Chương 4

Mùa xuân dễ khiến người ta mệt rã rời, Diệp Tống ngồi ở ngoài ngạch cửa, cúi đầu, Sở Ca dựa vào trường kỷ, trong tay cầm một quyển sách, đôi mắt lim dim, cuối cùng vẫn không trụ nổi mà nhắm mắt lạii.

Quyển sách trên tay lung lay sắp rơi xuống đất, tay thõng xuống.

Cầm Sắt không nói gì, buông kim chỉ trong tay ra, tìm tấm thảm lông, nhẹ nhàng đắp lên người nàng. Rồi lại đến bên bàn, thêu hà bao.

Thượng Y Cục mới đưa tới bộ y phục rất đẹp, có thêu họa tiết một chú bướm đậu ngay ở cổ tay, thật giống như đang nhả mật.

Trong viện hoa đào rơi đầy sân, mặt đất giống như trải một tấm thảm màu hồng nhạt, mỗi lần Sở Ca đi qua, đều đau lòng mất nửa ngày.

Ánh nắng vừa phải, ý xuân nồng đậm.

Lúc này Sở Uy Dung bước vào trong điện, chỉ mang theo thị vệ bên người và Lý công công.

Diệp Tống không hề phát hiện, hình như đã ngủ say.

Lý công công nhịn không nổi, cất giọng kêu kêu: “Hoàng Thượng giá lâm……”

Diệp Tống lộn một cái “Thình thịch” quỳ trên mặt đất: “Hoàng……”

Sở Duy Ung phất tay, nhẹ giọng: “Xương Bình đâu? Ngày thường đều là nàng chạy ra đầu tiên.”

Diệp Tống nhìn vào bên trong, Cầm Sắt cũng vừa đi ra, hành lễ: “Đế Cơ vừa ngủ say mất rồi, Bệ hạ vào trong ngồi một lát?”

Sở Duy Ung rảo bước đi vào: “Các ngươi cứ lui xuống trước đi.”

“Vâng.”

Ngẩng đầu nhìn về phía trường kỷ, quả thực nhìn thấy Sở Ca đang nằm ngủ trên đó, động tĩnh bên ngoài lớn như thế cũng không đánh thức nổi nàng.

Sở Duy Ung lắc đầu bật cười, thật là giống mẫu thân nàng.

Nhẹ nhàng ngồi xuống mép sập, Sở Ca giống như cảm nhận được, chậm rãi mở to mắt.

Ôm cánh tay Sở Duy Ung, nỉ non gọi khẽ: “Phụ hoàng……”

Ông cười khẽ “Đánh thức con?”

“Không, phụ hoàng có việc sao?”

“Đến thăm con, qua mấy ngày nữa sẽ rất bận, khả năng cũng không có thời gian nhìn thấy con.”

Sở Ca khó hiểu: “Phụ hoàng bận gì vậy?”

“Sứ thần ngoại bang tiến cống, nên phụ hoàng bận……”

“À !” Dựa vào Sở Duy Ung trên vai, Sở Ca dò hỏi: “Con có thể xuất cung chơi không?”

Sợ bị phản đối, lại nói thêm một câu: “Con đi theo hoàng huynh.”

Suy nghĩ một lát, Sở Duy Ung gật đầu: “Có thể.”

“Phụ hoàng là tốt nhất……”

“So với Ngôn nhi thì sao?”

“……” Tròng mắt khẽ đảo, Sở Ca ngồi thẳng, kiên quyết giữ im lặng.

Bất lực gõ vào trán nàng: “được rồi không đùa con nữa, phụ hoàng cần phải đi tìm các đại thần nghị sự.”

Vừa tới cửa, Sở Ca đột nhiên nhảy xuống khỏi trường kỷ, lấy khăn tay bọc vài miếng bánh ngọt, đuổi theo Sở Duy Ung, đem khăn tay đưa cho hắn: “Nhị hoàng huynh mang điểm tâm về từ Giang Nam, phụ hoàng mang theo nếm thử.”

Giang Nam, hai chữ bình thường nhưng làm người ta ấm áp, Giang Nam có người đó, Giang Nam có nỗi nhớ. Chuyện cũ tuy đã là quá khứ, nhưng vẫn có thể khiến lòng người ta gợn sóng.

Nhớ một người, gặp được chuyện liên quan đến nàng, cả người đều bất chợt dịu dàng.

