Chương 34: Phiên ngoai 2
Edit: Bie Max
Nguồn: truyenhdt.com/275439951
Phiên ngoại 2:
Lương Trạch: Tôi cảm thấy mới một thời gian mà nó đã mập lên rồi.
Hàng Hàng: (bề bộn nhiều việc, cũng nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt một cái): Không có, mùa đông lông nó dài vậy đó.
Lương Trạch: (như vừa chợt tỉnh giấc): à ha... cũng đúng.
Hàng Hàng: Cậu nên lo viết nốt bản thảo đi!
Lương Trạch: Ôi chao, anh nói xem, mèo với chó đều là động vật cớ sao mùa đông lông chúng liền dài lên ta?
Hàng Hàng: Chống lạnh!
Lương Trạch: Vậy sao lông người không dài ra?
Hàng Hàng: (nghiêm túc) cũng dài ra mà, không tin cậu cứ thử để trần mà đi trên đường phố mấy ngày xem, lông tơ nhất định sẽ dài ra thôi.
Lương Trạch: (nghiêm túc) thật sao?
Hàng Hàng: Thật.
Lương Trạch im lặng, bắt đầu suy nghĩ. Nghĩ đến, mùa hè dù không mặc đồ, lông cũng không có dài ra, nhưng mà mùa đông không mặc đồ thì vẫn chưa từng thử qua.
Nửa ngày sau.......
Lương Trạch: Chủ quán, anh lừa gạt tôi phải không?
Hàng Hàng cúi đầu, cười vang một cách soản khoái.
Lương Trạch: Ôi chao,ôi chao,ôi chao! Anh thật là không tử tế mà!
Hàng Hàng: Còn gì mà không tử tế? Cái trang phục rách rưới này của cậu sao lại nhiều kim gài như vậy!
Hàng Hàng cầm áo gió Lương Trạch đã vá suốt hơn một giờ, nhìn qua một loạt tính luôn cả chỗ tay áo, gộp lại luôn chừng mười mấy cái nút buộc. Tên ngốc thô lỗ nào đó còn bởi vì rơi mất một cái nút áo còn xin soái ca Hàng Hàng đem may cho cậu cái nút áo khác để..... dự phòng là chính. ( bó tay với anh Trạch =_=)
Lương Trạch: Anh mới vừa rồi không phải nói đã may xong rồi sao!
Hàng Hàng: Tôi cũng đã nói cho cậu biết chỗ tay áo có bị lệch mà!
Lương Trạch: Vậy thì cứ để nó lệch như vậy đi.
Hàng Hàng: Đồ khác người, vậy tôi còn nói với cậu làm cái gì nữa!
Lương Trạch: Lệch một chút chắc là cũng không sao đâu nhỉ?
Hàng Hàng: Không được! Nó sẽ hỏng mất thôi!
Lương Trạch: (đứng dậy, đến gần) tôi thấy như vậy là ổn rồi, thật đó!
Hàng Hàng: Đi cái gì mà đi, cậu xem đi, may vá gì mà như một cái bánh chưng...
Lương Trạch: Nhất định là do cái ống tay áo cậu khâu không tốt. Anh khâu vá lại thật tốt.
Hàng Hàng: Thật sự?
Lương Trạch: Hướng về Mao chủ tịch đảm bảo!
Hàng Hàng:... Ông ta đã không còn làm chức vụ ấy bao nhiêu năm nay rồi.Lương Trạch: Kệ nó đi, đừng có sửa nữa.
Hàng Hàng: Tôi cứ thấy nó thế nào ấy, làm tôi thấy tôi như một thợ may cao cấp í?
Lương Trạch: Mọi nơi bây giờ đều là đa công việc mà?( chỗ này mình không chắc nữa, QT nó ghi lộn xộn quá, mình đọc không hiểu gì sất. Là edit theo suy nghĩ. Có gì bổ sung sau)
Hàng Hàng:...
Lương Trạch: Còn nói, tôi còn đang cân nhắc vụ lông dài đó đây.
Hàng Hàng: Cậu cân nhắc cái quái gì chứ?
Lương Trạch: E rằng tôi hẳn là nên thử một chút xem ra sao, tôi mới vừa phân tích là mùa hè lông con người cũng không dài ra là bởi vì mùa hè không cần chống lạnh. Còn mùa đông thật sự khó mà nói đúng.
Hàng Hàng: Cậu dù cho là mùa đông qua đến bắc cực nằm một đống ở đó cũng không trở thành một con gấu bắc cực được!
Lương Trạch:...
Hàng Hàng: Mà cho dù không có cái nút thì nhìn vẫn rất oai đó nha!
