Chương 14
Toby đứng lên, rồi lại ngồi xuống, tận hưởng cảm giác của mình. Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, rồi lại đứng dậy. Anh quay lại để ngưỡng mộ những đường nét của nàng. Nàng thật đẹp, dài và hoàn hảo với lớp da phủ trơn nhẵn. Anh liếc sang người chị em của nàng và thở dài thích thú.
Đó là những chiếc ghế sofa đẹp nhất trên thế giới.
Hai chiếc ghế vừa được chuyển tới cách đây một giờ, bởi một chiếc xe tải màu trắng có son hàng chữ CONRAN[12] bên sườn. ([12] Chuỗi cửa hàng đồ nội thất cao cấp ở Anh.) Hai ghế sofa màu xanh tím than thẫm như đêm tối và màu cà phê sữa bằng da bê trị giá sáu ngàn bảng. Anh đã không định vung tay đến thế với món thừa kế của Gus để mua ghế. Anh đã định sẽ chỉ tiêu khoảng một ngàn bảng, một cách khôn ngoan nhất, ở quầy giảm giá để mua cái ghế nào đó thuận tiện và bền. Anh chỉ định đi tới cửa hàng Conran để tìm cảm hứng, như kiểu đi thăm bảo tàng hoặc phòng triển lãm tranh, mà không có ý định mua. Rồi thì một cô gái trẻ rất dễ chịu trong bộ vest màu đen tới gần anh trong khi anh đang xem các món hàng. Và cô gái thật là duyên dáng, thật là hữu ích đó đã khiến anh cảm thấy mình thô lỗ quá nếu không chấp nhận để cho cô hỗ trợ. Vả lại, cảm giác thật là khác thường khi biết rằng một lần trong đời anh có thể mua được thứ gì đó đắt tiền và anh muốn được thưởng thức điều đó một cách toàn diện.
Khi ấy, chúng không có vẻ là đắt quá, ở trong một bối cảnh mà mọi thứ đều đắt tiền cả. Chúng cũng là hàng giảm giá, bớt được khoảng hai lăm phần trăm. So với một số ghế sofa khác thì trông chúng cũng rởm. Nhưng bây giờ khi chuyển chúng về nhà, nhìn sự tương phản giữa chúng và những tấm thảm dệt tồi tàn, cái bàn nước mua ở cửa hàng từ thiện, thì anh cảm thấy mình hơi ngu ngốc. Sáu ngàn bảng. Anh có thể mua hẳn trang bị cho hai phòng tắm mới, hoặc một cái bếp mới tinh. Anh có thể trả tiền cho ai đó đến và trang trí lại toàn bộ ngôi nhà. Anh có thể trải thảm lại toàn bộ sàn và lắp máy nước nóng mới. Nhưng rồi, anh nghĩ, liếc nhìn hai chiếc sofa một cách âu yếm, cái yếu tố khiến người ta phải ồ lên đâu có nằm trong một căn bếp rẻ tiền hay lớp thảm mới. Cảm hứng đâu ra? Những chiếc sofa này như lời thông báo sự tái sinh của căn nhà, tạo ra bước ngoặt về phong cách và thẩm mỹ. Những chiếc sofa này là những rễ mầm.
Toby nghe tiếng mở cửa trước và có tiếng bước chân sau lưng anh. Anh bỗng dưng cảm thấy bối rối, bị bắt quả tang với hai chiếc ghế sofa. Anh cố gắng mà không đạt, tạo cho mình một tư thế tự nhiên, và, một giây sau, khi Ruby bước vào, anh đang ngồi bên mép bàn nước, đọc tờ tạp chí Reveal.
“Ồ,” anh nói, “em đấy à.” Anh đứng dậy và để tờ tạp chí rơi xuống sàn.
“Ồ... Chúa... tôi.” Cô đã nhìn thấy ghế sofa. “Ồ, Chúa ơi,” cô nhắc lại, tiếng gần hơn để ngắm nghía. “Cái gì thế này?”
“Ghế sofa mới,” anh nói khinh khỉnh.
“Có. Em có thể thấy là như vậy, nhưng, Chúa ơi. Ý em là - chúng đẹp quá.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve một chiếc ghế và để chiếc áo da của mình rơi xuống sàn nhà.
Toby mỉm cười miễn cưỡng. “Cám ơn.”
“Em không thể tin được là anh lại mua mấy cái ghế này. Chúng phải đắt bằng một gia tài ấy.”
“Ờ, đúng, nhưng mà chúng đang được giảm giá.”
“Dù thế thì vẫn... Chúa tôi. Đây là da lộn thật đấy chứ?”
“Đúng vậy.”
Cô ngồi xuống và lướt bàn tay trên lớp da lộn màu mô ca. “Nào, Toby Dobbs, ai mà đoán được là anh lại có gu đến nhường này?”
Toby cảm thấy một làn sóng tự hào chầm chậm dâng lên trong anh như tăm sủi lên trong ly rượu.