Sở Duy Ung sờ sờ đầu nàng : “Được.”

Cung nữ trong cung đều rất khéo tay, cành liễu rũ xuống các nàng cũng có thể làm thành giỏ hoa, nhụy hoa nở rộ cũng có thể diểm lên mái tóc.

Chưa tới nửa ngày trong điện của Sở Ca đã chất đầy giỏ tre mà cung nhân tặng, bên trong rải đầy hoa.

Cầm Sắt giơ tay bắt được cánh hoa đào đang rơi, không để nó đậu lên người Sở Ca.

Vô cùng đơn giản, nhưng cũng rất độc đáo.

Đi đi lại lại, đi đến một cung điện yên tĩnh, Sở Ca quen cửa quen nẻo đẩy cửa gỗ ra, cung nhân đang tỉa cành hoa, ở bên bàn đá một lão phụ nhân ăn mặc giản dị đang lựa cánh hoa, nhét vào túi thơm.

Sở Ca đi qua đó, cung nhân còn chưa phát hiện, đãi nghe được “rắc” một tiếng, cuống quít ngẩng đầu, thì thấy vẻ mặt chán đời của Sở Ca đang giẫm lên một cái cành khô.

“Nha, Đế Cơ tới, vừa rồi có bị đập vào chân không?”

“Không có không có.” Sở Ca liên tục lắc đầu, ban đầu nghĩ đến muốn cho bà ấy bất ngờ, không ngờ ở đây lại lộn xộn như vậy.

Lão phụ nhân quay đầu lại, mang theo vẻ mặt kinh ngạc: “Xương Bình tới đấy à, mau tới đây để cô mẫu nhìn một cái……”

Sở Ca bê một chiếc ghế gỗ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cười ngọt ngào: “Cô mẫu!”

Phụ nhân vươn tay, xoa nắn cánh tay Sở Ca: “Nhìn này béo lên không ít.”

Gắt gao nắm lấy đôi tay Sở Ca , gọi cung nhân: “Dì Vân, đi lấy điểm tâm đến đây.”

Dì Vân mang ra một đống đồ ăn vặt từ trong phòng: “Ai, đã lấy đây rồi.”

Sở Ca nắm lấy tay phụ nhân , oán trách: “Cô mẫu không cần lấy điểm tâm, ta ăn hết rồi người làm sao bây giờ?”

Lão phụ này là cô mẫu Sở Ca, cũng là công chúa tiền triều, mọi người đều gọi là Dung Nhạc công chúa, ở nơi này đã hơn hai mươi năm, rất yêu thương Hoàng Thượng cùng Sở Ca.

“Vài ngày trước hoàng đệ đã phái người đem tới rất nhiều, một mình cô mẫu ăn cũng không hết.”

Dung Nhạc công chúa tính tình đạm, lại chỉ thích một loại điểm tâm duy nhất, loại điểm tâm này cách làm có chut phức tạp, vả lại cũng không dễ cất giữ, nguyên liệu lại khó tìm, hai ba năm mới có thể làm một lần.

Sở Ca cầm lấy một khối nhỏ nhất, bắt đầu nhấm nháp.

Dung Nhạc cười cười: “Lúc trước thân thể còn khỏe, còn có thể thường đi thăm con và hoàng đệ, hiện giờ già rồi, lỗ tai cũng không còn dùng được, nếu không phải quay đầu lại, cũng không biết là con đến………”

Sở Ca thả tốc độ ăn chậm lại nuốt bánh ngọt vào: “Ta có thể thường xuyên tới thăm cô mẫu, kể cho ngài nghe những chuyện thú vị trong cung và ngoài cung.”

“Tới chỗ cô mẫu xa như vậy, cô mẫu sợ con mệt……”

“Sao có thể? Cô mẫu đừng coi thường con, đến đại ca còn nói con lớn lên rồi mạnh mẽ như một chú trâu.”

“Cô mẫu già rồi, Xương Bình cũng lớn…… Cũng nên bàn chuyện cưới hỏi, đã thích ai chưa?”

Sở Ca ngẩng đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”

“Không vội, không vội……”

Thong dong ở chỗ này tới khi ăn xong bữa trưa, Cầm Sắt vội vàng trở về.

Cảnh sắc ngày xuân rất đẹp, không ít con cháu vương tộc dắt nữ quyến ra ngoài chơi.

