Chớp mắt lại qua một tuần.
Cuối tuần này, Tạ Thanh Trình không ở đại học y—— Anh phải quay về căn nhà cũ ở nội thành Hỗ Châu xem thử.
Hai anh em bọn họ bắt đầu học đại học, căn nhà cũ thường xuyên không có người ở, dù thế nào đi nữa thì nam nữ cũng khác biệt, căn nhà nhỏ còn chưa đầy bốn mươi mét vuông mà để cho cả Tạ Thanh Trình lẫn Tạ Tuyết chung sống cũng có chút xấu hổ.
Có điều bởi vì quan hệ của anh với hàng xóm cũng rất tốt, dì Lê yêu thương bọn họ như mẹ ruột, cho nên hai anh em bọn họ cũng thường xuyên về thăm, ăn với dì Lê một bữa cơm, nán lại hai ngày.
Gần đây có quá nhiều chuyện đổ lên đầu Tạ Thanh Trình, lâu lắm rồi chưa về nhà, vì vậy gọi điện cho Tạ Tuyết.
“Cuối tuần qua nhà dì Lê nhé, anh lái xe tới đón em.”
Không ngờ Tạ Tuyết lại bảo: “Đêm hôm trước em đi ngang qua nơi đó, đã vào thăm dì ấy rồi.”
“… Sao em không nói cho anh biết.”
“Em——” Tạ Tuyết làu bàu quanh quẩn, “Em không có gì làm nên đi dạo thôi mà.”
“Từ Hỗ Đại tới hẻm Vũ Hạng em phải đổi chuyến tàu ba lần, hơn nữa gần nơi ấy cũng chẳng có cửa hàng nào là lớn, em đi dạo ở đâu?”
“Thì, thì là vậy đó.”
“Tạ Tuyết, em đừng có mà nói dối anh.” Giọng điệu Tạ Thanh Trình vô cùng lạnh lùng, “Có phải gần đây em có chuyện gì gạt anh không?”
Tạ Tuyết ấp úng cả buổi không nói nên lời, cuối cùng dứt khoát bối rối “Á…” một tiếng.
“Anh ơi, điện thoại em hết pin rồi.”
“Tạ Tuyết!”
“Thật sự hết pin rồi ạ, em cúp máy nhé, anh tự đi đi nha, cuối tuần em có việc bận rồi, nhớ hỏi thăm dì Lê hộ em nữa, bái bai!”
Tạ Thanh Trình còn định nói thêm gì nữa, đáp lại anh là tiếng tút tút báo máy bận.
… …
Tạ Thanh Trình tắt cuộc trò chuyện, mặt lạnh lùng quăng điện thoại lên bàn, ra ban công ký túc xá, lòng phiền muộn hút hết một điếu thuốc.
Tạ Tuyết không đi, anh vẫn phải quay về.
Không chỉ mỗi việc thăm dì Lê, còn phải dọn dẹp phòng một chút. Tuy không hay có người ở, nhưng dù sao đó cũng là căn nhà chính của anh và Tạ Tuyết.
Vì vậy tối thứ sáu sau khi kết thúc buổi học, Tạ Thanh Trình dọn ít đồ cá nhân, ngồi tàu điện ngầm quay về hẻm Vũ Hạng.
Khu ấy là một trong số ít nơi ở nội thành không bị dỡ bỏ hay phải di dời đi nơi khác, vẫn là khu được xây nên cho thuê tạm năm ấy, màu gạch đỏ sậm, viền bên trắng phấn, chính phủ mỗi năm đều cấp tiền cho tu sửa lại đẹp hơn, nhưng vẫn không sửa sang lại được số phận nàng mỹ nhân độ tuổi xế chiều. Dây phơi quần áo giăng khắp nơi như son phấn chẳng thể che khuất nếp nhăn, những mảng sơn bong tróc như lớp son phai màu, mấy căn nhà nhỏ xen vào giữa mấy toà nhà hiện đại cao rộng tráng lệ, khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới mấy cụ bà ngồi giữa đám trẻ đang chụp ảnh rất có nét đặc trưng của thời đại.