Lương Trạch: Anh cứ ngồi chơi đi, tôi đi viết xong bản thảo đây.
Hàng Hàng: (nổi giận) tôi biết chơi cái gì bây giờ?
Lương Trạch: Nếu cố gắng thật thì chắc có thể mọc thêm lông ra đến đây nhỉ?.
Hàng Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, nếu tranh nhau ăn hϊếp tên ngốc Lương Trạch vĩnh viễn cũng không có cảm giác thành công, nhưng ngược lại cậu ta có thể đem anh làm đến tức giận điên người. Một ngày có tới tám buổi nổi điên vì cậu, so với ăn cơm còn đều đặn hơn.Sau hai mươi phút, Lương Trạch bưng cà phê sáng đến gần Hàng Hàng.
Lương Trạch: Anh đẹp trai xem, tôi nghĩ, con người cho dù lông có dài ra, thì cũng là lông đen, không thể đẹp được! Hơn nữa tôi chợt nhận ra rằng tôi đã quên mất cái vấn đề động vật cũng có tiến hóa, cho nên hiện tại tôi dám khẳng định sẽ không mọc lông dài ra được, nhưng nếu trở về một vài ngàn năm trước, nếu như mọi người không có mặc quần áo, thì chắc chắn lông sẽ mọc dài thêm!
Hàng Hàng: (sắc mặt rất kém)...
Lương Trạch: Anh mệt sao? Có phải mắt bị mỏi không?
Hàng Hàng: Đúng, nhìn cậu đi kia! Mau đi giặt lại cái áo đi!
Lương Trạch: Ah, cho tôi để giành chút nước lát tắm nha!
Hàng Hàng: Cậu khỏi tắm đi, lông cậu đều sắp dài ra rồi, lông mọc ra rồi thì tự mình liếʍ nó.
Lương Trạch: Sao chứ, lông có mọc ra cũng không cần tôi tự liếʍ, tôi còn muốn nghỉ ngơi nha!
Hàng Hàng: Chỉ với cái bộ dạng này của cậu, không mệt chết mới là lạ chứ ở đó mà đòi nghỉ ngơi!
Lương Trạch: Oh cái này...
Hàng Hàng: Tôi thực sự không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Lương Trạch: Ặc.
Hàng Hàng bước vào buồng tắm, đóng cửa lại.
Giặt áo xong, Hàng Hàng cảm thấy mình nên hung dữ với tên thô lỗ một chút mới được tránh sau này cậu lại quá phận, nghĩ như vậy liền bước đi lạnh lùng, kết quả vừa đến phòng khách, lại bắt gặp thấy khuôn mặt hớn hở của Lương Trạch.
Hàng Hàng: Cậu đang vui mừng vì cái gì đấy?
Lương Trạch: Cùng Tề Tễ tranh đấu bài dự thi đo nha! Ha ha, tôi đang dẫn trước cậu ta rồi!!
Hàng Hàng:... Vậy là hôm nay cậu liền tăng ca?
Lương Trạch: (ngạc nhiên) làm sao anh biết? Anh đẹp trai liệu sự như thần luôn!
Hàng Hàng buông đôi tay, bắt đắc dĩ.
Nhìn xem, mỗi lần anh ăn hϊếp tên thô lỗ này lại, sự thua thiệt đều chính là anh nhận lấy.
Hàng Hàng: Đi xem thử cái áo gió kìa, tôi xem một chút nữa cậu có còn vui nữa hay không.
Hàng Hàng lau mái tóc tiến vào phòng ngủ, sau khi đi ra nhìn thấy Lương Trạch một mặt đau khổ.
Lương Trạch: Anh đẹp trai... Oai, oai anh quả thật lợi hại thật đấy.Hàng Hàng: Không thể nào? Cậu ra đứng ngay chỗ sáng để tôi xem một chút nào.
Lương Trạch mở đèn treo ở phòng khách, đi ra đứng trước ánh đèn, Hàng Hàng nhăn mặt.
Hàng Hàng: Có nút buộc nên không đẹp nhưng nhìn rất mới mẻ, cái nút áo này cậu cài sai chỗ rồi!
Lương Trạch cúi đầu, phát hiện cái khuy áo từ ngay cái đầu tiên đã sai rồi, làm liên lụy cài sai đến hết cái áo = =
Hàng Hàng nhìn qua Lương Trạch, chợt phát hiện chính mình không phải là giống siêu nhân, mà là giống như một chủ nhân.Mà cậu là tên thô lỗ...Vậy tôi thành cái dạng gì vậy?Hàng Hàng chính mình tự hỏi =_=.
---------- Toàn Văn Hoàn ----------