"Hạ Dư cậu... Cút ngay!"
Hạ Dư không cút, ngược lại, cậu cúi người, nhìn chằm chằm đôi mắt kia một hồi lâu, sau đó đưa tay dò xuống, chạm vào mặt thắt lưng kim loại lạnh như băng của Tạ Thanh Trình, lúc khóa cài thắt lưng bị mở ra tạo tiếng lách cách giòn vang.
"..."
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, sự nhục nhã nổ tung trong đầu, lan tràn ra tứ chi.
Nhưng kí©h thí©ɧ của thân thể không phải giả, xá© ŧᏂịŧ anh bị tác dụng kí©ɧ ŧìиɧ cùng với thuốc khống chế, thành ra chẳng còn thuộc về anh, anh cũng chẳng có cách nào để kiềm chế ham muốn khao khát được thỏa mãn cực độ này.
Mà Hạ Dư cũng thu trọn dáng vẻ khác thường trong sóng tình mãnh liệt này của anh vào đáy mắt, điều này khiến cậu nổi lên tâm tư muốn đùa bỡn, tuy rằng rất e ngại ghét bỏ thân thể đồng giới, nhưng cậu vẫn đưa tay phủ lên, sau đó cậu nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, biết rõ còn cố hỏi: "Anh Tạ à, không phải tính tình anh lãnh đạm hửm?"
"Sao anh lại lên với tôi thế?"
Cúi người xuống càng thấp.
Hơi thở ngay bên tay: "Mà tôi lại còn là nam nữa."
Tạ Thanh Trình giận muốn chết.
"Buông ra..." Giọng anh khàn khàn, "Cậu mẹ nó... Buông ra cho tôi..."
Hạ Dư khıêυ khí©h Tạ Thanh Trình, nhưng lại cảm thấy đúng là không quen lắm, vì thế cậu buông ta ra, rướn người qua định mυ"ŧ lấy máu trên môi Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình quay mạnh đầu sang chỗ khác, môi Hạ Dư dán ngay bên tai mềm mại mướt mồ hôi của anh, nhiệt độ nóng bỏng làm da đầu anh cũng run lên.
"Tránh cái gì? Cũng có phải chưa từng hôn đâu."
Một tay Hạ Dư xoay mặt anh lại, sau đó lại cúi đầu ngậm lấy.
Khát máu chính là một loại triệu chứng của căn bệnh, nhưng nháy mắt môi dán lên, cậu tựa như nhận thấy một loại cảm giác kí©h thí©ɧ còn khiến cậu hưởng thụ hơn cả mùi máu tươi.
Con người ta có lẽ chính là như thế, có một chiếc hố ở nơi nào đó, lúc chưa bước qua, chỉ cảm thấy phía trước là rừng rậm tối đen giơ tay không thấy năm ngón, dù thế nào cũng không chịu tiến vào.
Chỉ khi nào bước một bước đầu tiên, ngửi được hương hoa dại thơm ngọt trong khu rừng, bước chân do dự sẽ bước nhanh, thầm nghĩ hóa ra nơi này là vùng trời đất như thế, cũng chẳng có gì đáng sợ, sẽ thấy khó hiểu cảm giác bài xích trước đó sao lại có.
Cậu trước đây cũng từng hôn Tạ Thanh Trình, nhưng khi đó đầu óc không tỉnh táo, chẳng nhớ rõ chi tiết lắm. Lúc này hôn xuống nóng bỏng ướt mềm, máu bị liếʍ sạch đi rất nhanh, nhưng cậu không buông ra.
Cậu vẫn ngậm lấy bờ môi nhuốm đầy hương rượu, mềm mại—— Tạ Thanh Trình là người lạnh lùng như thế cứng rắn tới vậy, môi lại mềm mại lạ thường, như quả mọng ngâm rượu, phần thịt mềm mại bị cậu ngậm lấy giữa răng môi, tựa như có thể tan chảy. Hạ Dư chỉ cảm thấy xương sống như có dòng điện yếu ớt chạy xẹt qua, kí©h thí©ɧ tê dại, tiếc là cảm giác này không kéo dài được bao lâu, bỗng dưng——!
Trên môi chợt đau nhói lên!
"... Tạ Thanh Trình, anh dám cắn tôi?"
Hạ Dư mân mê khóe miệng rỉ máu của mình.
Bờ môi Tạ Thanh Trình đã đỏ ửng, hốc mắt cũng hồng, anh không thể nói được quá nhiều lời, thở hổn hển.
Hạ Dư nhìn anh giây lát, tựa như sắp nổi giận, ai ngờ đâu bỗng dưng cười lạnh, không rõ ý tứ, sau đó lại chẳng hề sợ chết cúi đầu xuống trao cho Tạ Thanh Trình một nụ hôn ngập vị máu tươi.
Tạ Thanh Trình đúng là hồ đồ rồi, quên mất cậu đang khát máu, cũng chẳng cảm thấy đau, làm vậy chỉ là thêm dầu vào lửa, khiến cậu thấy kí©h thí©ɧ hơn mà thôi.
Môi lại bị hôn lên lần nữa, mùi vị tanh ngọt ngập tràn trong khoang miệng, người trẻ tuổi trong chuyện này không tránh khỏi nóng vội, du͙© vọиɠ lại mãnh liệt, ngang ngược không thể chống chế, cứ nhất định phải cạy mở răng anh ra để hôn anh, muốn vói đầu lưỡi vào dây dưa. Tạ Thanh Trình đương nhiên không chịu, mắt đỏ bừng, cổ họng căng chặt bật tiếng khó chịu, vô cùng ghê tởm, nhịn một lát, thật sự không thể nhịn nổi, thành ra tàn nhẫn muốn cắn người ta.
Nhưng hàm răng vừa hơi hé ra, nam sinh đã chẳng kiêng nể chút nào nhanh chóng luồn vào, tựa như thể không hề sợ răng nanh của anh, Tạ Thanh Trình căm ghét tới mức cả người phát run, vừa định cắn mạnh xuống lần nữa, Hạ Dư đã đoán trước được ngay tức thì bế anh ngồi dậy trên ghế sô pha trong tư thế hôn môi, bế lên đùi mình.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình lập tức thay đổi, anh ngồi lên thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng, cách lớp quần vẫn có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ dữ tợn, lỗ mãng, chưa từng mang ra khỏi l*иg của người con trai trẻ tuổi.