Tạ Thanh Trình bước vào con hẻm, một vài chú bác đang thu dọn quần áo vào, thấy anh, chào hỏi với anh——
“Thầy Tạ, về rồi đấy à?”
“Bác sĩ Tạ ăn gì chưa? Nhà chú mới luộc ngô còn chưa ăn hết, lát nữa lấy cho chú mày mang về nhé…”
Tạ Thanh Trình đáp lời bọn họ, sau đó nghiêng người rẽ vào trước cửa căn nhà đỗ đầy xe đạp, tiến vào cổng sân nhà mình.
Hàng xóm cũ nhất đều gọi anh là Tiểu Tạ, sau này Tạ Tuyết lớn, miệng ngọt hơn hẳn anh, lúc nói chuyện với người khác cũng thường xuyên so sánh với anh, rồi dùng xưng hô “Tiểu Tạ” vô cùng thân mật này gọi cô em gái, mà anh hơn phân nửa là bị họ gọi bằng giảng viên Tạ, bác sĩ Tạ khách khách sáo sáo.
Vị trưởng bối duy nhất không gọi anh bằng tên nghề nghiệp, là dì Lê.
“Ồn ồn ào ào, muốn chết à, nửa đêm nửa hôm rồi——“
Gõ cửa nửa ngày, cánh cửa hồng chống trộm nho nhỏ vẫn không mở, nhưng lại khiến chú Tiết tầng trên mở cửa sổ, miễn cưỡng thò cái đầu tóc lưa thưa ra, mắng một nửa, nhận ra người đứng phía dưới, chú Tiết ngừng phun nước miếng.
“Ồ, hoá ra là bác sĩ Tạ về rồi à.”
“Chú Tiết ạ, dì Lê đâu rồi chú?”
“À à à, bà ấy mấy hôm trước mới gặp Tiểu Tạ, cảm thấy chú mày chắc không quay về theo sớm vậy đâu, nên sáng nay bà ấy qua chỗ chị em của bả rồi.”
“Tới chỗ bạn của dì ấy ạ?” Tạ Thanh Trình hơi nhíu mày.
“Đúng rồi, ôi, chú mày cũng không phải không hiểu tính dì Lê, ở một mình sắp phát điên rồi, đã lớn tuổi còn hâm hâm mặc sườn xám với mấy chị em làm đỏm gì đó, chơi vui lắm. Chắc khoảng hai ngày này cũng chưa về đâu.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Thế bác sĩ Tạ ăn cơm chưa?” Chú Tiết lảm nhảm xong, liền đón tiếp Tạ Thanh Trình, “Chưa ăn thì lên đây ăn với chú này.”
Tạ Thanh Trình xưa nay không khách sáo với hàng xóm: “Ăn gì ạ?”
“Ăn xoài á.” Chú Tiết giơ rổ xoài chín mềm qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, trong tay cầm một quả xoài to vàng óng đã bóc vỏ.
Tạ Thanh Trình: “…”
Ông chú vui tính trông thấy sắc mặt anh, cười khà khà, mấy sợi tóc lưa thưa bay trong gió: “Nhìn chú mày kìa, nhìn chú mày kìa, nghiêm nghị, mày nhíu chặt, ha ha ha ha ha, mắc cười quá đi mất.”
Tạ Thanh Trình: “… Thôi, chú tự ăn đi, cháu về nhà.”
Dứt lời đẩy cửa vào nhà mình.
Trong nhà chia thành hai gian, dùng chiếc rèm màu xanh đơn giản ngăn cách ở giữa, chỗ của Tạ Tuyết dựa vào bên cửa sổ có thể trông thấy phong cảnh bên ngoài, tuy rằng không gian nhỏ hẹp, có điều cửa sổ có đặt mấy chậu cây cảnh nhỏ đáng yêu, còn có mấy bông hồng đang nở rộ. Giường là chiếc giường công chúa anh đổi cho cô lúc vào sơ trung, trên đó bày đủ loại gấu bông rực rỡ và gối ôm, bức tường bên cạnh còn dán đầy ảnh những minh tinh đã phai màu.
Tạ Thanh Trình vắt áo khoác của mình lên giường, ngón tay thon dài luồn vào nút thắt cà vạt, nới lỏng, cho dễ thở.
