Chương 6: Công Ty Dịch Vụ Tang Lễ

"Đô đô. . . . . ."

Chú Mason ngồi trong xe còn đang kẹp một điếu thuốc lại bấm còi hai cái nữa,

Hắn hét lên với Karen trước:

"Karen, xem ra thân thể cháu khôi phục không tệ."

"Vâng, thưa chú." Karen trả lời.

"Ha ha, thật tốt." Ngay sau đó, hắn nhìn về phía vợ mình, hét lên với vợ mình,

"Em yêu, buổi trưa trở về ta muốn ăn bánh nhân thịt do em làm, đó là món mà ta thích nhất trong đời a!"

"Vào nhà vệ sinh mà ăn, ta không rảnh!"

Chú Mason nhún vai,

Tiếp tục không biết xấu hổ cười nói:

"A, đó lại là một sự yêu thích khác của ta à nha!"

Thím Mary không nhịn được, quay đầu, khóe miệng run lên.

"Em yêu, ta đi đây!"

Mason khởi động xe và rời đi.

Thím Mary hít sâu hai hơi, đưa tay đẩy xe cáng.

Karen tự nhiên tiến lại gần giúp đỡ.

Thím mary nhìn thoáng qua Karen, không nhúc nhích.

Karen có chút nghi hoặc nhìn về phía cô.

"Karen, ngươi và trước kia, hình như có chút không giống."

"Có lẽ vậy."

Karen lười che giấu chuyện "xuyên không", kỳ thật, là "người xuyên không" mà nói, không cần phải lo lắng tới điểm này, người bên cạnh ngươi, ai sẽ lại cho rằng linh hồn của ngươi bị thay đổi?

Bị điên sao!

"Đi xuống tầng hầm."

"Vâng, thưa thím."

Hai cháu thím cùng nhau đẩy xe cáng thi thể đi qua góc đại sảnh tầng một, sau đó đi xuống.

Dẫn đến tầng hầm là một sườn dốc, giữa đường còn có đất phẳng để giảm tốc.

Khi đẩy xuống, phải kiểm soát tốc độ, tránh cho thi thể trượt xuống.

"Nếu như có thể lắp thang máy thì tốt rồi." Đợi đến tầng hầm, Karen nói, hắn nắm lấy tay xe cáng, hơi có chút vất vả.

"Loại trong tòa nhà bách hóa sao?" Thím Mary trào phúng nói, "Điên rồi, thứ đó đắt bao nhiêu!”

Tầng hầm chỉ có một tầng, được chia thành ba phòng, có thể được gọi là khu vực chức năng.

Một phòng tạp hóa. . . Kỳ thật cũng không thể gọi là phòng tạp hóa, bên trong có rất nhiều vật phẩm cần dùng trong nhà tang lễ, chất đống rất chỉnh tề.

Một phòng là nhà xác, bên trong cũng không có cỗ thi thể nào, mà Karen cũng không nhìn thấy tủ đông.

Karen cũng không hỏi tại sao không mua một tủ đông, bởi vì hắn tin rằng sau khi hỏi thì thím Mary nhất định sẽ trả lời: "Điên rồi, thứ đó đắt bao nhiêu!"

Tuy nhiên cái này cũng có thể nhìn ra, kỳ thật việc làm ăn của gia đình Inmerais cũng không có quy mô lớn, cũng không cần "ép hàng".

Nhưng đổi góc nhìn khác, cũng có thể nhìn ra, cho dù có là thời đại nào, cho dù là nền văn hóa nào, kinh doanh dịch vụ tang lễ. . . Thực sự kiếm được tiền.

Phòng cuối cùng, chính là phòng làm việc của thím Mary, cô cần ở chỗ này "làm đẹp" cho thi thể.

Cho dù người còn sống có xinh đẹp đến đâu, sau khi chết đi, đều sẽ trở nên rất. . .



Nói chung.

Đó là chưa kể đến không ít trường hợp tử vong bất thường, khối lượng công việc càng lớn.

Đơn hàng phúc lợi bình thường, chỉ cần chăm sóc trên mặt là được rồi, cũng không có người nhà tính toán hay so đo với những thứ khác, còn đơn hàng lớn, chính là loại mà người nhà rất nguyện ý tiêu tiền để làm tinh xảo một chút, toàn thân đều cần được thanh lý, ngay cả móng tay cũng phải cắt tỉa, sau đó vô luận là quan tài hay quần áo bao gồm cả lời cầu nguyện của linh mục, thậm chí là bố trí hiện trường tang lễ vân vân, đều có thể phân ra đẳng cấp cho ngươi.

Karen giúp thím Mary đẩy xe cáng vào phòng làm việc,

Thím Mary kéo một cái ghế, ngồi lên, lại đem một cái gạt tàn đặt ở trên xe cáng, cơ hồ liền đối mặt với Jeff.

"Ba. . ."

Thím Mary châm một điếu thuốc, hít một hơi, lại chậm rãi phun ra.

Nếu không nhìn vào khuyết điểm "cay nghiệt ", bộ dáng của thím Mary quả thật không tồi, tuy nói hiện tại tuổi tác đã không còn trẻ, nhưng cũng rất có khí chất.

Đương nhiên, nữ tử khuê các lại bị chú nhà mình lừa đến làm công việc này, cũng rất khó đoan trang hào phóng nữa.