Tạ Thanh Trình từng gặp sóng to gió lớn, đứng trước bàn giải phẫu nguy hiểm nhất cũng chưa từng sợ hãi, bình tĩnh không gì sánh bằng, trong một khắc này da đầu đã căng chặt, dù thế nào cũng không thể nào tin nổi giờ này phút này chuyện ấy sẽ xảy ra với bản thân. Trong lúc hoảng sợ quên mất phải cắn Hạ Dư, bị Hạ Dư dán chặt lấy càn quét khắp cả khoang miệng mang theo ý tứ làm nhục lẫn kiếm tìm, chờ tới khi bừng tỉnh khỏi nỗi sợ hãi, Hạ Dư đã rời đi, nhưng bờ môi cùng bờ môi vẫn dán lại gần sát, khoảng cách chỉ khẽ động một chút thôi cũng sẽ chạm vào nhau, cánh môi hai người đỏ bừng ướŧ áŧ vương sợi chỉ bạc, như rời lại như chẳng rời, tựa ngay sau đó sẽ lại hôn lên, gắn bó triền miên bên nhau.
"Tạ Thanh Trình..." Lông mi run lên, trán tựa trán, giọng Hạ Dư trầm khàn, nhẹ vô cùng nói, "Anh cắn tôi đi, anh cắn càng mạnh, máu chảy càng nhiều... Tôi lại càng sung sướиɠ."
Cậu nghiêng đầu đi, sát lại bên gáy đập đều đều của Tạ Thanh Trình, nơi đó vẫn còn vết thương do Hạ Dư nổi điên cắn rách trước đó, máu còn chưa khô hẳn, tựa như một nốt ruồi son.
Môi Hạ Dư chạm nhẹ lên nơi yếu ớt ấy, thầm thì thân mật như tình nhân: "Anh đừng quên, tôi là kẻ – biến – thái."
Sau khi nói xong, Hạ Dư ôm lấy eo Tạ Thanh Trình, đẩy lên trên hai cái, sau đó hài lòng thỏa dạ nghe thấy giọng nói giận dữ lại hòa lẫn sợ hãi của Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình thở dốc dồn dập, anh vừa cảm thấy loại tiếp xúc nảy sinh kiểu này thực thoải mái, cho dù có sai trái với đạo đức hay không,cho dù có phải đồng tính hay không, ai bị bỏ thuốc cũng muốn được trút ra, nhưng đồng thời không thể ngờ rằng anh vẫn giữ lại được một tia lí trí tỉnh táo, anh nghẹn giọng nói: "Hạ Dư, cậu buông tay ra, nếu cậu mà dám, tôi sẽ..."
"Anh sẽ làm gì, muốn nói cho Tạ Tuyết? Có cần tôi giúp anh gọi điện không? Nói cho chị ấy, vị anh trai tựa thiên thần của chị ấy đang bị học trò của chỉ đè dưới thân, hôn hít ôm ấp, còn sắp bị làm cả một đêm."
Tạ Thanh Trình trong cơn hỗn loạn như bị sét đánh, trên mặt nửa tấc huyết sắc cũng chẳng còn.
"Không cần? Thế báo cảnh sát cho anh nhé? Chuyện này tôi cũng có ép buộc gì anh đâu, tự anh uống thôi mà, uống xong anh lại khó chịu, cũng chỉ là say rượu loạn tính, anh nghĩ họ có thể quản được chuyện gì? Cuối cùng tôi với anh cũng chỉ đơn giản là dạo chơi qua bụi hoa thôi, tôi không biết xấu hổ cũng chẳng để ý, chẳng qua không biết giảng viên Tạ anh sau này đứng trên bục giảng thế nào, mấy học trò của anh sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn anh đây."
Ôm lấy nụ cười lạnh, ngắm nghía gương mặt tái nhợt của Tạ Thanh Trình ngay gần.
"Người đàn ông bị một nam sinh trường bên ngủ cùng? Vậy tới lúc ấy có khi họ cảm thấy biếи ŧɦái, chắc không chỉ có mỗi tôi đâu."
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "..."
"Tôi là người phân rõ phải trái, vẫn cho anh được lựa chọn mà. Điện thoại ở ngay nơi đây, có cần dùng hay không đều tùy anh cả."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư biết, anh đây là bó tay rồi. Tạ Thanh Trình cũng có lúc bất lực.
Cậu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình thêm chốc lát, như thể muốn khắc sâu gương mặt người đàn ông ấy vào giờ phút này thật sâu trong đầu.
Tạ Thanh Trình từng trông thấy sự ngu xuẩn của cậu, nhiều năm thế rồi cũng chẳng nói cậu biết.
Thế thì cậu cũng phải trông thấy Tạ Thanh Trình mất phong thái, mà hóa ra chỉ cần làm như thế, cậu muốn, đều có thể thuận theo ý nguyện.
Hạ Dư nghĩ thế, càng thêm hưng phấn, nên lại hôn lên bờ môi Tạ Thanh Trình, người lạnh như vậy, mà máu thịt lại mềm mại tới thế, ngậm giữa răng môi, tựa như có thể bị cậu biến thành mềm mại.
Mặc dù Tạ Thanh Trình không chọn gọi điện cho người ta đưa anh rời đi, nhưng dưới sự kí©h thí©ɧ của 59 độ hương mơ, trái tim vẫn như bị cả vạn con ong chích vào, anh cũng nhẫn nhịn không có lấy một chút phản hồi.
Đôi mắt đào hoa của anh ngưng thành sương giá, lông mi như thể phủ sương, nên sau một hồi dây dưa, Hạ Dư vốn còn vừa lòng lại cảm thấy không còn hài lòng nữa——
Cậu thấy mình cứ như đang hôn một pho tượng băng, cho dù có trêu ghẹo thế nào làm nhục ra sao, Tạ Thanh Trình cũng không bật một tiếng nào khỏi cổ họng.
Thật quá lạnh lẽo.
Lạnh tới mức làm cậu buồn bực, lại khiến cậu càng muốn phải đập tan lớp băng cứng cỏi kiên cường này, tựa như phá băng mùa đông tìm cá, xé mở anh, đập vỡ anh, đâm xuyên anh. Sau đó đổ nước vào cho tới khi bề mặt mềm đến không thể mềm hơn cho tới khi không thể nào chứa thêm nổi nữa.