Giường anh đặt cạnh cửa, cũng chỉ dùng rèm che, anh ở chẳng để ý nhiều, là chiếc giường gỗ kiểu cũ mà cha mẹ anh đã sử dụng cho tới tận giờ, chủ nhà cam kết chân thật, dùng suốt ba mươi năm tận tuỵ bầu bạn với mưa gió, vẫn rất chắc chắn bền vững.
Bận cả một tuần, Tạ Thanh Trình rất mệt mỏi, anh rót nước uống thuốc, nằm trên giường ngủ một lát, lúc tỉnh dậy, sắc trời đã tối đen.
Dì Lê không ở, anh cũng lười ăn cơm đàng hoàng, vì thế lấy điện thoại ra tuỳ tiện gọi ít đồ ăn ngoài.
Gọi xong còn chưa còn chưa thoát khỏi trang đó, tin nhắn Wechat đã nhảy ra.
Hạ Dư: “Anh ở đâu thế?”
Tạ Thanh Trình lười trả lời.
Tin nhắn thứ hai lại nhảy ra: “Tôi tới đại học y tìm anh, không tìm thấy anh đâu hết.”
“…”
Tạ Thanh Trình mệt tới mức chẳng buồn gõ chữ, có thể gõ ngắn bao nhiêu thì gõ đáp lại: “Nhà.”
Hạ Dư ngược lại lắm lời mà chẳng đòi tiền: “Anh ở nhà? Anh về nhà rồi hả? Tạ Tuyết có đi cùng anh không?” Vẫn quấn chặt lấy người ta, một khi quay về khu vực an toàn, đã hoàn toàn thả lỏng rồi sẽ rất khó lập tức vặn căng dây cót.
Tạ Thanh Trình chính là thế, anh nằm trên chiếc giường kiểu cũ, nới lỏng cà vạt và cởi hai cúc trên cùng của sơ mi, cả người lười biếng mềm nhũn, ngay cả tay cũng lười động, gửi thẳng voice chat, giọng có chút khàn khàn mệt mỏi: “Cậu có thấy cậu phiền không vậy, em ấy không ở với tôi, cuối tuần rồi, còn tìm tôi làm gì? Cũng chẳng có sữa cho cậu uống đâu, tự ra ngoài mà mua, còn cần người đi cùng nữa?”
Bình thường anh nói chuyện với Hạ Dư chưa tới mức gắt như thế.
Chủ yếu là vì lúc trước bị Hạ Dư phát hiện anh ăn gian, anh có hơi mất mặt, lại chưa nghĩ ra nên làm hoà với nhau thế nào, nên suốt cả tuần cũng chưa đi kiếm nhóc quỷ.
Giờ Hạ Dư chủ động chọc vào anh, anh cũng phát cáu, không muốn quan tâm tên điên này.
Tên điên quả nhiên im lặng một hồi lâu.
Sau đó lại nhắn tin tới.
“Tôi hơi chán.”
Tạ Thanh Trình tiếp tục nói không chút gợn sóng: “Chơi với bạn học của cậu ấy.”
Tin nhắn chữ: “Tôi muốn tới tìm anh.”
“Cậu nghe không hiểu tôi nói gì hả Hạ Dư? Tôi cuối tuần, muốn nghỉ ngơi, hơn nữa tôi đang ở nhà của mình, dù cho trước đây cậu đã tới mấy lần nhưng cũng chẳng nhớ đường.” Tạ Thanh Trình bực bội từ chối cậu, nhưng có lẽ vì đang nằm ngửa trên giường, người lại mệt, không khỏi mang chút giọng mũi nhè nhẹ.
Hạ Dư lại gửi về một tin nhắn: “Anh yên tâm, tôi nhớ rõ lắm.”
Tạ Thành Trình: “…”
Cũng đúng, nếu không sao mà là học bá được.
“Cậu đừng tới đây, không rảnh đâu mà tiếp cậu, trừ phi cậu lại bệnh nữa. Cậu bệnh nữa à?”
Tin nhắn chữ: “Không bệnh.”
“Thế đừng có tới.”
Sau đó lại gửi một tin nhắn nữa tới: “Lần trước anh thua tôi, tôi còn chưa nhắc tới yêu cầu với anh phải không?”