“Anh mua chúng ở đâu thế?”
“Ở cửa hàng Conran.” Anh lúng búng qua kẽ ngón tay.
“Conran?! Jesus, Toby, anh ăn trộm chúng hả?”
“Không dĩ nhiên là không. Anh trả tiền chứ. Tiền mặt.”
“Nhưng làm thế quái nào mà anh lại có tiền mua chứ?”
Toby thở dài. Anh biết là đến một lúc nào đó anh sẽ phải đưa ra lời giải thích. “Gus.”
“Gus à?”
“Gus để lại cho anh ít tiền. Trong di chúc.”
Mắt Ruby mở to. “Không phải chứ! Bao nhiêu?”
“Vài ngàn. Không nhiều lắm. Thực sự là không đủ để mua sofa ở cửa hàng Conran. Nhưng anh chỉ... anh cũng không biết...”
“Anh muốn chúng phải không?”
“Đúng, anh muốn chúng.”
“Ồ, Tobes,” Ruby đặt tay lên đầu gối anh. “Không sao mà. Người bình thường vẫn làm thế. Như thế gọi là sự ngông cuồng. Anh cứ làm tới đi.”
Toby mỉm cười. “Vậy là,” anh nói, “em thích chúng chứ?”
“Em mê mẩn chúng.”
“Tốt.”
“Nhưng mà, thật sự là,” cô nói, “Gus để lại cho anh bao nhiêu? Chính xác là bao nhiêu?”
“Anh không nói với em đâu!”
“Tại sao không?”
“Bởi anh không muốn cho ai khác biết.”
“Em sẽ không nói với ai đâu.”
“Làm sao mà anh biết được.”
“Bởi vì em hứa với anh và em thề đấy.”
“Không,” anh nói vẻ cứng rắn, hai tay khoanh lại.
“Ồ, Toby. Em không thể tin là đến giờ này anh còn không tin tưởng em.”
“Không phải là anh không tin tưởng em. Chỉ là...”
“Là anh không tin tưởng em. Chúa ơi, Tobes, làm như em sẽ ăn cắp tiền của anh không bằng.”
“Anh có bảo là em sẽ ăn cắp tiền đâu.”
“Vâng, nào, sao cũng được.Em sẽ tìm ra cho mà xem. Anh biết em rồi đấy.”
Toby cười mỉm. Anh đã sống với Ruby mười lăm năm nay nhưng anh không hoàn toàn chắc là anh biết cô. Anh biết cô phát ra âm thanh gì khi cô làʍ t̠ìиɦ. Anh biết màu núʍ ѵú của cô. Anh biết các tâm trạng của cô và thói quen của cô. Nhưng anh có biết cô không?
“Vậy,” anh nói, “chuyện gì đã xảy ra với Paul Fox vậy? Lâu nay không thấy anh ta đến.”
Ruby nhún vai và nghịch nghịch với một sợi chỉ trên chiếc áo chui đầu của cô. “Chẳng có gì nhiều. Tuần trước bọn em cãi nhau.”
“Ồ, ra thế. Về chuyện gì?”
“Ồ, anh biết rồi đấy. Eliza.”
“Nào, thực là... Anh không chắc là em mong chờ cái gì. Ý anh là, người đàn ông ấy đã có bạn gái rồi mà, vì Chúa.”
Ruby nhướng lông mày. “Ồ, Chúa ơi, Tobes, đừng có bắt đầu nữa. Em không cần anh bảo em phải làm gì.”
“Anh chẳng định bảo em phải làm gì, nhưng, thực sự là, cái chuyện giữa em với Paul, chẳng đúng tý nào về mọi mặt. Anh không hiểu tại sao em cứ luôn luôn phải rẻ rúng mình như thế.”
“Ý anh là anh muốn em ổn định với một thanh niên tử tế chứ gì?”
“Ừ, đúng đấy. Chẳng phải em cũng muốn thế sao?”
“Không. Không một chút nào.”
“Nhưng điều gì sẽ xảy ra với em?”
“Xảy ra?”
“Ừ. Em sẽ đi về đâu? Em sẽ làm gì?”
“Em không hiểu ý anh.”
“Anh chỉ muốn nói là...” Anh sắp sửa nói ra, em đã ba mươi mốt tuổi, em chưa có người yêu, em không nghề nghiệp. Và anh sắp sửa đuổi em ra khỏi ngôi nhà duy nhất của em từ hồi em mười sáu tuổi. Anh sắp sửa nói, em đang rơi tự do, và em không có ai để đỡ em. Anh sắp sửa nói, anh không muốn em có một kết cục giống anh. Nhưng anh không nói. Thay vào đó anh mỉm cười. “Anh chỉ lo lắng cho em, thế thôi.”
“Nào, anh đừng lo,” cô nói. “Em ổn cả mà. Em có thể tự lo cho mình.”
“Tốt,” anh nói. “Tốt.”