Suy nghĩ này vụt hiện trong đầu, Hạ Dư chỉ cảm thấy dã tâm của bản thân lại lớn hơn rất nhiều, ham muốn đυ.c băng tìm nước nóng nảy tới đáng sợ. Mà Tạ Thanh Trình ắt hẳn cũng cảm nhận được, nhưng tay anh bị trói, tác dụng của rượu lại mạnh, cả người đã mềm nhũn, không giãy nổi, chỉ có thể dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn cậu chăm chăm.
Tay Hạ Dư bị che khuất dưới vạt áo sơ mi rủ xuống, tìm kiếm gì đó xong xuôi, cậu giương mắt lên bốn mắt nhìn nhau với Tạ Thanh Trình. Sau hồi lâu, như bị ánh mắt rõ ràng ngậm nước nhưng lại hung dữ sắc bén của Tạ Thanh Trình kí©h thí©ɧ, máu thanh niên sục sôi, cậu tựa như cảm thấy dù chỉ là bộ quần áo che tạm trên người Tạ Thanh Trình cũng là thứ cản trở công việc.
Tạ Thanh Trình muốn cấm dục tỉnh táo, cậu lại càng muốn khiến anh cả người nhếch nhác, phơi bày dưới ánh mắt của mình.
Hạ Dư nhìn người đàn ông trong lòng, áo sơ mi của Tạ Thanh Trình đã tuột xuống khuỷu tay từ lâu, l*иg ngực rộng săn chắc đều lộ hết ra trong tầm mắt cậu trai trẻ.
Trên ấy còn vài dấu hôn đỏ nhạt, là do khi nãy Hạ Dư hôn thành.
Hạ Dư trầm lặng nhìn người đàn ông trước mặt rất lâu—— Anh từng là chiếc bánh ngọt mà cậu không mua nổi. Một người không thể giữ lại được.
Anh thậm chí còn muốn đưa em gái mình rời xa khỏi cậu.
Hay... Hay lắm.
Để Tạ Thanh Trình tự làm tự chịu, tự mình trả đi!
Hạ Dư chỉ cảm thấy mình căng cứng vô cùng, cậu không định nhịn nữa, chút do dự cuối cùng trong lòng cũng bị sự điên cuồng của bản thân phá tan, cậu một tay ôm Tạ Thanh Trình lại, tay siết lấy vòng eo Tạ Thanh Trình cứng ngắc, kéo anh bế anh đưa vào phòng trong của căn phòng đặt riêng.
"Hạ Dư! Cậu bỏ ra! Cậu thả tôi xuống!"
Phòng trong là một gian để nghỉ ngơi, sắp xếp rất mờ ám, chưa nói tới ánh sáng lờ mờ, trên giường còn rải cánh hoa hồng.
Hạ Dư liếc qua cười lạnh, lập tức bế Tạ Thanh Trình lên giường, sau đó chẳng đợi Tạ Thanh Trình vùng vẫy đứng dậy, đã đè thân hình cao lớn nặng nề của mình lên.
Tới mức này rồi, dù Tạ Thanh Trình có thẳng hơn, cũng phải tin Hạ Dư nói là làm.
Hai tay bị trói của anh nổi gân xanh, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, run lên lẩy bẩy.
"Cậu..." Anh cuối cùng khản giọng nói, hai mắt đỏ bừng, "Bà mẹ cậu nữa, nếu dám làm vậy với tôi... Cậu đợi đấy cho tôi... Tôi không để cậu yên đâu!"
Hạ Dư chẳng buồn nói nhiều với anh, cậu cũng uống rượu, lại bị dáng vẻ phó mặc này của Tạ Thanh Trình làm nóng cả đầu, cậu chẳng rên lấy một tiếng đã kéo tủ đầu giường ra, lục cục vội vàng tìm kiếm trong ấy, tìm ra một hộp áo mưa, mở ra thô bạo, sau đó kéo khóa quần jean lẫn qυầи ɭóŧ mình xuống ngay trước khuôn mặt tái nhợt của Tạ Thanh Trình.
Trước khi làʍ t̠ìиɦ, cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình, nhẹ giọng nói: "Anh có biết vì sao tôi nhất định phải làm thế không?"
Giọng rất nhẹ, nhưng tựa như có thể khiến trái tim người ta cũng cộng hưởng theo. Giống tiếng kêu yếu ớt của cự long khi rơi vào vực sâu.
"Vì tới tận giờ, chẳng có ai thật sự yêu tôi, vậy ít nhất sau này sẽ có người căm hận tôi vô nhường."
"... Thế cũng tốt."
Lúc tính khí thiếu niên bật thoát khỏi trói buộc, dù cho Tạ Thanh Trình luôn bình tĩnh, giờ phút này trong đầu cũng trống rỗng, nỗi sợ hãi lan tràn lên khắp khuôn mặt phủ sóng tình mãnh liệt của anh, thậm chí còn đẩy ngược hết ham muốn của anh xuống.
Thật đáng sợ.
Cho dù là chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hay là kích cỡ của thiếu niên, đều quá mức đáng sợ.
Hạ Dư nâng mắt lên, ánh mắt ấy đã vặn vẹo không giống như con người bình thường, cậu ngồi quỳ trên người Tạ Thanh Trình, chiếc sừng thô ấy, thứ to lớn nổi gân còn tản chút mùi tanh nhàn nhạt, cậu đưa nó về phía gương mặt Tạ Thanh Trình.
Giọng Tạ Thanh Trình cũng run lên: "Hạ Dư... Tôi đệt mẹ cậu..."
Hạ Dư trong ánh sáng mờ ảo, một tay xé áo mưa, nhanh chóng đeo vào tính khí cương cứng nóng bỏng của mình.
Cậu mặc kệ Tạ Thanh Trình mắng ra sao, vốn đã chẳng định nói nhiều với Tạ Thanh Trình, giờ mắt cậu cũng đã bị hun đỏ, một chút lí trí thôi cũng chẳng còn, chỉ nghĩ phải làm người đàn ông trước mắt này.
Cậu giữ eo Tạ Thanh Trình lại, nâng chân dài của Tạ Thanh Trình lên, cầm tính khí đã đeo bao muốn đâm vào trong.
Tạ Thanh Trình lên giường với người đồng giới đã không chịu nổi, mà xem ra bây giờ, Hạ Dư mẹ nó còn định đâm thẳng vào hết một lần, cậu còn không buồn hôn môi vuốt ve hay nới lỏng, mà mới lần đầu tiên cậu đã muốn đâm vào luôn!
