Chương 50: Tự Mình Đến Thăm 2

"Ngài điên rồi, điên rồi! Ngài lại để cho ta chơi trò thám tử với một tên nhóc, Dis, rốt cuộc ngài nghĩ như thế nào, nghĩ như thế nào!”

Pall uyển chuyển bước đi, lần này không xuất hiện trên bàn làm việc nữa, mà dán vào vách tường, bảo trì khoảng cách tương đối lớn.

"Ta là cho ngươi đi quan sát hắn, chính như lời ngươi nói, hắn là một đầu dị ma."

Pall nghe điều này,

Một bên của khuôn mặt mèo,

Hỏi ngược lại:

"Vậy vì sao không dứt khoát gϊếŧ hắn?"

Ánh mắt Dis nhìn về phía Pall ở góc tường.

"Tê. . ."

Cái đuôi của Pall lúc này vểnh lên, tứ chi căng thẳng, lập tức nói:

"Ta biết rồi, ta sẽ theo hắn đi, ta sẽ coi trọng đầu dị ma này."

. . . . . .

Trời đã sáng rồi.

Một giấc ngủ này, Karen ngủ đến mười giờ sáng, hẳn là chuyện ngày hôm qua xảy ra quá nhiều, làm cho bản thân quá mệt mỏi.

Ngoài ra, chất lượng giấc ngủ đêm qua không phải là rất tốt, giấc mơ kia;

Trong giấc mơ:

Lúc thì hắn ở trong vũ trường ôm một vũ nữ khiêu vũ, lúc lại xúc tro bên lò hỏa táng;

Lúc thì nằm trong quan tài linh đường ở tầng một nhà mình, nghe tiếng cầu nguyện,



Lúc lại nằm ở trong ngực Hughes phu nhân, thiếu chút nữa hít thở không thông.

Sau khi rửa mặt,

Karen cảm thấy mình đã lấy lại tinh thần.

Đi lên tầng hai, dì Winnie thấy Karen đi xuống, cười nói: "Bữa trưa ta đã chuẩn bị xong rồi.”

"Cảm ơn dì."

Bữa trưa là món mì sợi;

Từ sau khi nhìn thấy Karen làm súp, dì Winnie và thím Mary đều đối với món này làm không biết mệt mỏi.

Súp mì rất ngon, phía trên cũng rắc hành lá.

Ngoài ra, còn có một hũ dầu mà Karen làm lúc trước, giờ phút này cũng được đặt lên bàn.

Điều đáng tiếc duy nhất là sợi mì làm không được chuẩn, nhưng hương vị xem như là ổn.

Hắn thật sự là không muốn buổi sáng thức dậy nhìn thấy bánh mì, trứng tráng kết hợp với xúc xích nhỏ, nhàm chán.

Thím Mary ở tầng hầm sửa sang dung mạo của hai "vị khách";

Một bệnh nhân đã chết trong một bệnh viện gần đó, chú Mason đã rời đi cùng với Paul và Ron;

Việc làm ăn chính là như vậy, hoặc là liên tục nhàn mnhax rất nhiều ngày, hoặc là trong một lần liền có rất nhiều đơn dồn tới.

Đương nhiên, phần lớn mọi người từ khuynh hướng tình cảm mà nói, đều sẽ không hy vọng việc kinh doanh của nhà Inmerais trở nên thịnh vượng.

Karen ăn trưa xong rồi đi lên tầng 1.

Ông nội ngồi trên ghế sofa và lật báo.

Trên báo có đưa tin ngày hôm qua xảy ra tai nạn ở vũ trường Crown khiến hai người chết và nhiều người bị thương, tuy nhiên cũng không có tin tức về vụ án gϊếŧ người, thông tin lão Darcy đã chết ở phòng hỏa táng Hughes cũng không báo cáo.



Mà vị trí trang bìa tờ báo chính là thông báo tranh cử của lão thị trưởng thành phố Luo Jia, dễ dàng đoán được vụ án gϊếŧ người liên hoàn này chính là bị đè xuống, dù sao, cuộc bầu cử thị trưởng đang tiến hành như lửa đốt.

Nếu án gϊếŧ người liên hoàn ác tính nổ ra, rất dễ khiến lòng người hoảng sợ, mọi người cũng sẽ nghi ngờ năng lực của lão thị trưởng, phải biết rằng, hắn vẫn luôn coi "trị an" là chiến tích mà hắn tự hào nhất và luôn tuyên truyền về nó.

"Có cần cà phê không?" Dì Winnie bưng một ấm cà phê đi xuống, ấm cà phê này là chuẩn bị cho thím Mary đang làm việc trong tầng hầm, đương nhiên, Karen cũng có thể được chia một ly.

"Không cần đâu dì, lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, đến nhà người ta uống cà phê, trong nhà mình, có thể tiết kiệm một chút."

"Này. . ."

Dì Winnie nghe vậy cười ra tiếng, nói:

"Lời vừa rồi của ngươi càng ngày càng giống thím Mary của ngươi."

Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.

Karen đứng dậy và nhận cà phê từ dì của mình: "Ta sẽ đưa nó cho thím."

"Được rồi."

Dì Winnie đã đi nghe điện thoại.

Đi xuống tầng hầm, đi tới cửa phòng làm việc của thím Mary, Karen nhẹ nhàng gõ cửa vốn đã mở.

Trong phòng làm việc đang phát "Tinh Linh Luo Jia", giai điệu nhẹ nhàng, thím Mary cũng đang ngâm nga theo nhịp điệu, cô đưa lưng về phía vị trí cửa, dáng người hơi đẫy đà ở dưới váy dài bao trùm càng thêm tinh tế.

Cái này không khỏi làm cho Karen nghĩ đến phu nhân Simor, người đã cởϊ qυầи áo trước mặt mình tối hôm qua, cô ấy quá gầy.

Tuy nói nhận xét dáng người của trưởng bối, là một hành vi thiếu đạo đức, nhưng dù sao cũng chỉ là ở trong lòng, cho dù là thân thích, cũng có thể nhìn ra được đẹp mắt hay không dễ nhìn, mấu chốt chính là, bảo trì linh đài thanh minh.

Dùng một loại, ánh mắt thưởng thức tác phẩm nghệ thuật để xem là được rồi.

Chậc. . . Thưởng thức, tác phẩm nghệ thuật.

Karen bỗng nhiên phát hiện, bởi vì kẻ sát nhân liên hoàn biếи ŧɦái kia, mấy từ này gần đây ở chỗ hắn có chút biến vị.