Tạ Thanh Trình hai mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà, ánh xanh màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt anh, hoá thành tử khí nặng nề: “… Hạ Dư cậu rốt cuộc muốn thế nào.”
Lúc này tin nhắn của đối phương không đáp lại ngay, tựa như đang nghĩ.
Ngay khi Tạ Thanh Trình mất hết kiễn nhẫn chuẩn bị ném điện thoại đi ngủ tiếp, Hạ Dư lại gửi một tin nhắn tới, lần này thế mà là voice chat luôn, giọng nói thanh niên kia đang trong tình trạng trầm ấm hay nhất, từng từ cô đọng.
Nhưng mà lời nói ra cũng chẳng biết xấu hổ gì cả.
“Tôi không bệnh, nhưng tâm tình không ổn lắm, thấy ở trước mặt người khác cũng phải giả vờ, quá mệt, nhưng ở trước mặt anh thì không cần, nên tôi tới tìm anh giải sầu thôi.”
“… Tôi là sân chơi chắc? Cậu không có việc gì thì tìm tôi giải sầu?” Tạ Thanh Trình có hơi nổi giận với giọng nói dễ nghe này, “Hạ Dư, cậu có chướng ngại tâm lí gì à, lúc trước trốn tôi còn nhanh hơn cả chó cơ mà, kết quả lần trước cho cậu được chút ngon ngọt, cậu giờ tự mình đuổi tới tận đây, sao thế, còn tính làm gì?”
Hạ Dư kỳ thật cũng không biết sao mình lại thế này.
Có lẽ lúc trước ánh mắt luôn dõi theo Tạ Tuyết, trong lòng mãi tồn tại một chút mong chờ.
Giờ không còn loại chờ mong này nữa, tầm mắt cậu cũng không muốn trông thấy Tạ Tuyết, vì thế cậu đành chọn cách rời tầm mắt đi, trong mờ mịt vô thố, cậu rốt cuộc phát hiện Tạ Thanh Trình là đối tượng cậu có thể giải sầu mở lòng tốt nhất—— Tạ Thanh Trình rất hiểu cậu, hơn nữa…
Hơn nữa đôi mắt Tạ Thanh Trình ít nhất cũng giống với Tạ Tuyết.
Cậu trông thấy, cho dù biết là giả, cũng có chút an ủi. Huống chi cảm giác Tạ Thanh Trình thua cậu cũng rất thú vị, là thứ mà cậu không đoán ra được trước đó, cũng chưa từng tưởng tượng tới.
Có lẽ Tạ Thanh Trình nói đúng, cậu có chút nghiện.
Nhưng mà cậu không ngờ tới chính là, cậu chờ Tạ Thanh Trình lại sai bảo cậu lần nữa, mà chờ trái chờ phải cũng không chờ được. Qua một tuần, không khỏi có chút phiền muộn, nên tối nay mới hạ mình nhân nhượng gửi cho anh một tin nhắn như thế, hơn nữa sau khi Tạ Thanh Trình từ chối lần nữa, lạnh mặt không nhịn được gửi voice chat cho anh, mong rằng đối phương có thể nghe ra vẻ hờn dỗi trong giọng nói của mình.
“Giờ tôi cứ tới đó.”
Tạ Thanh Trình bực bội ném thẳng điện thoại vào tường, đoạn voice chat thiếu đòn kia của Hạ Dư vẫn còn vang vọng trong căn phòng cũ chật chội——
“Anh cả tuần không tới tìm tôi, không phải là sợ rồi đó chứ.”
Tạ Thanh Trình thở dài: “Tôi mẹ nó sợ cậu cái quỷ gì.”
Hạ Dư là người nói là làm, bảo tới cũng tới thật, Tạ Thanh Trình vốn chỉ cho rằng cậu nhớ không rõ vị trí tìm nhầm người khác, nhưng lúc cánh cửa chống trộm cũ không nhanh không chậm bị gõ lên, Tạ Thanh Trình biết, trông mong IQ của Hạ Dư tụt giảm còn không bằng mong Hạ Dư đi trên đường rơi xuống hố đang thi công còn nghe thực tế hơn.