Tạ Thanh Trình hoàn toàn tan vỡ: "Cậu cút! Cậu cút ngay cho tôi!! Cậu mẹ nó điên rồi Hạ Dư! Cậu điên rồi đấy à!!"
Đáp lại anh chính là Hạ Dư mở chân anh ra càng thô bạo hơn, cưỡng ép chân anh quấn lấy eo cậu.
Hạ Dư nghiêng môi hôn lên bên chân Tạ Thanh Trình, việc này khiến Tạ Thanh Trình trong nỗi khϊếp sợ lẫn tức giận cực độ, lại không thể khống chế nổi mà sinh ra tia kí©h thí©ɧ chớp nhoáng.
Hạ Dư sau khi hôn xong đã muốn đâm luôn vào trong.
Đây cũng đúng là chuyện xử nam làm, mà lại còn là chuyện do thẳng nam xử nam làm ra, Hạ Dư cau mày, đâm mấy lần cũng không đúng chỗ, khó khăn lắm mới đặt được qυყ đầυ nóng bỏng ngay trước huyệt khẩu của Tạ Thanh Trình, nhưng lại vì nơi ấy quá nhỏ, căn bản không thể đâm vào nổi.
Cậu vô cùng phiền muộn, hạ thân vừa cứng vừa nóng, du͙© vọиɠ nóng lòng muốn được làm với thân thể Tạ Thanh Trình đã dồn ép cậu sắp phát điên, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm phía dưới Tạ Thanh Trình cũng hiện mấy tia máu không bình thường.
"Sao lại không vào được?" Hơi thở cậu dồn dập hỏi Tạ Thanh Trình, vẫn định đâm vào trong.
Cả người Tạ Thanh Trình vừa đau vừa thất thần, vô số suy nghĩ nổ tung trong đầu, nhục nhã to lớn trên tinh thần lẫn với kí©h thí©ɧ điên cuồng trên thân thể khiến anh không thể nào suy nghĩ bình thường nổi nữa.
Hạ Dư nóng lòng muốn chết, siết lấy eo anh kéo anh lại gần hơn, mồ hôi nóng bỏng của thiếu niên xộc vào xoang mũi Tạ Thanh Trình, thành một loại kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt, mồ hôi thiếu niên chảy xuống, nhỏ lên ngực lên eo thon chắc của Tạ Thanh Trình, mông cậu dịch lên phía trước, không ngừng đẩy anh đâm anh, thô bạo thúc giục anh: "Anh thả lỏng cho tôi vào..."
Ánh mắt Tạ Thanh Trình đỏ ngầu: "Tôi thả lỏng cái mẹ cậu... Cậu cút cho tôi!!"
Hạ Dư cũng là lần đầu làm, cảm xúc lẫn tìиɧ ɖu͙© bị kích động, hô hấp cũng nặng vô cùng. Giọng cậu khản đặc liếc mắt nhìn Tạ Thanh Trình cả người ửng hồng chằm chằm, chắc vì không thể vào mà nóng vội khó chịu, cậu không cần thầy dạy đã tự ngộ ra, đưa ngón tay xuống dò xét lỗ nhỏ bí ẩn kia.
"...!" Tạ Thanh Trình thấp giọng thở gấp một tiếng, lập tức cắn chặt môi dưới, mặt anh trắng bệch, ngón tay cứ thế vào ra, anh sống nhiều năm vậy rồi, cho tới tận giờ anh chưa từng bị ai làm thế bao giờ, anh vừa đau vừa thẹn, cũng không thấy sướиɠ, thậm chí phía trước còn trở nên xìu xuống một chút.
Nhưng Hạ Dư lại như thể biết phải làm sao, cậu nhìn Tạ Thanh Trình sâu xa, ngón tay nhanh chóng bắt chước theo động tác giao hợp ra vào nơi hậu huyệt, đâm vào tới mức Tạ Thanh Trình nhíu chặt mày không ngừng lắc đầu, ánh mắt cậu càng lúc càng tối, ngón tay thấy phía sau hơi thả lỏng một chút, đã nóng lòng khó nhịn đưa vào hai ngón.
Lúc ngón thứ hai nhanh chóng đâm vào, Tạ Thanh Trình càng không chịu nổi, môi dưới của anh đã bị bản thân cắn bật máu, ánh mắt hỗn loạn. Anh là bác sĩ, anh biết giữa đàn ông dùng phía sau làm như thế nào, anh biết với cách làm của thẳng nam lại còn là xử nam như Hạ Dư, hôm nay anh chắc chắn nếm đủ trái đắng.
Ý thức Tạ Thanh Trình tan rã quay đầu vô thức muốn tìm bôi trơn... Sau đó anh trông thấy, trong ngăn kéo Hạ Dư mở ra còn chưa đóng lại có một lọ bôi trơn.
Có điều đó là dùng cho nữ, mà cho dù có là dùng cho nam thì Tạ Thanh Trình cũng không thể mở miệng.
Anh vẫn cần mặt mũi, dù đứng trước tra tấn, đứng trước kí©h thí©ɧ tinh thần mãnh liệt, anh vẫn cần mặt mũi.
Cho nên anh có trông thấy thứ này, sau đó anh cũng rời mắt đi luôn, nâng tay muốn dùng cánh tay bị thương che mắt đi, khó mà đối diện với hình ảnh của cơn ác mộng này.
Ngón tay Hạ Dư đã chen vào ba ngón, nhưng phía sau Tạ Thanh Trình vẫn khô khốc, tuy là trên bao có bôi trơn, nhưng với nam giới mà nói thì vẫn chưa đủ.
Cậu lúc này mới nhớ tới ánh mắt khác thường khi nãy Tạ Thanh Trình nghiêng đầu đi, cậu kéo lại được một tia tỉnh táo trong du͙© vọиɠ mãnh liệt, liếc mắt hạnh qua.
Sau đó cậu trông thấy lọ bôi trơn trong ngăn tủ, phía trên còn có mấy chữ cho nữ dùng đạt cao trào...
Hạ Dư thở dốc mấy hơi, chợt đứng dậy, siết mặt Tạ Thanh Trình quay qua, cũng chẳng nói gì, nhưng hành động này tựa như đối xử với một con điếm, muốn đối phương ngoan ngoãn chờ đợi, đầy vẻ nhục nhã.
Cậu cầm lấy hộp bôi trơn, mở ra, dịch ướt dính chảy trên tay, cậu tự quẹt lên tính khí mang bao của mình, sau đó lại đưa thứ ướt dính đó đâm mạnh vào hậu huyệt Tạ Thanh Trình!
