Dis lại uống một ngụm trà, nói: "Ta không yên tâm ngươi đi xa.”
"Nhưng ông nội. Cháu đã trưởng thành, theo phong tục của thành phố Luo Jia, cháu đã tròn mười lăm tuổi.”
"Trong mắt ta, cháu vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?"
"Trừ phi. . . Ta chết rồi.”
Cho tới khi ta chết đi, ngươi cùng đừng nghĩ thoát ly khỏi nơi này.
Tất nhiên, ngươi có thể lựa chọn rời nhà trốn đi, nhưng ngươi có thể thử.
Karen hơi mở môi ra, hít sâu một hơi, sau đó, biểu tình trên mặt từ một chút cứng ngắc lại lần nữa chuyển hóa thành ấm áp, đứng dậy, mỉm cười nói:
"Kỳ thật, ta cũng luyến tiếc ông nội, có thể ở lại bên cạnh ông nội, đối với ta mà nói vẫn là hạnh phúc lớn nhất."
Dis gật gật đầu, lại nhìn cửa thư phòng, ý bảo cuộc nói chuyện kết thúc, ngươi có thể rời đi.
Karen quay lại,
Nụ cười uyển chuyển tiêu tán, chỉ còn lại vẻ mặt ngưng trọng.
Khi Karen đi tới cửa thư phòng, sau lưng lại truyền đến thanh âm của Dis:
"Đúng rồi."
Karen ngay lập tức quay lại, mỉm cười và hỏi: "Ông nội, còn gì nữa sao?"
"Bệnh viện đã thông báo rằng ông ấy đã tỉnh rồi, ngày mai nhà thờ ta có việc, cháu thay ta đến thăm ông Hoffen một chút."
"Được rồi, ông nội. Cám ơn Chúa, Chúa ban phước cho ngài Hoffen, cuối cùng cũng không sao.”
"Ừm, cháu nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ông nội cũng vậy."
. . . . . .
Dị Ma
Karen trở lại phòng ngủ, Lunt đã rửa mặt xong, đang nằm trên giường lò xo chuẩn bị ngủ, thấy Karen trở lại, lập tức ngồi dậy nhắc nhở:
"Anh trai, mẹ bảo ta nhắc nhở ngươi ăn khuya."
"Được rồi, ta biết."
Karen nhìn thấy bên dưới cốc sữa, ép ba trăm lucoin.
Nhắm mắt lại,
Mở ra một lần nữa,
Karen mở ngăn kéo ra, lại rút ra một ngàn lucoin cùng ba trăm kia, đi tới trước mặt Lunt.
"Anh trai. Ta không thể lấy tiền của ngươi.”
"Đưa tay ra."
"Anh trai. . ."
“Đua tay ra!”
Lunt đưa tay ra;
Karen đem một ngàn ba trăm lucoin đặt ở trong tay Lungt, lập tức cúi đầu, đem mặt mình tới gần mặt Lunt, gằn từng chữ nói:
"Không được phép không nghe lời."
Lunt mím môi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Karen đứng thẳng người lên, bỗng nhiên ý thức được mình đem cảm xúc vừa bị ảnh hưởng ở chỗ Dis trút trên người Lunt thật sự là có chút không thích hợp.
Cho nên đưa tay vỗ nhẹ đầu Lunt,
Trấn an nói:
"Anh trai biết kiếm tiền, không kém tiền tiêu vặt của ngươi, đừng để mẹ của ngươi biết, đương nhiên, ngươi cũng đừng tiêu xài hoang phí."
"Vâng, Lunt hiểu rồi, Lunt sẽ nghe lời anh trai."
"Ngươi ngủ đi."
"Anh trai ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Karen ngồi trở lại bàn và bật đèn bàn sáng lên.
Hắn lấy tờ giấy trong túi ra, muốn mở ra, nhưng sau khi mở được một nửa, lại vò trở về một cục.
Nhấp sữa, uống cạn;
Ngay sau đó ném giấy vào cốc nước, sau đó cầm thìa, khuấy nát giấy trong cốc.
Sau khi làm chuyện này,
Karen lấy tay chống lên trán mình, trong đầu hiện lên lời ông nội vừa rồi:
"Ta không yên tâm để cháu đi xa. Trừ khi ta chết.”
