Tần Hạo thật sự là hồ ly chín đuôi, hồ ly chín đuôi thích ăn tim người sao?
Tôi thay quần áo rồi nhảy ra khỏi giường, bật máy tính lên, run rẩy và bắt đầu tìm đủ đồ vật để trừ tà.
Máu chó đen, máu gà trống, rắc gạo nếp, kiếm gỗ đào, đồng tiền Ngũ đế, thánh giá...
Tôi không thể ngồi yên chờ ch.ế.t, tôi phải tự cứu chính mình!
Chẳng bao lâu, những người bạn cùng phòng lần lượt tỉnh dậy.
"Bảo Châu, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?"
Tôi không nói gì, vùi đầu lao ra khỏi ký túc xá, tôi sắp ch.ế.t đói đến nơi rồi, dù gì trước khi ch.ế.t cũng phải làm một con ma no.
Lúc xếp hàng đợi mua bánh bao, tôi gặp một người không ngờ tới, tên đầu gấu Châu Mãnh, bạn thân của Tần Hạo.
Bạn của yêu quái cũng là yêu quái à?
Tôi run rẩy nghiêng người sang một bên, Châu Mãnh nhìn thấy tôi, mắt sáng lên:
"Lạc Bảo Châu, cậu cũng đi mua bánh bao à?"
Làn da màu lúa mì của Chu Mạnh sáng lên dưới ánh nắng, cả người trông khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Một chàng trai rực rỡ như ánh nắng như vậy không thể nào là quái vật được, đúng không?
"Châu Mãnh, hôm nay không phải lên lớp, mình đi chùa Vạn Phật tham quan một chút được không?"
Châu Mãnh hiển nhiên có chút kinh ngạc:
"Cậu muốn rủ tôi đi chơi á?"
Tôi lo lắng gật đầu, nếu như cậu ấy có thể an toàn đi vào chùa, thì chắc cậu ấy không phải là yêu quái đâu nhỉ?
Nói cho cùng thì yêu quái không thể đặt chân vào chùa được mà, bởi vì trong chùa có Bồ Tát.
Châu Mãnh do dự một chút, sau đó cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng toát.
"Được, khi nào thì đi?"
"Bây giờ.”
Chùa Vạn Phật rất gần đây, chỉ cách chừng mười phút đi xe buýt.
Châu Mãnh hình như chưa từng tới đây, cứ như một đứa bé tò mò nhìn khắp xung quanh.
Tôi dẫn cậu ấy vào chánh điện, điện Quan Âm, điện Thiên Phật...
Châu Mãnh đi tất cả các điện, cuối cùng chúng tôi còn xin một quẻ ở miếu Tài Thần nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Châu Mãnh chắc chắn không phải yêu quái rồi, cậu ấy chỉ là một học sinh bình thường như tôi mà thôi.
Tôi thần bí kéo Châu Mãnh đến một nơi hẻo lánh không người:
"Châu Mãnh, tôi nói cho cậu một bí mật nhé."
Chu Mạnh vểnh tai lên.
"Tần Hạo không phải người."
Châu Mãnh sửng sốt.
Tôi kiễng chân lên, lấy tay che miệng nhỏ giọng nói:
"Tần Hạo, anh ta là yêu quái đó, anh ta có đuôi!"
Châu Mãnh nhướng mày:
"Đuôi? Là đuôi như thế này à?"