Tạ Thanh Trình kêu lên một tiếng đau đớn, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Ngón tay Hạ Dư thô bạo đâm vào phía sau anh. Loại bôi trơn cho nữ giới này có hiệu quả kí©ɧ ɖụ©, tuy kí©h thí©ɧ với nam giới không mạnh tới thế, có điều tác dụng của lượng nước chảy ra ướŧ áŧ cũng đã đủ rồi, Hạ Dư lần này phát hiện ra rõ ràng ngón tay ra vào nơi hậu huyệt Tạ Thanh Trình đã dễ dàng hơn hẳn rồi, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm lối vào nhạt màu bị tay cậu đâm rút đang hé ra khép lại kia, trong quá trình bôi trơn đâm rút tạo thành tiếng lép nha lép nhép, bên cạnh còn có chất lỏng màu trắng rỉ ra.
Hạ Dư cảm thấy hô hấp mình càng nóng bỏng, phía dưới cứng tới mức không đợi thêm nổi một giây nào, cậu lập tức rút ngón tay ra, có thể nhận thấy bụng dưới Tạ Thanh Trình khẽ run lên, ngón tay rút ra còn vương nước ướt dính.
Cậu chỉnh lại bao, đã lấy tính khí đặt trước hậu huyệt đã mềm mại của Tạ Thanh Trình lần nữa.
"Tạ Thanh Trình." Hạ Dư luôn không nói chuyện chỉ vùi đầu vào làm, lúc này rốt cuộc chịu mở miệng, trong ánh mắt cậu lộ ra ánh điên cuồng, sau đó chính là du͙© vọиɠ nóng cháy không bờ không bến. Cậu đâm đâm nhẹ qυყ đầυ vào hậu huyệt Tạ Thanh Trình, ép chân Tạ Thanh Trình phải quấn lấy eo cậu, sau đó nghiêng người, siết cằm Tạ Thanh Trình lại, "Anh có biết tôi muốn cᏂị©Ꮒ anh không?"
"Con mẹ cậu..."
"Nơi này của anh chưa bị ai cᏂị©Ꮒ chứ? Vậy thì cảm nhận cho rõ vào. Cảm nhận rõ ràng xem anh bị tôi đâm vào làm thế nào, tựa như anh làm vợ của anh trước đây vậy."
Cậu nói xong, đã dồn sức thô bạo đâm mạnh tính khí thô to đặt ngoài huyệt mềm mại ướt dính vào bên trong!
"Á!!!" Tạ Thanh Trình bất ngờ không kịp chuẩn bị, mở to hai mắt kêu lớn một tiếng, cả người run lên.
Hạ Dư cũng thở hổn hển, dịch bôi trơn bị Hạ Dư đâm vào lập tức tràn ra rất nhiều, vang phốc một tiếng trong lúc thân thể hai người giao hợp.
Hai người nhất thời không lên tiếng, trong sóng tình cùng hơi nóng điên cuồng, toàn bộ những chuyện xảy ra đều kỳ lạ, như một giấc mơ hoang đường không thể chịu nổi.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Thói đời này...
Tạ Tuyết là giả, nhưng cậu làm Tạ Thanh Trình ngược lại là thật.
Tạ Thanh Trình tan vỡ hoàn toàn, anh xưa nay luôn là trụ cột trong nhà, giờ khắc này anh lại bị một tên nhóc còn đang đi học dùng tính khí đâm mạnh vào trong, tựa như phụ nữ phải mở lớn hai chân bị đâm vào ra sức làm. Anh thậm chí có thể cảm nhận được dương v*t của Hạ Dư vì kí©h thí©ɧ mãnh liệt trong cơ thể anh mà đập đều đều.
Loại cảm giác này còn làm anh khổ sở hơn cả chết, nhưng tìиɧ ɖu͙© mà tác dụng của thuốc mang tới khiến anh trong một chớp mắt nhận được loại kí©h thí©ɧ gần như là biếи ŧɦái nào đó.
Hạ Dư đâm vào trong, cắn chặt răng, suy nghĩ bản thân cũng có hơi lờ mờ nóng lên.
Cậu trước đó chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ lên giường với đàn ông, cho nên cậu hoàn toàn không ngờ tới làm với thân thể một người đàn ông lại thoải mái tới như thế, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như cơn sóng lật trời ùa vào cậu, xử nam chưa có kinh nghiệm, hơn nữa phía dưới Tạ Thanh Trình còn khít hơn cả phụ nữ, vừa khít vừa nóng, miệng nhỏ mở ra vì tình dược mà nhiệt tình mυ"ŧ lấy cậu bao lấy cậu nghênh đón cậu, nháy mắt cậu đâm vào đã bị miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình mυ"ŧ tới suýt thì không nhịn nổi bắn ra.
Còn cả tiếng rên khàn khàn động tình kia của Tạ Thanh Trình, tuy Tạ Thanh Trình nhất thời không ngờ tới, không thể nhịn nổi bật thành tiếng rên trên giường, lại khiến Hạ Dư bị kí©h thí©ɧ muốn chết.
Cậu chưa từng nghe thấy âm thanh Tạ Thanh Trình bật ra như thế.
Vì để nhận được nhiều kí©h thí©ɧ nhiều phản hồi hơn, Hạ Dư sau khi vào, thoáng thở dốc chốc lát, lại nuốt nước bọt, cúi đầu giữ lấy gương mặt Tạ Thanh Trình: "Bác sĩ Tạ, anh khít quá, vừa khít vừa nóng..."
Cậu vừa nói xong, vừa bắt đầu động eo, biên độ không lớn, là kiểu làm nhẹ nhàng vừa đâm vừa cọ, mông dán chặt vào hai chân Tạ Thanh Trình, mỗi lần đâm vào rút ra cũng không nhiều, chỉ rút một chút, đã chậm rãi đâm vào bên trong, xâm nhập vào đâm rút.
"A... A..."
Tạ Thanh Trình cũng hỗn loạn, anh chưa từng cảm nhận được kí©h thí©ɧ thế này, tác dụng của thuốc làm thân thể anh rất nhạy cảm với thứ tình ái ấy, phản ứng càng mạnh. Vì anh bị Hạ Dư làm nhục, ban đầu không vớt lại được chút ý thức nào, ánh sáng trong hai tròng mắt thất thần tan vỡ lạ thường. Anh gần như thuận theo đâm rút của Hạ Dư bật ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn trên giường trong vô thức.