Karen nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay thím Mary,

Thím Mary nhận thấy,

Mỉm cười,

Đẩy hộp thuốc lá về phía Karen.

Karen đưa tay ra, nhận lấy, rút ra một cây, lại cầm lấy bật lửa.

Thắp sáng,

Hít một hơi.

"Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Sặc. . . . . ."

Cảm giác buồn nôn mãnh liệt nổi lên, Karen ôm ngực bắt đầu ho khan kịch liệt.

"Ha ha ha, ha ha. . ."

Thím Mary cười ra nước mắt.

Một màn này, cũng không phải Karen cố ý giả vờ ra, kiếp trước hắn là một tên nghiện thuốc, nhưng thân thể này, chưa từng bị nicotine độc hại qua, vô luận là thân thể hay là đại não, lúc này đều rất kháng cự phát ra cảnh cáo "cự tuyệt độc tố".

Thím Mary dập tắt điếu thuốc,

Sau khi kiểm tra cơ thể của Jeff, đã xác nhận rằng không có chấn thương nào khác, cô đã cố gắng bẻ khuôn mặt của Jeff.

Chỉ cần trang điểm đơn giản cho hắn coi như làm xong, chờ các nhân viên khác trở về, mặc quần áo cho Jeff rồi kéo lên là được, thời tiết này, ngay cả công đoạn chống ăn mòn cũng có thể lười biếng.

"A?"

Thím Mary buông tay ra, nói với Karen:

"Ngươi đến bẻ thử, ta không xoay đầu hắn lại được."

"A, được."

Karen dập tắt điếu thuốc, đưa tay ra, một tay giữ cổ Jeff, tay kia giữ mặt phải của Jeff.

Dùng lực,

Dùng lực,

Dùng lực. . .

Khuôn mặt của Jeff, bắt đầu từ từ trở lại vị trí.

Nhưng điều khiến cho Karen kinh ngạc chính là, xác thực mà nói, thím Mary đứng ở bên cạnh nhìn không ra, thời điểm chính mình dùng lực chỉnh lại vị trí, rõ ràng nhận thấy được thi thể của Jeff đang dùng lực hướng về bên phải. . .

Hắn không giống như đang xoay đầu của một người chết, mà giống như đang đấu tranh với một người sống!

Phát hiện này, khiến cho trong lòng Karen hơi trầm xuống, nhưng mà, đang lúc hắn định buông tay, bỗng nhiên phát hiện lực đạo cùng mình tranh đua kia bỗng nhiên biến mất, không. . . Sau khi buông tay, đầu của Jeff,

"Chi chi chi. . ."

Chính hắn ta đã quay đầu lại!



Đôi mắt của Jeff,

Mở to ra,

Nhìn chằm chằm vào Karen,

Miệng của hắn, bắt đầu điên cuồng nhúc nhích, phát ra tiếng "sột sột soạt soạt" giống như một đám chuột gặm nhấm ván gỗ.

Karen theo bản năng lùi lại hai bước, tựa lưng vào vách tường.

Ngay sau đó,

"Ầm” một tiếng

Giống như vị trí sau gáy bị người dùng xẻng nặng nề đánh tới.

Cơ thể karen cuộn tròn lại,

Tầm nhìn cũng trở nên mờ nhạt,

Nhưng hắn đã cố gắng để không bị mất kiểm soát trong tình huống này,

Lập tức cố nén đau nhức ở vị trí gáy mà ngẩng đầu lên,

Trong tầm nhìn,

Một mảnh màu đỏ,

Karen lảo đảo lùi lại,

Bởi vì lùi lại, tầm nhìn của hắn bắt đầu mở rộng ra,

Phát hiện ra màu đỏ mà mình nhìn thấy, là một đôi chiếc cao gót, phía trên giày cao gót, là một cái chân rất cao, một cái chân màu trắng, ở đối diện, cũng có một chiếc giày cao gót khổng lồ cùng với cái chân phía trên. . .

Bản thân hắn,

Giống như một con chuột nhỏ đang đứng dưới chân một người đàn ông.

"Phốc phốc. . ."

Cơ thể của Karen mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Hắn không biết đây rốt cuộc là nằm mơ, hay là tinh thần mình thất thường xuất hiện ảo giác. . .

Cho đến khi,

"Xoạch. . ."

Một bãi chất lỏng dày đặc rơi xuống người hắn, khiến cho nửa người trên của hắn hoàn toàn ướt nhẹp.

Karen từ từ ngẩng đầu lên,

Hắn ta nhìn thấy,

Ở trên đầu mình,

Giữa hai chân khổng lồ này,

Có một khuôn mặt của một người phụ nữ,

Mang theo sự tò mò và mỉm cười, nhìn vào chính mình,

Trong khi đó,

Đôi môi khẽ mở của cô, thỉnh thoảng có nước miếng nhỏ giọt xuống.

"Tê tê. . .Tê tê. . .Tê tê. . . . . ."

Âm thanh nhiễu sống trộn lẫn với dòng điện không biết từ đâu truyền đến,

Giọng nói một người đàn ông trung niên thâm trầm và từ tính vang lên:

"Đừng sợ, người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ này . . . Chỉ là thèm khát cơ thể của ngươi."