Nữ tử hoàng tộc khi đến tuổi cập kê sẽ không được xuất cung, đây là truyền thống các đời, nghe nói trước kia có một vị công chúa tuổi nhỏ, xuất cung đạp thanh bị địch lợi dụng cứ như vậy mà chết đi. Từ đó về sau, thì có quy định như vậy.

Trên đường trở về, gặp được dáng vẻ vội vàng của cung nhân, trong tay còn bê các vật phẩm gì đó.

Nhìn thấy Sở Ca, cung kính dừng lại: “Đế Cơ.”

Sở Ca không đoán được họ muốn làm gì, dò hỏi: “Đây là……”

Lời còn chưa nói xong, Sở Ngôn đã đi tới: “Xương Bình!”

“Hoàng huynh, các huynh đây là……”

Sở Ca nhìn một thân thường phục Sở Ngôn, vẻ mặt buồn bực.

“Tới thật đúng lúc, chúng ta chuẩn bị ra ngoài đạp thanh, cùng nhau đi đi!”

“Chúng ta?”

Đi theo Sở Ngôn xuất cung, mới biết được cái từ “Chúng ta” này.

Đều là con cháu vương hầu .

Ngày thường gặp ở trong cung đều là cung cung kính kính, lúc này không có hình thức trong cung, bản tính tự nhiên cứ vậy mà hiện ra. Hoặc là nhút nhát, một mình một góc, hoặc là rộng rãi hào phóng, vui vẻ nói chuyện với mọi người

Nhưng mà khi nhìn thấy Sở Ca xuống xe ngựa, đều là vẻ mặt khϊếp sợ.

Sở Ca bất lực, không biết nên làm gì.

Một nữ nhân đối mặt với một đám nam nhân một lúc lâu, sau đó đám nam nhân kia trực tiếp quỳ xuống hành lễ, Sở Ca thiếu chút nữa cũng quỳ theo.

Lúc sau có vài nữ tử đi tới, vẻ mặt cũng dại ra.

Sở Ca bất lực, nhìn về phía Sở Ngôn.

Sở Ngôn cười to: “Được rồi, hôm nay ra ngoài chơi đừng để bị mấy cái lễ tiết đó làm cho mất vui.”

Sở Ca gật đầu, mọi người mới đứng dậy.

Nhóm cậu ấm này chắc là bằng hữu của Sở Ngôn, Sở Ca không tiếp xúc nhiều với họ, cũng không quen biết.

Một nữ tử đi tới, kéo tay nàng, nói: “Đế Cơ, chúng ta lại đây đi.”

Sở Ca nhìn về phía bên đó, các nữ quyến đang chuẩn bị đồ ăn ngon, mà nam tử, chắc là sẽ đi săn thú, cưỡi ngựa. Cũng có vài vị công tử thiếu gia ngồi dưới tán cây chơi cờ.

Sở Ca đi về hướng nữ quyến đang ngồi, rồi lại trộm nhìn về phía đại ca nàng , nàng muốn cưỡi ngựa. Ngày xưa xem hoạt động trong cung, nhìn chư vị võ tướng đánh mã cầu, tâm Sở Ca đã sớm ngứa ngáy.

Nhưng mà căn ban Sở Ngôn hoàn toàn bơ nàng.

Nữ tử đang lôi kéo nàng hỏi: “Đế Cơ nhớ ta không? Trước đó không lâu chúng ta từng gặp trong yến hội.”

Sở Ca nhìn nhìn nàng, gật đầu: “Nhớ rõ, nữ nhi nhà Tể tướng, vẽ rất đẹp.”

Nữ tử kia hơi ngượng ngùng: “Trí nhớ Đế Cơ thật tốt.”

Nhóm nữ tử bên kia đang chuẩn bị nguyên liệu, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Ca, đang chuẩn bị đứng dậy, lại thấy Sở Ca ngồi xuống bên cạnh các nàng.

“Lại như thế ta sẽ tức giận.”

“……”

Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, nhưng mọi người lại gặp khó khăn. Khi đi ra ngoài, các nàng chỉ dẫn thị vệ theo bảo hộ an toàn, cũng không mang thị nữ hay đầu bếp, trùng hợp là các nàng đều nghĩ một trong số những người này sẽ dẫn đầu bếp theo, đúng là rất ăn ý.

Ánh mắt nhìn về phía các thị vệ, bọn thị vệ không hẹn mà đều đảo mắt, nhìn trời.