Nhưng cảm giác xâm lấn lẫn tê dại trong cơ thể càng lúc càng mạnh, Tạ Thanh Trình tỉnh táo hơn chút, anh nhận ra được sự đáng sợ ấy, tiếng rên khàn khàn ngập mùi tìиɧ ɖu͙© vậy mà lại bật ra từ chính miệng mình, nên chợt cắn môi lại, dù thế nào cũng không chịu bật ra nửa tiếng rêи ɾỉ nào nữa.
Hạ Dư cũng nương vào vài tiếng rên trầm thấp ấy của anh là đủ rồi, cậu nghe thấy thanh âm khi bác sĩ Tạ động tình chưa từng bật ra, cậu bị kí©h thí©ɧ, ôm lấy eo Tạ Thanh Trình tăng nhanh tốc độ đâm rút, tàn nhẫn làm nơi mềm mại mυ"ŧ lấy cậu chặt hơn kia.
Nệm rung lên dữ dội.
"Lép nhép lép nhép..."
Tiếng va chạm thân thể cũng vang vọng trong căn phòng ngập hơi thở sung sướиɠ không thấy mặt trời.
Vì tốc độ chậm rãi của Hạ Dư bỗng nhanh hơn hẳn, đâm vào không nhẹ không nặng dồn sức làm Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình lập tức không chịu nổi, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn lộ ra đều đã hỗn loạn tan vỡ, thân thể không ngừng đong đưa theo động tác đâm rút của Hạ Dư.
Hạ Dư đâm anh một lát, nghe thanh âm, vẫn chưa đủ, cậu cúi đầu thở hổn hển, nhìn xuống gương mặt Tạ Thanh Trình, không ngừng kí©h thí©ɧ anh, làm nhục anh: "Không phải anh đứng đắn nhất sao? Hửm? Có vị bác sĩ đứng đắn nào lại để bệnh nhân của mình cᏂị©Ꮒ cho rêи ɾỉ trên giường chứ... Anh rên tiếp đi, giọng anh câu dẫn tôi lắm mà? Có phải anh rất thích bị đâm như thế... Bên trong anh cứ mυ"ŧ chặt lấy tôi này... Anh có tự cảm nhận được không?"
Cậu vừa nói xong, vừa đâm càng hung ác, có mấy lần như muốn chen mạnh cả túi bìu vào trong.
Quá sướиɠ.
Chưa từng cảm nhận được cảm giác quá mức kí©h thí©ɧ tới thế.
Hạ Dư chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ ngập tràn khắp đầu, bên trong Tạ Thanh Trình nóng vô cùng, lại vừa trơn, vừa ướŧ áŧ, trong lúc đâm rút quanh bao phủ đầy dịch trắng, tiếp nước nhóp nhép không ngừng vang lên nhắc nhở việc đâm rút liều chết dây dưa của hai người—— Bọn họ đang làm. Một người đàn ông với một cậu trai trẻ, một mối quan hệ vốn không nên có.
Cậu đang làm anh, điên cuồng, hung ác, ham muốn nóng bỏng khao khát.
Thân thể va chạm thành tiếng bộp bộp, Tạ Thanh Trình nén tiếng thở dốc, lời lẽ dơ bẩn trầm thấp của Hạ Dư, còn có tiếng rung nặng nề cọt kẹt của giường lớn, không ngừng vang vọng khắp phòng.
Hạ Dư làm tới kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, sa vào kí©h thí©ɧ, cảm thấy có gì đó cứng nóng cọ vào bụng cậu, cậu cúi đầu liếc qua xem thử, màu mắt đen thẳm.
Cậu ngừng một chút, trong một nhát hung hăng vùi sâu vào bên trong cơ thể run rẩy mướt mồ hôi của Tạ Thanh Trình, cúi người bên tóc mai hỗn loạn của Tạ Thanh Trình, thấp giọng thở dốc nói: "Anh xem anh bị tôi cᏂị©Ꮒ tới cứng rồi kìa."
"... Tôi đệt mẹ cậu!" Ánh mắt Tạ Thanh Trình hung ác, như thể muốn ăn thịt người, nhưng giọng bật ra lại không vang, khắp cả người anh đều nhếch nhác.
Hạ Dư cắn xuống dưới cổ anh rồi lại đâm anh từng nhát từng nhát chậm rãi dây dưa, tính khí trong bao trắng trơn dính nhớp, đập đều đều theo từng lần đâm rút của cậu, thậm chí có thể cảm nhận được cả mạch gân dữ tợn nổi trên tính khí của thiếu niên, chân Tạ Thanh Trình cũng run lên, trong thân thể có loại kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy siết chặt khiến anh phát điên, anh gần như muốn rêи ɾỉ, nhưng anh lại cứng đầu nhịn lại.
Anh vẫn chưa quên lời anh nói trước đó, người không giống với súc sinh, bởi vì con người có thể tự khống chế trước du͙© vọиɠ.
Anh không khống chế nổi phản ứng sinh lí, nhưng ít nhất anh có thể khống chế lời nói của anh, thanh âm của anh, trái tim của anh.
Ánh mắt Hạ Dư hóa lạnh băng lạ thường, nhưng cũng suồng sã lạ thường: "Anh mạnh miệng như thế, là muốn đêm nay tôi cᏂị©Ꮒ anh tới bắn, đúng không?"
"Cậu cút... Mẹ nó! Ưm!"
Đáp lại anh chính là lực đâm vào mạnh bạo như cầm thú của Hạ Dư, đâm tới mức nước bắn tóe, Tạ Thanh Trình nhất thời không chịu nổi, trước mắt hóa đen từng cơn, Hạ Dư đâm vào mấy chục lần vừa mạnh vừa hung lại vừa nhanh, như không muốn sống, thô bạo vô cùng, Tạ Thanh Trình đến thở cũng ngắt quãng, mà cứ thế lí trí anh sẽ bị làm tới mức tan rã, tầm nhìn hỗn loạn, nửa choáng nửa tỉnh, thân thể như không còn thuộc về anh.
Đen kịt, trước mắt đều là màu đen.
Nhưng cảm nhận trên thân thể lại rất rõ ràng, có thể cảm nhận được hạ thể bị xỏ xuyên điên cuồng, mà nơi nào đó lại bị đâm tạo thành kí©h thí©ɧ khiến anh hận không thể chết quách đi. Còn cả mồ hôi Hạ Dư, chảy theo l*иg ngực nhỏ xuống, rời khỏi thân thể thanh niên không ngừng lay động, từng giọt từng giọt, nhỏ lên bụng dưới Tạ Thanh Trình.