“Cốc cốc cốc.”
“…” Tạ Thanh Trình mệt tới mức xuống tay tắt nguồn máy, vẫn chẳng buồn đứng dậy.
Hạ Dư phát huy toàn bộ phẩm chất tốt đẹp kính già yêu trẻ của sinh viên đại học, văn minh lễ phép, không thúc giục, chẳng rời đi, Tạ Thanh Trình không bò dậy khỏi giường nổi, cậu cũng cách một lúc, sẽ không nặng không nhẹ nâng ngón tay gõ vài cái lên cửa.
Cậu thậm chí còn chả sốt ruột.
Cậu không sốt ruột, chú Tiết trên lầu gừng càng già càng cay mà tai lại thính đã nóng nảy, ông chú đẩy cửa sổ ra: “Gõ gõ gõ! Gõ lâu thế rồi cũng không hỏi một câu có ai không! Ủa? Thằng nhóc mày lạ thế, tới tìm ai à. Đến tham gia tình nguyện phường, an ủi ông lão cô độc hả?”
… …
Thật mẹ nó mất hết cả thể diện.
Tạ Thanh Trình cô độc nằm trên giường giả chết bị ép đứng dậy, mở cửa chống trộm ra, hô với tầng trên một câu: “Không có gì đâu chú Tiết, là người quen của cháu thôi.” Vừa kéo áo thanh niên đang đứng bên ngoài vào, qua cánh cửa mở hờ lôi thẳng người ta vào trong nhà.
“Cậu vào đây cho tôi.” Cửa chống trộm cũ cọt kẹt đóng rầm lại phía sau hai người họ, chữ “Phúc” dán trên cửa vì lực quá mạnh, còn rung rung lệch đi mấy tấc.
Tạ Thanh Trình đen mặt đẩy Hạ Dư vào tường.
“Cậu muốn làm gì.”
Hạ Dư đứng dựa vào tường, trên người nhàn nhạt có hương nước giặt thơm ngát, còn có hơi thở của chàng trai trẻ tuổi phơi dưới ánh nắng mặt trời lâu ngày tản ra, mùi hương của thanh xuân nồng nàn.
Mùi hương này áp tới từng bước, hoà lẫn với mùi thuốc lá trong căn phòng nhàm chán lạnh lẽo của Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư nhướng mày, dựng thẳng ngón tay chỉ lên tầng: “Không phải người ta bảo rồi à? Tôi tới an ủi ông lão cô độc.”
Nói xong lách qua Tạ Thanh Trình chặn trước người, tạch một tiếng mở sáng đèn trong nhà, động tác nước chảy mây trôi lưu loát, thằng nhóc này căn bản không có chút vẻ gì là tình nguyện viên cả, tự nhiên không coi mình là người ngoài.
Đáng giận nhất là sau khi dạo quanh nhà một vòng, vị đồng chí tình nguyện viên này thế mà còn quay đầu lại, rất lễ phép đưa yêu cầu với “ông lão cô đơn” được cậu an ủi.
“Anh Tạ à, em thấy hơi đói rồi, anh có gì cho em ăn được không vậy.”
Tạ Thanh Trình phiền muốn chết, nâng tay vuốt tóc rủ xuống trước trán của mình lên: “Cậu đi mà uống sữa ấy.”
“Anh có sữa cho em uống hả?”
“…” Tạ Thanh Trình nổi giận lấy sữa từ vali của mình ra cho cậu.
Hạ Dư liếc qua: “Sữa này tiệt trùng chưa đủ, em chưa từng uống hãng này bao giờ.”
“…”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình như dao, môi mỏng như sương: “Vậy thiếu gia cậu muốn uống gì? Có cần tôi đây tìm người dẫn cậu tới nơi sản xuất không?”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường: Một câu mà mỗi người thích
Tạ Thanh Trình: Học cách bình tĩnh.
Hạ Dư: Toàn bộ những thứ đáng tin mà Tạ Thanh Trình đã dạy cậu.
Tạ Tuyết: Lại thêm một ly.
Trần Mạn: Đêm nay không tăng ca.
Tác giả tầm thường: Hả? Con đường hỏng này mà cũng muốn cản Wuling Hongguang của tôi?