"Ong ong!"
Karen mở mắt ra,
Thấy thím Mary đang ngồi xổm trước mặt mình, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
"Hô. . . Hô. . . Hô. . ."
Nhìn thấy Karen tỉnh lại, thím Mary đặt mông ngồi xuống đất, không ngừng lấy tay vỗ ngực mình:
"Làm ta sợ muốn chết, dọa chết ta, Karen. . . Ngươi có biết ngươi vừa rồi bỗng nhiên ngã ngất xỉu có bao nhiêu dọa người không. . ."
Cháu trai này vừa mới sinh một trận bệnh nặng, thiếu chút nữa đã không còn.
Nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì, thím Mary thật không biết bản thân mình phải đối diện với cha chồng như thế nào, bởi vì hắn là người đã giúp mình đẩy di thể xuống.
Karen hít một hơi thật sâu,
Lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng,
Nói:
"Không có việc gì, thím, có thể là do thân thể ta còn có chút suy yếu đi."
Karen ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của Jeff trên cáng phía trước, đã trở lại như trước.
"Meo meo. . ."
Một tiếng mèo kêu truyền đến từ phòng làm việc của thím, con mèo đen "Pall" thò đầu ra, dường như có chút tò mò đánh giá tình huống bên trong.
Karen hai tay chống đất, định đứng lên, lại bỗng nhiên cảm thấy mặt mình có chút đau, sau đó vị trí mũi có một dòng nước âm ấm bắt đầu chảy xuống, máu tươi theo đó nhỏ xuống.
"Ta. . . Ta muốn đánh thức ngươi, cho nên vỗ vỗ vào mặt ngươi.” Thím Mary giải thích.
Cái này gọi là. . .vỗ vỗ?
Nhưng Karen còn có thể nói gì, chỉ có thể tiếp tục nói:
"Cám ơn thím."
"Ngươi đi lên nghỉ ngơi trước đi, gọi Minna đến giúp ngươi thu thập một chút, nơi này không cần ngươi."
Thím Mary nào dám tiếp tục để cho cháu trai lớn của mình ở lại đây.
Karen gật gật đầu, sau khi đứng lên, lại nhìn Jeff đang nằm trên xe cáng, hắn theo bản năng cảm thấy giấc mộng bất thình lình lúc trước của mình có liên quan với thi thể này, cho nên để thím ở lại chỗ này làm việc một mình, cô ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm hay không?
Ngay lúc này,
Vị trí cửa xoay tròn tầng hầm truyền đến tiếng hô của em họ Lunt:
"Mẹ, ông nội đã trở lại."
Ông nội ở nhà Inmerais là người đứng đầu tuyệt đối trong nhà, dưới tình huống bình thường, khi ông về nhà, người trong nhà, nhất là phụ nữ đều phải đến nghênh đón hắn, cho dù. . . ngươi đang làm việc.
Lunt chạy đến và cậu nhìn thấy thi thể trên xe cáng, nhưng cũng không sợ hãi.
Cho dù có là thứ khủng khϊếp gì, sau khi ngươi thường xuyên tiếp xúc với nó, ngươi sẽ cảm thấy không có gì để sợ hãi nữa.
"Lunt, mang anh trai ngươi đi tìm chị ngươi bôi thuốc cầm máu." Mary phân phó.
Cô rất lo lắng bản thân vừa mới tát Karen, vô tình khiến bên trong mũi vị rách, máu mũi như vậy sẽ khó mà xử lý được, khả năng là không thể cầm được máu.
"A, được rồi, mẹ, anh trai, đi thôi."
Karen ngẩng đầu lên, một tay bịt mũi, tay kia bị Lunt dắt đi ra ngoài, khi đi qua miệng vòng, cảm giác được phía trước có một người đang đứng.
Bóng dáng người kia, không phải rất vĩ đại, nhưng khi đứng ở đó, lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất "trầm ổn", giống như bất cứ chuyện gì hắn đều có thể dễ dàng xử lý.
Cảm xúc nôn nóng bất an của Karen lúc này cũng thoáng cái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Ông nội." Lunt hô lên.
"Ông nội." Karen cũng hô lên.
Trong ký ức của cơ thể này, ông nội Dis. Inmerais, là một người rất nghiêm túc, nhưng đối xử với "cháu đích tôn" như mình, lại thường sẽ có một mặt nhu tình.
"Ừm."
Dis gật gật đầu, đi xuống, cũng không nói gì, cũng không có ý kiến gì với cái mũi của Karen.
Lunt tựa hồ có chút sợ hãi với ông nội, vội vàng nắm tay anh trai đi lên lầu hai tìm chị gái.
Đèn tầng hầm, hơi mờ ảo.
Dis đi tới phía dưới, vừa lúc nhìn thấy mèo đen "Pall" đang bước từng bước uyển chuyển đi tới.
Dis dừng lại,
Con mèo đen cũng dừng lại.
"Hôm nay ngươi có vẻ rất nhàn rỗi?" Dis mở miệng nói.
"Meo meo. . ."