Vừa tê vừa ngứa.
Tan vỡ hết mực...
"Không phải trước đây anh bảo tôi không có tiền thuê anh sao? Giờ thì thế nào? Đừng nói thuê anh, tôi còn đang cᏂị©Ꮒ anh, anh có thấy hài lòng không?"
Trong mơ hồ tiếng thở dốc lẫn với nỗi căm hận cũ của Hạ Dư rơi vào tai anh, sau đó Hạ Dư rút tính khí ra, đổi bao khác rồi lại tiếp tục điên cuồng đâm mạnh bạo vào trong.
Khuôn mặt Hạ Dư cúi sát bên cần cổ mướt mồ hôi của Tạ Thanh Trình, trong lúc va chạm vào bên trong thể xác mềm mại không ngừng, có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể người đàn ông bị cậu cưỡng ép tản ra.
Hạ Dư trong kí©h thí©ɧ mãnh liệt không hề nhận ra mình dùng "hương thơm" để miêu tả mùi hương trên người Tạ Thanh Trình.
Cậu luôn ghét mùi hương của Tạ Thanh Trình, như trang giấy mỏng, thuốc lạnh ngắt, khiến cậu liên tưởng tới bức tường bệnh viện, mùi thuốc sát trùng gay mũi.
Nhưng lúc lẫn với hơi nóng bị cậu cưỡng ép tạo thành, mùi hương ấy như thay đổi, băng tan thành nước, nước hóa thành sương, Tạ Thanh Trình thấm đẫm sương tình, vị bác sĩ luôn hững hờ lạnh nhạt ấy, hóa thành món đồ chơi nhếch nhác run rẩy dưới thân cậu.
Kɧoáı ©ảʍ chinh phục lẫn trả thù, khiến hơi thở trên người Tạ Thanh Trình giống như hóa thành hương hoa anh túc.
Cậu muốn làm Tạ Thanh Trình nhiều lần cả đêm, không còn dáng vẻ bình tĩnh trưởng thành ngày thường, quả đúng là tên nhóc tóc xanh làm bậy, chỉ mới thử một lần đã không thể khống chế nổi.
Tạ Thanh Trình suốt quá trình này gần như chẳng hé răng, ngay cả thở dốc cũng đè nén, môi dưới bị bản thân cắn bật đầy máu——
Thân thể anh đúng là bị thuốc kí©h thí©ɧ nóng vô cùng, nơi bị làm sau đó cũng sướиɠ, sướиɠ tới mức phía trước cũng bị đâm cho cứng, cứng tới bắn.
Nhưng lòng anh lại không thể chịu nổi.
Anh vốn là thẳng nam toxic, còn là thẳng nam toxic bố đời tự cho mình là giỏi, mà tính tình lạnh nhạt, chuyện Hạ Dư làm với anh quả thực còn khiến anh khó chấp nhận hơn cả việc gϊếŧ chết anh.
Lông mi anh cũng ướt mồ hôi, nhìn xuyên qua mồ hôi, trong tầm nhìn mơ hồ là thân hình cao lớn của thanh niên—— Có lẽ vì để thêm nhục nhã, đêm nay, tới trên chiếc giường lớn này, mãi đến bây giờ, quần áo Hạ Dư cũng chưa cởi, chỉ kéo mỗi khóa quần jean xuống.
Cậu trai trẻ quần áo chỉnh tề, mà người đàn ông chẳng có lấy một sợi chỉ.
Bỗng điện thoại vang lên, làm Hạ Dư ngạc nhiên.
Hạ Dư nghiêng người lấy điện thoại, nhìn tên người gọi, dùng giọng khàn khàn tiếp máy.
"Alo."
"Sao chưa ngủ đi." Điện thoại là Hạ Kế Uy gọi tới.
"Không ngủ." Hạ Dư vừa dùng sức đâm người đàn ông dưới thân, vừa trầm thấp trả lời điện thoại cha cậu.
"Vết thương sao rồi?"
"... Ổn cả rồi."
"Cha với mẹ con mấy hôm nữa quay về, giờ không về sớm được, con nhớ về nhà mà ăn cơm, đừng có la cà một mình bên ngoài đấy."
"... Ừm."
Hạ Kế Uy dừng một chút, hỏi: "Muộn thế rồi, con về nhà chưa?"
Hạ Dư: "..."
Cậu đương nhiên không bảo với Hạ Kế Uy, cậu không về nhà, cậu đang ở trên giường với một người đàn ông lớn hơn cậu mười ba tuổi trong hội sở. Hơn nữa người đàn ông ấy còn là Tạ Thanh Trình. Mà suy nghĩ này hiện lên trong đầu khiến cậu thấy kí©h thí©ɧ, tính khí vốn đã rất cứng nóng lại thô to thêm mấy phần, cắm trong miệng nhỏ của Tạ Thanh Trình, thong thả dồn sức đâm sâu vào bên trong từng chút từng chút, đâm tới mức người dưới thân cậu tới ngón chân cũng căng chặt lại. Trên mặt Tạ Thanh Trình mướt mồ hôi, nhưng giọng chẳng chịu bật ra lấy một tiếng nào.
Hạ Dư vừa làm anh, vừa trầm thấp nói: "Chơi mà, với bạn."
"Ồ." Hạ Kế Uy nói, "Vậy con về sớm chút, muộn lắm rồi."
"Đừng có chen chúc với mấy tên không đứng đắn, bớt để kẻ khác làm hư con."
Hạ Dư không áp chế được kí©h thí©ɧ mà nén tiếng thở dốc đâm sâu vào trong—— Cậu cảm thấy chậm rãi làm thế này quá giày vò người khác, không cản được khát khao trong lòng cậu, vì thế cậu mở loa ngoài điện thoại, ném qua một bên. Sau đó bế Tạ Thanh Trình lên, bế tới cạnh giường, mình thì xuống dưới giường, đè xuống ngay bên mép giường, đâm rút gần như tàn nhẫn làm Tạ Thanh Trình ý thức đã sắp tan rã, vừa đáp lời Hạ Kế Uy, vừa dùng sức từng chút từng chút muốn ép Tạ Thanh Trình bật tiếng rên khỏi miệng.