Vậy ngươi,
Rốt cuộc khi nào thì đi. . .
"Ai."
Karen có chút bất đắc dĩ cầm lấy bánh mì trên bàn, cắn một miếng lớn.
Loại nguyền rủa này, rốt cuộc vẫn là nói không nên lời.
Tuy nói Dis từng muốn gϊếŧ chết mình, ừm, hiện tại phỏng chừng cũng muốn, nhưng dù sao hắn còn chưa gϊếŧ mình, trước khi hắn gϊếŧ mình, mình ăn của hắn uống của hẳn ở nhà hắn, thật đúng là ngại ngùng khi đi oán hận đối phương.
Còn có thể làm sao a,
Karen mở rộng bàn tay của mình ra,
"Chúc ông nội sống lâu trăm tuổi."
Nếu như Dis không thả mình rời đi, như vậy mình chỉ có thể chờ đợi Dis có thể sống lâu.
Bởi vì ý nghĩa trong của câu nói kia của Dis, có thể còn có một tầng ý tứ khác.
Cũng giống như Ron đã nói, trước khi chết, hắn sẽ tiêu hết 1 lucoin cuối cùng;
Vạn nhất một ngày nào đó Dis chợt cảm thấy thân thể không khỏe, cảm thấy thời gian không có nhiều, như vậy trước khi hắn đi. . .
Karen liếʍ môi,
Tự giễu nói:
"Đại khái cũng sẽ mang ta đi."
. . . . . .
Thư phòng.
Con mèo đen Pall bước đi trên bàn làm việc.
"Luôn miệng kiếm tiền cho gia đình, ba câu không rời đi người nhà, ấm áp cỡ nào, cảm động cỡ nào, Dis, ngươi bị hắn mê hoặc sao?
Hắn chính là muốn ỷ vào cái gọi là thân phận người nhà, hắn chính là muốn dựa vào cái gọi là thân tình này, đến chế ước ngươi, hắn là vì mạng sống mới nói những lời này!
Làm sao,
Dis,
Ngươi tin những gì mà hắn ta nói là sự thật sao?
Hay là,
Ngươi đang tự lừa dối mình à?”
Dis ngồi đó và im lặng.
Pall tiếp tục bước đi tao nhã tới lui trên bàn làm việc:
"Nhìn xem, nhìn xem, đây là thẩm phán quan Dis đại nhân của chúng ta sao?
Dis đại nhân của chúng ta, xem ra thật sự đã già rồi, bắt đầu cố niệm thân tình mà quên đi chức trách của mình.
Dis,
Ngươi đã quên năm đó chính ngươi gϊếŧ chết con trai ngươi cùng con dâu ngươi sao?
Tại sao hiện tại,
Đối mặt với một đứa cháu trai,
Ngươi không thể xuống tay sao?
Mà ngươi,
Không chỉ có một đứa cháu trai này!”
Ánh mắt của Dis rốt cục rơi vào trên người Pall.
Dưới ánh mắt này, Pall hơi di chuyển vài bước chân mèo về phía sau.
Ngay lúc này,
Dis mở miệng nói:
"Trật tự. . .L*иg giam.”
Từng đường vân màu đen, từ trên người Dis tản mát ra, trong khoảnh khắc, liền đem khối khu vực bàn làm việc này bao bọc lại, trong phút chốc, hoàn thành một loại ngăn cách.
"Dis, ngươi muốn làm gì? Ngươi không nên vọng động, ta là đang thức tỉnh ngươi, ta đang cảnh báo ngươi, ta đang giúp ngươi!”
Bàn tay của Dis,
Rơi thẳng vào lưng Pall,
Xuống dưới,
Một áp lực.
“A a a a a a!!!!!!!!!”
Pall phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Ngay lập tức,
Tiếng kêu thảm thiết biến thành tiếng mèo kêu: "Meo !!!!!!!!!”
Nhìn Pall đang chịu đựng sự tra tấn dưới bàn tay của mình,
Khuôn mặt của Dis vẫn không chút thay đổi,
Chỉ nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi đang dạy ta làm việc sao?"
. . . . . .