Mọi người: “……”

Sở Ca im lặng, đợi nửa ngày không ai đáp lại, mới nói: “Để ta.”

Yên tĩnh.

Hình như các nàng đều bị dọa sợ rồi.

Sở Ca giật giật vạt áo của nữ tử bên cạnh: “Sẽ nhóm lửa sao?”

Nữ tử ngây ngốc lắc đầu.

Sở Ca nhìn về phía thị vệ, thị vệ cuống quít nói: “Ta làm.”

Nhóm đại tiểu thư đi du ngoạn, nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị là đồ tốt nhất. Sở Ca nhìn qua một lượt, như thế rất tốt, đồ tốt, mới có thể phát huy tốt.

Sở Ca từng lén lút học kỹ thuật xắt rau của ngự trù, tùy tay cầm lấy một cây đao, có thể thành thạo như nữ nhân khác học thêu hoa.

Làm sạch cá, chuẩn bị thịt kho tàu.

Măng cắt miếng, chưng cho chín.

Gà hầm cho nhỏ lửa.

Củ cải khắc hoa, cắt nhỏ có thể dùng để trang trí.

Đĩa sứ xanh ngọc bên trên là những cọng măng trắng nõn, xung quanh bày một ít hoa hồng.

Đĩa sứ trắng bày cá chiên giòn, rưới nước tương rồi rắc lên một ít ớt đỏ.

Cho củ cải vào nồi, xào sơ qua, đổ nước luộc gà vào, lấy nước cốt, bắt đầu bắc nồi.

……

Chiên, hấp, xào, hầm, món nào cũng có. Thậm chí có cả đồ ăn nhẹ và trái cây cắt nhỏ.

Cuối cùng, cho một ít nguyên liệu vào nước luộc gà, bắc nồi và dọn ra đĩa.

“Này…… Này…… Đều là Đế Cơ làm?”

“Đúng vậy……”

“Trời ơi, cha ta cũng chưa từng được ăn đồ Đế Cơ tự mình làm, ta lại có thể, không biết gặp phải cái vận gì đây……”

“Đừng ngây người, để Đế Cơ nghỉ một lát, chúng ta dọn dẹp một chút”

“Được.”

Mùi hương bay đến nơi mấy vị công tử thiếu gia đang chơi cờ, thuận miệng hỏi: “Ai nấu vậy?” tay còn vân vê miếng thịt.

Một nữ tử vỗ vào cái tay định ăn vụng kia, buồn bã nói: “Đế Cơ.”

Cái tay kia có chút run rẩy.

Mặt trời đang lặn, người ra ngoài săn thú lục tục trở về.

Sở Ca cùng các cô nương vội vàng bày đồ ăn lên bàn, cũng không biết là ai dựng lên vài cái lều.

“Thái tử điện hạ trở về.”

Sở Ca lau lau tay, nhìn về nơi các nàng chỉ, mặt trời ngã về phía tây, những tia sáng còn sót lại chiếu xuống núi rừng, cỏ lau bên hồ lung lay.

Ngược sáng, hội công tử di chuyển chậm rãi, Sở Ca đi qua, ánh mắt nhìn cái hố dưới chân.

Trước mắt xuất hiện vó ngựa, nàng ngẩng đầu, mỉm cười: “Đại ca……”

Nụ cười cứng đờ.

Vân Khanh cười nhìn nàng, hài hước: “Đế Cơ lại nhận sai người.”

Gió thổi qua tai, má đỏ lên, Sở Ca quay mặt đi: “Vân tướng quân.”

Vân Khanh xuống ngựa, chắp tay: “Đế Cơ.”

Sở Ca tùy tay bẻ một nhánh, đưa cho hắn.

Vân Khanh khó hiểu, nhưng vẫn nhận lấy.

“Nhận sai hai lần, lễ vật bồi tội, mong rằng tướng quân thứ lỗi.”

Nói xong thì đi mất, hoàn toàn không cho người ta cơ hội đáp lại.

Vân Khanh dở khóc dở cười, nhìn cỏ lau, đút vào trong ngực.

Các cô nương xung quanh khẽ bàn luận: “Đó là Vân tướng quân à?”

“A đúng, thật tuấn tú……”

“Vừa rồi ngài ấy đứng cạnh Đế Cơ thật xứng đôi……”

“Ha ha, ta cũng thấy thế.”