Tạ Thanh Trình bị đâm tới lắc qua lắc lại, giường lớn cũng rung lên theo, phát tiếng kẽo kẹt trầm đυ.c.
Hạ Kế Uy không để ý, hoặc là ông vốn không cảm thấy rằng Hạ Dư sẽ có vấn đề gì về mặt sinh hoạt được, vì thế vẫn nói chuyện với Hạ Dư như cũ.
Hạ Dư chẳng tâm trí đâu mà nghe, thi thoảng ừ một tiếng đáp lại ông cho có lệ, sau đó cúi người hôn bờ môi mỏng của Tạ Thanh Trình, mυ"ŧ lấy, vừa liều chết đâm sâu vào trong, tạo thành tiếng giường kêu trầm đυ.c, vừa hôn môi ướŧ áŧ, tiếng nước ướŧ áŧ vọng vào trong màng nhĩ.
Tạ Thanh Trình rốt cuộc không nhịn nổi, mở to mắt, ngập tràn phẫn nộ nhìn cậu, vô cùng căm hận, thấp giọng nói: "Hạ Dư..."
Hạ Dư không ngờ anh thật sự dám lên tiếng, hơi nâng người dậy, che kín mũi miệng Tạ Thanh Trình, ánh mắt hung ác, lại đề phòng nín thở.
Hạ Kế Uy quả nhiên hơi khựng lại: "Bạn con à?"
"Dạ."
"Ai thế?"
"... Cha không biết đâu."
Hạ Kế Uy bị lừa gạt cho qua, Hạ Dư hung dữ nhìn chằm chằm gương mặt Tạ Thanh Trình, vẻ mặt như hổ như sói, giận dữ còn lớn hơn cả du͙© vọиɠ. Cậu cẩn thận quan sát Tạ Thanh Trình từ trên xuống, toàn bộ cơ thể này đã bị mình để lại dấu vết, thậm chí ngay cả gương mặt cũng bị bản thân ác ý quẹt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ướt dính của nam giới lên.
"Vậy cha à, nếu không còn chuyện gì để nói nữa thì con cúp máy nhé. Sẽ về ngay thôi."
"Được rồi."
Điện thoại tắt, màu mắt Hạ Dư cũng tối sầm đi, cậu siết mạnh lấy mặt Tạ Thanh Trình, nói: "Anh gan nhỉ?"
Tạ Thanh Trình cắn răng, giọng khản đặc kỳ cục, lại vẫn hung ác lạnh băng: "Là tự cậu coi thường đấy chứ."
Bác bỏ lẫn nhục mạ như thế, đổi lại là Hạ Dư túm tóc anh, kéo anh từ mép giường vào giữa giường, tự mình leo lên giường, ôm lấy eo anh cưỡng ép anh nằm quỳ úp sấp xuống, sau đó cánh tay Hạ Dư vòng qua ôm lấy eo anh, một tay chống xuống làm đệm hơi lõm, một tay siết chặt lấy eo anh, siết thành một vùng xanh tím, cậu phủ lên người Tạ Thanh Trình, bắt đầu va chạm điên cuồng vì trả thù. Tạ Thanh Trình muốn bò về phía trước, lại bị cậu thô bạo túm tóc kéo lại, lực mạnh hơn hẳn bất cứ lần nào trước đó.
Tạ Thanh Trình chỉ cảm thấy cả người như vỡ vụn, rời rạc, chân mềm nhũn gần như không thể nào trụ nổi, trước mắt hóa đen từng cơn, anh cảm thấy tay Hạ Dư vòng qua ấn lên bụng anh, sau đó dán vào bên tai anh vừa thở dốc vừa mắng: "Miệng vẫn cứng vậy à? Nếu anh muốn bị cᏂị©Ꮒ chết thì anh cứ việc nói thẳng! Tuy tôi cảm thấy đàn ông ghê tởm, nhưng chỉ cần anh muốn, tôi sẽ thỏa mãn anh."
Tạ Thanh Trình đau tới mức nói không nên lời, nằm giữa đệm giường lộn xộn da^ʍ mĩ, dây trói tay anh đã được Hạ Dư tháo lỏng, nhưng thật sự không có sức đâu mà giãy, mu bàn tay khom lại hơi nâng lên, chỉ đành siết lấy ga trải giường nhăn nhúm.
Bỗng dưng, bàn tay ấy bị Hạ Dư giữ lại, tay cậu chồng lên tay anh, như thể muốn trấn giữ anh mãi mãi, mười ngón đan xen, kề sát đệm giường.
Mồ hôi trên người thanh niên nhỏ xuống, rơi xuống lưng Tạ Thanh Trình, làm bỏng tấm lưng chằng chịt vết thương, như nhỏ nến.
Tạ Thanh Trình vừa đau vừa sướиɠ, ngón chân hơi co lại, anh có thể cảm nhận được thứ tinh lực không phải con người của Hạ Dư làm anh nửa tiếng cũng sắp muốn bắn luôn rồi, cuối cùng vừa muốn bắn ra, chợt cảm nhận được tính khí cứng nóng cách một lớp bao trong cơ thể anh đang đập đều đều nguy hiểm, vừa trướng vừa nóng, gần như thành bàn ủi trong lúc Hạ Dư ra sức đâm vào, đâm rút tới tận bụng anh, khiến anh sinh ra ảo giác bụng mình sắp bị đâm xuyên luôn rồi.
"A... A a... A!"
Cuối cùng anh hoàn toàn mất lí trí, không nhịn được bật tiếng rên khàn khàn, tác dụng của thuốc khiến thân thể anh nhạy cảm lạ thường, anh không thể khống chế nổi mà mυ"ŧ lấy siết chặt thứ đó dù cho tâm lí anh có bài xích tới đâu, tính khí ấy cũng khiến cơ thể anh có kɧoáı ©ảʍ điên cuồng gần như đáng sợ, ướŧ áŧ siết lấy nó, cảm nhận mạch đập thình thịch của nó.
Cuối cùng Hạ Dư thở dốc nặng nề áp sát vào người anh, hung ác đẩy mông về phía trước, gần như chen cả túi bìu vào bên trong, bắn ra từng dòng từng dòng, lúc cậu bắn vào trong bao, anh cũng bị một nam sinh làm phía sau tới mức bắn ra.
Anh thở hổn hển, cặp mắt tan rã, cả người toàn mồ hôi, cuối cùng trong sự đâm rút lẫn phát tiết mãnh liệt như thế, bị làm tới ngất lịm.