là ngã xuống đấy.”

Sở Ca cúi đầu, quả nhiên gót chân đã chạm vào khoảng không mà nàng lại không phát hiện ra.

Sở Ca nói cảm tạ với vẻ mặt thành khẩn, lại đem vòng hoa mình vừa đan đưa cho đưa cho Vân Khanh.

Vân Khanh: “?”

“Lễ vật cảm ơn.”

“……”

Nhớ tới bông lau Sở Ca đưa cho hồi chiều, nói là lễ nhận tội, giờ vẫn ở trong ngực, giờ lại đưa thêm một cái, nói là lễ cảm tạ, Vân Khanh không nhịn được cười.

Sở Ca không thèm để ý, nàng có thói quen tặng quà, thích trẻ con, giúp cung nữ của mình, nàng thường xuyên tặng đồ, cũng không quan tâm đến giá trị của nó, một khối điểm tâm, một đóa hoa đều có thể.

Vân Khanh nhận hoa: “Đế Cơ đã đi qua đất Thục?”

Sở Ca lắc đầu: “Ta chưa bao giờ ra khỏi Vĩnh An.”

“Nước của đất Thục trong có thể thấy đáy, xanh như màu ngọc bích. Bên sông còn có hàng cỏ lau, lay động theo gió, cực đẹp.”

Sở Ca nghĩ nghĩ, ánh mắt tràn đầy mong muốn: “Thật muốn đi……”

Vân Khanh bứt một nhánh cỏ lau, chọn một đoạn, đặt ở bên miệng thổi, âm thanh phát ra du dương giống như tiếng sáo.

Sở Ca nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời.

Vân Khanh ngược lại ngượng ngùng, nhẹ giọng: “Ở biên quan thường xuyên thổi khúc, Sở huynh cũng vậy.”

“Trừ biên quan, Tướng quân từng đi qua rất nhiều nơi sao?”

“Đúng vậy.”

Nói chuyện một lúc lâu, Sở Ca dần dần mệt mỏi, ngáp một cái.

Vân Khanh nói: “Đế Cơ nên trở về nghỉ ngơi, bằng không sáng mai không dậy được.”

Sở Ca biên gật đầu quay về.

Vân Khanh đi phía sau theo nàng, cho đến khi tận mắt thấy nàng vào trong lều.

Khi xoay người, bỗng nhiên nhận ra trong tay còn cầm cái gì đó, dưới ánh trăng vừa vặn nhìn rõ tuy rằng còn chưa xếp xong, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng của đóa hoa.

Không tự giác được mà bật cười, như cũ cẩn thận đem nó để vào trong l*иg ngực.

________________________________

Kinh luân: ví với tài năng sắp xếp về mặt chính trị

Bản thoại: giống tiểu thuyết bây giờ