Mèo đen lắc đuôi, lại nghiêng đầu, tựa hồ đối với những lời này của Dis cũng không rõ nguyên nhân.
Dis phất phất tay, tựa hồ không có hứng thú cùng một con mèo nói chuyện tiếp, trực tiếp đi tới phòng làm việc của con dâu Mary của mình.
Mary đang ngồi ở đó châm thuốc, lúc trước bởi vì tình huống của cháu trai mà cô có chút kinh hồn chưa định, nhưng cô không ngờ cha chồng mình nhanh như vậy liền tới, sợ tới mức lập tức đem điếu thuốc vừa châm lửa liền dập tắt.
Khói vốn nên phun ra từ lỗ mũi, vừa tràn ra một chút, lại hút ngược trở lại, nuốt xuống.
"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."
Mary ho sặc nước mắt.
Dis ngược lại không quá để ý đến con dâu này, mà trước tiên đem ánh mắt rơi vào trên người của Jeff, hắn đưa tay, mở mí mắt của Jeff, lại đem bàn tay đặt ở vị trí ngực của Jeff.
Lập tức, ánh mắt Dis hơi trầm tư.
Ngay sau đó,
Hắn lại lui về phía sau một bước, tựa hồ là đang đánh giá hoàn cảnh trong phòng làm việc này, còn hít hít mũi.
Mary lập tức nói:
"Lần sau con sẽ hút thuốc trong phòng làm việc nữa, sẽ không. . ."
Mary thật sự sợ hãi cha chồng này, không chỉ bởi vì hai vợ chồng bọn họ hiện tại "ăn nhờ ở đậu", thuần túy là bởi vì cha chồng cô khiến cho người khác có một loại cảm giác. . . sợ hãi không hiểu được, ngay cả khi ông chỉ là một linh mục hiền lành trong giáo đường ở phố Mink.
Dis khoát tay áo,
Hỏi:
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Ta. . . Là Karen bỗng nhiên ngất đi, ta vì muốn hắn tỉnh lại nên có tát vào mặt khiến mũi hắn chảy máu, ta. . ."
"Karen ngất đi sao?"
"Vâng. . .Đúng vậy. ”
"Sau đó, Pall tiến vào, đúng không?"
"Pall sao?" Mary sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây là tên của con mèo đen trong nhà, cô vẫn nghĩ không ra, vì sao cha chồng mình lại muốn đặt cho con mèo cái tên khó nghe như vậy.
"Hình như. . . Ta. . ." Mary tận khả năng nhớ lại, "Là Karen tự mình tỉnh lại, Pall, Pall nó không có tiến vào.”
Mary không chú ý đến việc lúc trước trong phòng làm việc có bóng dáng của con mèo đen kia hay không, nhưng cô chắc chắn, con mèo đen kia vẫn chưa xuất hiện trước mặt mình, ít nhất, nó không tiến vào.
"Không có sao?" Dis dường như đang trầm ngâm, "Karen, là tự mình tỉnh lại sao?”
"Đúng vậy, thưa cha."
"Hắn ta chết ở đâu?"
"Đây là đơn hàng phúc lợi thưa cha, hẳn là tối hôm qua chết cóng ở ven đường."
"Đơn hàng phúc lợi sao? Gọi chồng của ngươi trở về đi.”
"Mason anh ấy đã đến viện dưỡng lão Vịnh Hoa Thủy. . ."
"Gọi về."
"Vâng, con biết rồi, thưa cha."
Cho dù ở nhà này đã ở rất lâu, nhưng khi Mary đối mặt với cha chồng mình, vẫn sẽ cảm thấy một loại áp lực, có nhiều người con dâu của nhà khác đều gọi thẳng tên cha mẹ chồng mình, nhưng cô tuyệt đối không dám.
Xưng hô "cha" này, ở chỗ cô đã có chút ý nghĩa của tôn giáo.
Con dâu có chút hoảng hốt rời khỏi phòng làm việc,
Dis đưa tay đóng cửa lại,
Sau đó đi đến bên cạnh xe cáng, ngồi xuống trên ghế mà Mary ngồi lúc trước, nhìn Jeff nằm ở trước mặt.
Trong phòng làm việc, yên tĩnh lại, chỉ còn lại bóng đèn thỉnh thoảng vì điện áp mà chớp nháy một chút.
Dis đưa tay về phía trước,
Nắm chặt hư không trước mặt,
Từ dưới chân,
Từng đường bóng đen bắt đầu tràn ngập ra, giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, lập tức lan tràn đầy gạch men cùng với vách tường bốn phía, đem hết thảy nơi này đều "bao bọc" lên.
Mà ngay lúc này,
Dis mở miệng nói:
"Nói cho ta biết, ngươi chết như thế nào."
Một cảnh tượng cực kỳ hoang đường, ông đang hỏi một người chết.
Nhưng tiếp theo, một cảnh tường còn hoang đường hơn đã xuất hiện:
Jeff nằm trên xe cáng đã sớm chết, thế nhưng chậm rãi tự mình ngồi dậy. . .
——